HNI 16/12
bài thơ CHƯƠNG 21
BẢN CHẤT LINH HỒN VÀ TIẾN TRÌNH LUÂN HỒI HỌC HỎI
Linh hồn không sinh ra từ cát bụi,
Cũng chẳng mất đi giữa cõi vô thường,
Chỉ đổi hình hài như mây đổi bóng,
Mang ký ức sâu trong ánh vô lường.
Mỗi kiếp sống là một trang học nhỏ,
Viết bằng vui buồn, khổ lạc, đúng sai,
Luân hồi chẳng phải vòng quay trừng phạt,
Mà là trường học của Đạo an bài.
Có linh hồn học bài yêu thương,
Qua mất mát mới hiểu chữ “cho đi”,
Có linh hồn học bài buông xả,
Giữa hơn thua mới rõ lối quay về.
Nhân quả gieo không hề vội vã,
Như mầm cây chờ đủ nắng mưa,
Hành động, ý niệm, lời nói nhỏ,
Đều khắc tên mình vào kiếp tương lai xưa.
Chết không phải là trang kết thúc,
Chỉ là dấu lặng giữa bản nhạc đời,
Linh hồn rời thân như chim rũ cánh,
Bay về miền sáng để học tiếp thôi.
Ai tỉnh thức sẽ rút ngắn đường học,
Thấy khổ đau là bài giảng thiêng liêng,
Mỗi lần hiểu mình, tha người một chút,
Là vượt qua được một kiếp ưu phiền.
Đến khi linh hồn không còn tìm kiếm,
Không còn hỏi “ta là ai, từ đâu?”,
Luân hồi khép lại như vòng sóng lặng,
Hòa vào Đạo lớn – tĩnh tại – nhiệm mầu.
HNI 16/12
📕 bài thơ CHƯƠNG 21
BẢN CHẤT LINH HỒN VÀ TIẾN TRÌNH LUÂN HỒI HỌC HỎI
Linh hồn không sinh ra từ cát bụi,
Cũng chẳng mất đi giữa cõi vô thường,
Chỉ đổi hình hài như mây đổi bóng,
Mang ký ức sâu trong ánh vô lường.
Mỗi kiếp sống là một trang học nhỏ,
Viết bằng vui buồn, khổ lạc, đúng sai,
Luân hồi chẳng phải vòng quay trừng phạt,
Mà là trường học của Đạo an bài.
Có linh hồn học bài yêu thương,
Qua mất mát mới hiểu chữ “cho đi”,
Có linh hồn học bài buông xả,
Giữa hơn thua mới rõ lối quay về.
Nhân quả gieo không hề vội vã,
Như mầm cây chờ đủ nắng mưa,
Hành động, ý niệm, lời nói nhỏ,
Đều khắc tên mình vào kiếp tương lai xưa.
Chết không phải là trang kết thúc,
Chỉ là dấu lặng giữa bản nhạc đời,
Linh hồn rời thân như chim rũ cánh,
Bay về miền sáng để học tiếp thôi.
Ai tỉnh thức sẽ rút ngắn đường học,
Thấy khổ đau là bài giảng thiêng liêng,
Mỗi lần hiểu mình, tha người một chút,
Là vượt qua được một kiếp ưu phiền.
Đến khi linh hồn không còn tìm kiếm,
Không còn hỏi “ta là ai, từ đâu?”,
Luân hồi khép lại như vòng sóng lặng,
Hòa vào Đạo lớn – tĩnh tại – nhiệm mầu.