• https://youtu.be/EPT0LdSdlb0?si=tJbgYcUDtJrCuMBJ
    https://youtu.be/EPT0LdSdlb0?si=tJbgYcUDtJrCuMBJ
    Like
    Love
    Yay
    5
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/hvmINnTT1dE?si=nUQf7GHTNXFI2FpB
    https://youtu.be/hvmINnTT1dE?si=nUQf7GHTNXFI2FpB
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    7
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/Dy1YYCny8bI?si=26jGp2szCdRkj-Wo
    https://youtu.be/Dy1YYCny8bI?si=26jGp2szCdRkj-Wo
    Love
    Like
    Angry
    6
    2 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/UC7ffcBMuZ4?si=ku9yLnGdG938xfmM
    https://youtu.be/UC7ffcBMuZ4?si=ku9yLnGdG938xfmM
    Like
    Love
    Yay
    5
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/ONUVMWt25ak?si=PSoBgV03j4OTfgFp
    https://youtu.be/ONUVMWt25ak?si=PSoBgV03j4OTfgFp
    Love
    Like
    Angry
    6
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/CIoZoyuWtMk?si=Rwv8K28Ef8SPiUK7
    https://youtu.be/CIoZoyuWtMk?si=Rwv8K28Ef8SPiUK7
    Love
    Like
    Angry
    6
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/5b-5-xBx228?si=abNAdfR9HD7x3tH-
    https://youtu.be/5b-5-xBx228?si=abNAdfR9HD7x3tH-
    Like
    Love
    Wow
    5
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 14/12
    bài thơ CHƯƠNG 17
    VAI TRÒ CỦA TÔN GIÁO
    TRONG ĐẠO ĐỨC XÃ HỘI
    Khi luật pháp chưa kịp chạm đến lương tâm,
    Tôn giáo đã lên tiếng bằng điều thiện.
    Không phải để phán xét hay trừng phạt,
    Mà để nhắc con người nhớ cách làm người hiền.
    Từ giới răn, nhân ái đến từ bi,
    Đều gieo mầm tự chủ trong tâm thức.
    Dạy con người biết dừng trước ham muốn,
    Biết sống vì nhau, không chỉ vì mình.
    Tôn giáo không thay thế trách nhiệm cá nhân,
    Cũng không đứng trên đời sống thế tục.
    Nó giữ đạo đức khỏi trôi vào hư vô,
    Khi vật chất lên ngôi, lòng người rạn nứt.
    Nhưng khi đạo đức chỉ còn hình thức,
    Và niềm tin bị dùng để kiểm soát con người,
    Thì tôn giáo đánh mất vai trò khai sáng,
    Trở thành chiếc bóng của quyền lực mà thôi.
    Giá trị thật của tôn giáo nằm ở chỗ,
    Khi không cần ai nhìn vẫn sống ngay lành.
    Một xã hội mạnh không nhờ sợ hãi,
    Mà nhờ lương tâm thức tỉnh từ bên trong mỗi người.
    HNI 14/12 📕 bài thơ CHƯƠNG 17 VAI TRÒ CỦA TÔN GIÁO TRONG ĐẠO ĐỨC XÃ HỘI Khi luật pháp chưa kịp chạm đến lương tâm, Tôn giáo đã lên tiếng bằng điều thiện. Không phải để phán xét hay trừng phạt, Mà để nhắc con người nhớ cách làm người hiền. Từ giới răn, nhân ái đến từ bi, Đều gieo mầm tự chủ trong tâm thức. Dạy con người biết dừng trước ham muốn, Biết sống vì nhau, không chỉ vì mình. Tôn giáo không thay thế trách nhiệm cá nhân, Cũng không đứng trên đời sống thế tục. Nó giữ đạo đức khỏi trôi vào hư vô, Khi vật chất lên ngôi, lòng người rạn nứt. Nhưng khi đạo đức chỉ còn hình thức, Và niềm tin bị dùng để kiểm soát con người, Thì tôn giáo đánh mất vai trò khai sáng, Trở thành chiếc bóng của quyền lực mà thôi. Giá trị thật của tôn giáo nằm ở chỗ, Khi không cần ai nhìn vẫn sống ngay lành. Một xã hội mạnh không nhờ sợ hãi, Mà nhờ lương tâm thức tỉnh từ bên trong mỗi người.
    Love
    Like
    Wow
    5
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 14/12
    bài thơ CHƯƠNG 18
    KHI TÔN GIÁO TÁCH KHỎI BẢN CHẤT
    – NGUY CƠ MÊ TÍN HÓA
    Khi niềm tin rời xa trí tuệ,
    Thì sợ hãi lên ngôi làm chủ đường đi.
    Con người cầu xin thay vì chuyển hóa,
    Mua phước lành bằng lễ vật mê ly.
    Thần thánh bị kéo xuống làm công cụ,
    Phán số – đo mệnh – hứa hẹn đổi đời.
    Trong khi cội nguồn tôn giáo nhắc nhở:
    Hãy tự soi mình, đừng trốn trách nhiệm nơi Trời.
    Mê tín nở ra khi người ta khổ,
    Nhưng không được dẫn về tự do bên trong.
    Nghi lễ mất đi vai trò tỉnh thức,
    Chỉ còn hình thức nuôi dưỡng vô minh.
    Khi đạo bị dùng để gieo sợ hãi,
    Để kiểm soát lòng người bằng lời linh thiêng,
    Thì tôn giáo đã rời xa bản chất,
    Không còn là ánh sáng – chỉ là bóng đêm.
    Hãy trả tôn giáo về đúng vị trí ban đầu:
    Là con đường giúp người tỉnh – sáng – lành.
    Nơi không ai bán ơn hay cứu rỗi,
    Mà mỗi người tự bước ra khỏi mê mờ của chính mình.
    HNI 14/12 📕 bài thơ CHƯƠNG 18 KHI TÔN GIÁO TÁCH KHỎI BẢN CHẤT – NGUY CƠ MÊ TÍN HÓA Khi niềm tin rời xa trí tuệ, Thì sợ hãi lên ngôi làm chủ đường đi. Con người cầu xin thay vì chuyển hóa, Mua phước lành bằng lễ vật mê ly. Thần thánh bị kéo xuống làm công cụ, Phán số – đo mệnh – hứa hẹn đổi đời. Trong khi cội nguồn tôn giáo nhắc nhở: Hãy tự soi mình, đừng trốn trách nhiệm nơi Trời. Mê tín nở ra khi người ta khổ, Nhưng không được dẫn về tự do bên trong. Nghi lễ mất đi vai trò tỉnh thức, Chỉ còn hình thức nuôi dưỡng vô minh. Khi đạo bị dùng để gieo sợ hãi, Để kiểm soát lòng người bằng lời linh thiêng, Thì tôn giáo đã rời xa bản chất, Không còn là ánh sáng – chỉ là bóng đêm. Hãy trả tôn giáo về đúng vị trí ban đầu: Là con đường giúp người tỉnh – sáng – lành. Nơi không ai bán ơn hay cứu rỗi, Mà mỗi người tự bước ra khỏi mê mờ của chính mình.
    Love
    Like
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 14/12
    bài thơ CHƯƠNG 19
    KHAI MINH TÂM LINH
    – NGHỊCH LÝ GIỮA HÌNH TƯỚNG VÀ CHÂN LÝ
    Hình tướng sinh ra để chỉ đường,
    Nhưng chân lý thì không có dáng hình.
    Ngón tay giơ lên hướng về mặt trăng,
    Không phải để con người thờ phụng ngón tay mình.
    Khi tâm còn non, cần khuôn và nếp,
    Cần biểu tượng để học cách quay về.
    Nhưng nếu dừng lại nơi hình tướng,
    Thì cả đời đứng trước cửa mà chưa hề đi mê.
    Chân lý không nằm trong lời định nghĩa,
    Cũng chẳng trú trong tượng thờ hay kinh văn.
    Nó hiện ra khi tâm người lắng lại,
    Và sự thật tự nói bằng im lặng sâu thẳm.
    Nghịch lý của con đường tâm linh,
    Là phải mượn hình để vượt khỏi hình.
    Phải đi qua niềm tin để thấy rõ,
    Rằng không niềm tin nào thay được chính mình.
    Khai minh không phải là có thêm tri thức,
    Mà là buông xuống những gì che mờ.
    Khi hình tướng hoàn thành vai trò của nó,
    Chân lý hiển lộ – giản dị – không ngờ.
    HNI 14/12 📕 bài thơ CHƯƠNG 19 KHAI MINH TÂM LINH – NGHỊCH LÝ GIỮA HÌNH TƯỚNG VÀ CHÂN LÝ Hình tướng sinh ra để chỉ đường, Nhưng chân lý thì không có dáng hình. Ngón tay giơ lên hướng về mặt trăng, Không phải để con người thờ phụng ngón tay mình. Khi tâm còn non, cần khuôn và nếp, Cần biểu tượng để học cách quay về. Nhưng nếu dừng lại nơi hình tướng, Thì cả đời đứng trước cửa mà chưa hề đi mê. Chân lý không nằm trong lời định nghĩa, Cũng chẳng trú trong tượng thờ hay kinh văn. Nó hiện ra khi tâm người lắng lại, Và sự thật tự nói bằng im lặng sâu thẳm. Nghịch lý của con đường tâm linh, Là phải mượn hình để vượt khỏi hình. Phải đi qua niềm tin để thấy rõ, Rằng không niềm tin nào thay được chính mình. Khai minh không phải là có thêm tri thức, Mà là buông xuống những gì che mờ. Khi hình tướng hoàn thành vai trò của nó, Chân lý hiển lộ – giản dị – không ngờ.
    Love
    Like
    Sad
    6
    0 Comments 0 Shares