• https://youtu.be/UQOs60tVLb8?si=-sXjo4ZCsJ-aEOV0
    https://youtu.be/UQOs60tVLb8?si=-sXjo4ZCsJ-aEOV0
    Like
    Love
    Angry
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/zsCyD227uxo?si=xh6vw3HYQJQ4sPup
    https://youtu.be/zsCyD227uxo?si=xh6vw3HYQJQ4sPup
    Like
    Love
    Angry
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/s_aRNTkagHI?si=J6_zLIdMRPVK9uca
    https://youtu.be/s_aRNTkagHI?si=J6_zLIdMRPVK9uca
    Love
    Angry
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 15/12 - B16
    BÀI THƠ CHƯƠNG 15 :
    GIẢI THOÁT VÀ TỰ DO
    – ĐIỂM HỘI TỤ CỦA MỌI CON ĐƯỜNG TÂM LINH
    Mọi con đường đều đi qua khổ nạn,
    Nhưng đích đến chỉ có một mà thôi.
    Không phải lên trời hay thành thánh,
    Mà là tự do giữa kiếp làm người.
    Giải thoát không nằm nơi trốn chạy,
    Cũng chẳng ở tương lai xa xôi.
    Là khi ta thôi bị trói buộc
    Bởi sợ hãi, tham cầu, hơn – thua đời.
    Người tự do vẫn sống giữa trần thế,
    Nhưng lòng không mắc kẹt buồn – vui.
    Đến thì đến, đi thì đi nhẹ,
    Như mây bay không níu bầu trời.
    Khi không còn gì cần nắm giữ,
    Cũng chẳng còn ai để chống – tranh.
    Mọi con đường tâm linh gặp nhau
    Ở khoảnh khắc tâm rỗng rang – sáng lành.
    HNI 15/12 - B16 🦚 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 15 : GIẢI THOÁT VÀ TỰ DO – ĐIỂM HỘI TỤ CỦA MỌI CON ĐƯỜNG TÂM LINH Mọi con đường đều đi qua khổ nạn, Nhưng đích đến chỉ có một mà thôi. Không phải lên trời hay thành thánh, Mà là tự do giữa kiếp làm người. Giải thoát không nằm nơi trốn chạy, Cũng chẳng ở tương lai xa xôi. Là khi ta thôi bị trói buộc Bởi sợ hãi, tham cầu, hơn – thua đời. Người tự do vẫn sống giữa trần thế, Nhưng lòng không mắc kẹt buồn – vui. Đến thì đến, đi thì đi nhẹ, Như mây bay không níu bầu trời. Khi không còn gì cần nắm giữ, Cũng chẳng còn ai để chống – tranh. Mọi con đường tâm linh gặp nhau Ở khoảnh khắc tâm rỗng rang – sáng lành.
    Love
    Angry
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 15/12 - B17
    BÀI THƠ CHƯƠNG 16
    XUNG ĐỘT TÔN GIÁO
    VÀ GỐC RỄ CỦA HIỂU LẦM
    Tôn giáo sinh ra từ khát vọng yêu thương,
    Nhưng xung đột lại nảy mầm từ sợ hãi.
    Khi chân lý bị đóng khung thành sở hữu,
    Thì niềm tin hóa lưỡi dao chia phái.
    Không phải Thượng Đế hay Phật gây chia rẽ,
    Mà cái “ta” núp bóng danh thiêng.
    Con người bảo vệ hình tướng, giáo điều,
    Rồi quên mất tinh thần nguyên thủy của lòng hiền.
    Hiểu lầm bắt đầu khi ngôn từ lên ngôi,
    Thay thế trải nghiệm sống động bên trong.
    Khi người ta yêu đạo mình bằng đối kháng,
    Thì tình thương đã rời bỏ cội nguồn.
    Mỗi con đường chỉ là một phương tiện,
    Dẫn tâm người về cùng một bến sâu.
    Nhưng kẻ mê chấp vào tên gọi,
    Lại dựng tường ngăn giữa những nhịp cầu.
    Ngày nào con người biết lắng nghe nhau,
    Thay vì tranh luận đúng – sai – cao – thấp,
    Thì mọi xung đột sẽ tan như khói,
    Và tôn giáo trở về đúng nghĩa: hợp nhất con người bằng tình thương.
    HNI 15/12 - B17 🦚 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 16 XUNG ĐỘT TÔN GIÁO VÀ GỐC RỄ CỦA HIỂU LẦM Tôn giáo sinh ra từ khát vọng yêu thương, Nhưng xung đột lại nảy mầm từ sợ hãi. Khi chân lý bị đóng khung thành sở hữu, Thì niềm tin hóa lưỡi dao chia phái. Không phải Thượng Đế hay Phật gây chia rẽ, Mà cái “ta” núp bóng danh thiêng. Con người bảo vệ hình tướng, giáo điều, Rồi quên mất tinh thần nguyên thủy của lòng hiền. Hiểu lầm bắt đầu khi ngôn từ lên ngôi, Thay thế trải nghiệm sống động bên trong. Khi người ta yêu đạo mình bằng đối kháng, Thì tình thương đã rời bỏ cội nguồn. Mỗi con đường chỉ là một phương tiện, Dẫn tâm người về cùng một bến sâu. Nhưng kẻ mê chấp vào tên gọi, Lại dựng tường ngăn giữa những nhịp cầu. Ngày nào con người biết lắng nghe nhau, Thay vì tranh luận đúng – sai – cao – thấp, Thì mọi xung đột sẽ tan như khói, Và tôn giáo trở về đúng nghĩa: hợp nhất con người bằng tình thương.
    Love
    Angry
    Like
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 15/12 - B18
    BÀI THƠ CHƯƠNG 17
    VAI TRÒ CỦA TÔN GIÁO
    TRONG ĐẠO ĐỨC XÃ HỘI
    Khi luật pháp chưa kịp chạm đến lương tâm,
    Tôn giáo đã lên tiếng bằng điều thiện.
    Không phải để phán xét hay trừng phạt,
    Mà để nhắc con người nhớ cách làm người hiền.
    Từ giới răn, nhân ái đến từ bi,
    Đều gieo mầm tự chủ trong tâm thức.
    Dạy con người biết dừng trước ham muốn,
    Biết sống vì nhau, không chỉ vì mình.
    Tôn giáo không thay thế trách nhiệm cá nhân,
    Cũng không đứng trên đời sống thế tục.
    Nó giữ đạo đức khỏi trôi vào hư vô,
    Khi vật chất lên ngôi, lòng người rạn nứt.
    Nhưng khi đạo đức chỉ còn hình thức,
    Và niềm tin bị dùng để kiểm soát con người,
    Thì tôn giáo đánh mất vai trò khai sáng,
    Trở thành chiếc bóng của quyền lực mà thôi.
    Giá trị thật của tôn giáo nằm ở chỗ,
    Khi không cần ai nhìn vẫn sống ngay lành.
    Một xã hội mạnh không nhờ sợ hãi,
    Mà nhờ lương tâm thức tỉnh từ bên trong mỗi người.
    HNI 15/12 - B18 🦚 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 17 VAI TRÒ CỦA TÔN GIÁO TRONG ĐẠO ĐỨC XÃ HỘI Khi luật pháp chưa kịp chạm đến lương tâm, Tôn giáo đã lên tiếng bằng điều thiện. Không phải để phán xét hay trừng phạt, Mà để nhắc con người nhớ cách làm người hiền. Từ giới răn, nhân ái đến từ bi, Đều gieo mầm tự chủ trong tâm thức. Dạy con người biết dừng trước ham muốn, Biết sống vì nhau, không chỉ vì mình. Tôn giáo không thay thế trách nhiệm cá nhân, Cũng không đứng trên đời sống thế tục. Nó giữ đạo đức khỏi trôi vào hư vô, Khi vật chất lên ngôi, lòng người rạn nứt. Nhưng khi đạo đức chỉ còn hình thức, Và niềm tin bị dùng để kiểm soát con người, Thì tôn giáo đánh mất vai trò khai sáng, Trở thành chiếc bóng của quyền lực mà thôi. Giá trị thật của tôn giáo nằm ở chỗ, Khi không cần ai nhìn vẫn sống ngay lành. Một xã hội mạnh không nhờ sợ hãi, Mà nhờ lương tâm thức tỉnh từ bên trong mỗi người.
    Love
    Angry
    Like
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 15/12 - B19
    BÀI THƠ CHƯƠNG 18
    KHI TÔN GIÁO TÁCH KHỎI BẢN CHẤT
    – NGUY CƠ MÊ TÍN HÓA
    Khi niềm tin rời xa trí tuệ,
    Thì sợ hãi lên ngôi làm chủ đường đi.
    Con người cầu xin thay vì chuyển hóa,
    Mua phước lành bằng lễ vật mê ly.
    Thần thánh bị kéo xuống làm công cụ,
    Phán số – đo mệnh – hứa hẹn đổi đời.
    Trong khi cội nguồn tôn giáo nhắc nhở:
    Hãy tự soi mình, đừng trốn trách nhiệm nơi Trời.
    Mê tín nở ra khi người ta khổ,
    Nhưng không được dẫn về tự do bên trong.
    Nghi lễ mất đi vai trò tỉnh thức,
    Chỉ còn hình thức nuôi dưỡng vô minh.
    Khi đạo bị dùng để gieo sợ hãi,
    Để kiểm soát lòng người bằng lời linh thiêng,
    Thì tôn giáo đã rời xa bản chất,
    Không còn là ánh sáng – chỉ là bóng đêm.
    Hãy trả tôn giáo về đúng vị trí ban đầu:
    Là con đường giúp người tỉnh – sáng – lành.
    Nơi không ai bán ơn hay cứu rỗi,
    Mà mỗi người tự bước ra khỏi mê mờ của chính mình.
    HNI 15/12 - B19 🦚 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 18 KHI TÔN GIÁO TÁCH KHỎI BẢN CHẤT – NGUY CƠ MÊ TÍN HÓA Khi niềm tin rời xa trí tuệ, Thì sợ hãi lên ngôi làm chủ đường đi. Con người cầu xin thay vì chuyển hóa, Mua phước lành bằng lễ vật mê ly. Thần thánh bị kéo xuống làm công cụ, Phán số – đo mệnh – hứa hẹn đổi đời. Trong khi cội nguồn tôn giáo nhắc nhở: Hãy tự soi mình, đừng trốn trách nhiệm nơi Trời. Mê tín nở ra khi người ta khổ, Nhưng không được dẫn về tự do bên trong. Nghi lễ mất đi vai trò tỉnh thức, Chỉ còn hình thức nuôi dưỡng vô minh. Khi đạo bị dùng để gieo sợ hãi, Để kiểm soát lòng người bằng lời linh thiêng, Thì tôn giáo đã rời xa bản chất, Không còn là ánh sáng – chỉ là bóng đêm. Hãy trả tôn giáo về đúng vị trí ban đầu: Là con đường giúp người tỉnh – sáng – lành. Nơi không ai bán ơn hay cứu rỗi, Mà mỗi người tự bước ra khỏi mê mờ của chính mình.
    Love
    Angry
    Like
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 15/12 - B20
    BÀI THƠ CHƯƠNG 19
    KHAI MINH TÂM LINH
    – NGHỊCH LÝ GIỮA HÌNH TƯỚNG VÀ CHÂN LÝ
    Hình tướng sinh ra để chỉ đường,
    Nhưng chân lý thì không có dáng hình.
    Ngón tay giơ lên hướng về mặt trăng,
    Không phải để con người thờ phụng ngón tay mình.
    Khi tâm còn non, cần khuôn và nếp,
    Cần biểu tượng để học cách quay về.
    Nhưng nếu dừng lại nơi hình tướng,
    Thì cả đời đứng trước cửa mà chưa hề đi mê.
    Chân lý không nằm trong lời định nghĩa,
    Cũng chẳng trú trong tượng thờ hay kinh văn.
    Nó hiện ra khi tâm người lắng lại,
    Và sự thật tự nói bằng im lặng sâu thẳm.
    Nghịch lý của con đường tâm linh,
    Là phải mượn hình để vượt khỏi hình.
    Phải đi qua niềm tin để thấy rõ,
    Rằng không niềm tin nào thay được chính mình.
    Khai minh không phải là có thêm tri thức,
    Mà là buông xuống những gì che mờ.
    Khi hình tướng hoàn thành vai trò của nó,
    Chân lý hiển lộ – giản dị – không ngờ.
    HNI 15/12 - B20 🦚 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 19 KHAI MINH TÂM LINH – NGHỊCH LÝ GIỮA HÌNH TƯỚNG VÀ CHÂN LÝ Hình tướng sinh ra để chỉ đường, Nhưng chân lý thì không có dáng hình. Ngón tay giơ lên hướng về mặt trăng, Không phải để con người thờ phụng ngón tay mình. Khi tâm còn non, cần khuôn và nếp, Cần biểu tượng để học cách quay về. Nhưng nếu dừng lại nơi hình tướng, Thì cả đời đứng trước cửa mà chưa hề đi mê. Chân lý không nằm trong lời định nghĩa, Cũng chẳng trú trong tượng thờ hay kinh văn. Nó hiện ra khi tâm người lắng lại, Và sự thật tự nói bằng im lặng sâu thẳm. Nghịch lý của con đường tâm linh, Là phải mượn hình để vượt khỏi hình. Phải đi qua niềm tin để thấy rõ, Rằng không niềm tin nào thay được chính mình. Khai minh không phải là có thêm tri thức, Mà là buông xuống những gì che mờ. Khi hình tướng hoàn thành vai trò của nó, Chân lý hiển lộ – giản dị – không ngờ.
    Like
    Angry
    Love
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 15/12 - B21
    BÀI THƠ CHƯƠNG 20
    HỢP NHẤT ĐẠO – TÔN GIÁO – NHÂN SINH
    TRONG KỶ NGUYÊN MỚI
    Kỷ nguyên mới không hỏi đạo nào đúng,
    Chỉ hỏi con người sống có tỉnh không.
    Đạo không ở trên cao hay quá khứ,
    Mà hiện diện giữa đời sống đang rung.
    Tôn giáo thôi đứng ngoài nhân sinh,
    Trở về làm nhịp cầu của tình thương.
    Không chia ranh giới bằng niềm tin cũ,
    Chỉ mở lối cho con người cùng hướng sáng chung.
    Đạo là quy luật vận hành của sống,
    Tôn giáo là ngôn ngữ của trái tim.
    Nhân sinh là nơi chân lý được thử thách,
    Bằng cách ta sống – chứ không bằng lời niềm tin.
    Khi khoa học gặp tâm linh trong tỉnh thức,
    Khi trí tuệ đi cùng với từ bi.
    Con người thôi tìm cứu rỗi từ bên ngoài,
    Biết quay về kiến tạo thiên đường từ chính mình.
    Hợp nhất không phải là trộn lẫn,
    Mà là thấy cùng một cội nguồn sâu.
    Muôn con đường, muôn tên gọi khác,
    Chung một hướng: làm người – sống sáng – thương nhau.
    Kỷ nguyên mới bắt đầu rất lặng,
    Không bằng cách mạng, cũng chẳng giáo điều.
    Chỉ bằng mỗi người tỉnh thức hơn hôm qua,
    Và nhân loại cùng đi – chậm rãi – nhưng bền lâu.
    HNI 15/12 - B21 🦚 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 20 HỢP NHẤT ĐẠO – TÔN GIÁO – NHÂN SINH TRONG KỶ NGUYÊN MỚI Kỷ nguyên mới không hỏi đạo nào đúng, Chỉ hỏi con người sống có tỉnh không. Đạo không ở trên cao hay quá khứ, Mà hiện diện giữa đời sống đang rung. Tôn giáo thôi đứng ngoài nhân sinh, Trở về làm nhịp cầu của tình thương. Không chia ranh giới bằng niềm tin cũ, Chỉ mở lối cho con người cùng hướng sáng chung. Đạo là quy luật vận hành của sống, Tôn giáo là ngôn ngữ của trái tim. Nhân sinh là nơi chân lý được thử thách, Bằng cách ta sống – chứ không bằng lời niềm tin. Khi khoa học gặp tâm linh trong tỉnh thức, Khi trí tuệ đi cùng với từ bi. Con người thôi tìm cứu rỗi từ bên ngoài, Biết quay về kiến tạo thiên đường từ chính mình. Hợp nhất không phải là trộn lẫn, Mà là thấy cùng một cội nguồn sâu. Muôn con đường, muôn tên gọi khác, Chung một hướng: làm người – sống sáng – thương nhau. Kỷ nguyên mới bắt đầu rất lặng, Không bằng cách mạng, cũng chẳng giáo điều. Chỉ bằng mỗi người tỉnh thức hơn hôm qua, Và nhân loại cùng đi – chậm rãi – nhưng bền lâu.
    Like
    Angry
    Love
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 15/12 - B22
    CHƯƠNG 1: ĐỊNH NGHĨA ĐẠO TRỜI – BẢN THỂ VẬN HÀNH CỦA VŨ TRỤ VÀ NHÂN SINH
    Trong mọi nền văn minh, con người luôn khởi đầu bằng một câu hỏi lớn: Vũ trụ vận hành bằng nguyên lý nào? Đằng sau các hiện tượng biến đổi, sinh – diệt, thịnh – suy, hợp – tan… liệu có một trật tự sâu xa hơn, một dòng chảy nhất quán và bất biến? Người xưa gọi dòng chảy ấy bằng nhiều tên khác nhau: Đạo, Thiên lý, Chân pháp, Logos, Đại Nguyên, Đại Đạo. Nhưng cho đến nay, dù danh xưng có đổi thay, cốt lõi vẫn giữ nguyên: Đạo Trời chính là nguyên tắc nền tảng vận hành của vũ trụ và nhân sinh – một bản thể vừa huyền diệu, vừa gần gũi, vừa không thể nắm bắt bằng mắt thường, nhưng lại có mặt trong từng hơi thở, từng chu kỳ sống của mọi vật hữu hình và vô hình.
    1. Đạo Trời – bản thể không hình tướng nhưng có mặt trong mọi hình tướng
    Đạo Trời không phải là một thực thể thần thánh mang dáng hình con người. Đạo cũng không phải một vị thần sáng thế đứng ngoài vũ trụ. Đạo Trời vượt lên mọi khuôn mẫu, vì nó là gốc rễ của mọi khuôn mẫu. Khi nhìn một hạt giống nảy mầm, ta thấy Đạo. Khi quan sát mặt trời mọc – lặn theo chu kỳ, ta thấy Đạo. Khi chứng kiến một đứa trẻ lớn lên, một cộng đồng thịnh vượng hay suy tàn, một nền văn minh hình thành rồi sụp đổ, ta cũng đang quan sát sự vận hành của Đạo Trời.
    Đạo Trời không thể sờ được, nhưng lại chi phối mọi điều có thể sờ được.
    Đạo không thể nhìn thấy, nhưng lại khiến mọi điều có thể nhìn thấy xuất hiện.
    Những nhà hiền triết cổ đại đã diễn tả Đạo bằng những câu nói tưởng như nghịch lý:
    “Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị…”
    “Đạo lớn không lời.”
    “Đạo như dòng nước: mềm nhưng mạnh, khiêm nhưng thắng cứng.”
    Sự khó diễn tả này không phải vì Đạo xa lạ, mà vì Đạo quá rộng lớn để gói trọn bằng khái niệm. Một khái niệm có giới hạn, còn Đạo là vô hạn.
    2. Đạo Trời – nguyên lý điều hòa vũ trụ
    HNI 15/12 - B22 🦚 🌺CHƯƠNG 1: ĐỊNH NGHĨA ĐẠO TRỜI – BẢN THỂ VẬN HÀNH CỦA VŨ TRỤ VÀ NHÂN SINH Trong mọi nền văn minh, con người luôn khởi đầu bằng một câu hỏi lớn: Vũ trụ vận hành bằng nguyên lý nào? Đằng sau các hiện tượng biến đổi, sinh – diệt, thịnh – suy, hợp – tan… liệu có một trật tự sâu xa hơn, một dòng chảy nhất quán và bất biến? Người xưa gọi dòng chảy ấy bằng nhiều tên khác nhau: Đạo, Thiên lý, Chân pháp, Logos, Đại Nguyên, Đại Đạo. Nhưng cho đến nay, dù danh xưng có đổi thay, cốt lõi vẫn giữ nguyên: Đạo Trời chính là nguyên tắc nền tảng vận hành của vũ trụ và nhân sinh – một bản thể vừa huyền diệu, vừa gần gũi, vừa không thể nắm bắt bằng mắt thường, nhưng lại có mặt trong từng hơi thở, từng chu kỳ sống của mọi vật hữu hình và vô hình. 1. Đạo Trời – bản thể không hình tướng nhưng có mặt trong mọi hình tướng Đạo Trời không phải là một thực thể thần thánh mang dáng hình con người. Đạo cũng không phải một vị thần sáng thế đứng ngoài vũ trụ. Đạo Trời vượt lên mọi khuôn mẫu, vì nó là gốc rễ của mọi khuôn mẫu. Khi nhìn một hạt giống nảy mầm, ta thấy Đạo. Khi quan sát mặt trời mọc – lặn theo chu kỳ, ta thấy Đạo. Khi chứng kiến một đứa trẻ lớn lên, một cộng đồng thịnh vượng hay suy tàn, một nền văn minh hình thành rồi sụp đổ, ta cũng đang quan sát sự vận hành của Đạo Trời. Đạo Trời không thể sờ được, nhưng lại chi phối mọi điều có thể sờ được. Đạo không thể nhìn thấy, nhưng lại khiến mọi điều có thể nhìn thấy xuất hiện. Những nhà hiền triết cổ đại đã diễn tả Đạo bằng những câu nói tưởng như nghịch lý: “Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị…” “Đạo lớn không lời.” “Đạo như dòng nước: mềm nhưng mạnh, khiêm nhưng thắng cứng.” Sự khó diễn tả này không phải vì Đạo xa lạ, mà vì Đạo quá rộng lớn để gói trọn bằng khái niệm. Một khái niệm có giới hạn, còn Đạo là vô hạn. 2. Đạo Trời – nguyên lý điều hòa vũ trụ
    Like
    Angry
    Love
    Wow
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ