• Like
    Love
    Angry
    9
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Angry
    9
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Angry
    9
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18/12
    bài thơ CHƯƠNG 32 – ĐẠO TRỌNG GIA ĐÌNH
    — Nền tảng thịnh trị của quốc gia —
    Gia đình là nơi Đạo bắt đầu,
    Không bằng lời kinh,
    Mà bằng bữa cơm chung và ánh mắt bảo dung.
    Một mái nhà yên ấm
    Là thành viên Ròng rọc đầu tiên xây dựng vận mệnh quốc gia.
    Đạo trong gia đình
    Là kính ngưỡng dưới không cần phải nghe giảng,
    Là cha mẹ sống làm gương thay vì ra lệnh,
    Là con cái lớn lên trong yêu thương chứ không trong sợ hãi.
    Người cha cứng như trụ nhà,
    Không phải quyền uy
    Mà vì trách nhiệm và chính trực.
    Người mẹ mềm như dòng nước,
    Lặng lẽ nuôi dưỡng đạo đức từng ngày.
    Khi vợ chồng thuận hòa,
    Lời nói trở thành cầu nối chứa không là phong cách.
    Khi con cái được lắng nghe,
    tâm hồn nở hoa, nhân cách thành hình.
    Gia đình có Đạo
    Thì không cần nhiều luật lệ,
    By mỗi người tự biết điều nên làm.
    Nhà có yêu thương
    Thì xã hội giảm thù hận.
    Một quốc gia mạnh
    Không khởi động từ những tòa nhà cao tầng,
    Mà từ những ngôi nhà nhỏ đầy ánh sáng.
    Nơi con người học yêu người trước khi học tranh thắng,
    Học làm người trước khi làm lớn.
    Giữ Đạo trong gia đình
    Là giữ nguyên cho dân tộc.
    Khi từng mái ấm hòa hòa,
    Cả đất nước tự nhiên thịnh trị.
    và hơn
    HNI 18/12 bài thơ CHƯƠNG 32 – ĐẠO TRỌNG GIA ĐÌNH — Nền tảng thịnh trị của quốc gia — Gia đình là nơi Đạo bắt đầu, Không bằng lời kinh, Mà bằng bữa cơm chung và ánh mắt bảo dung. Một mái nhà yên ấm Là thành viên Ròng rọc đầu tiên xây dựng vận mệnh quốc gia. Đạo trong gia đình Là kính ngưỡng dưới không cần phải nghe giảng, Là cha mẹ sống làm gương thay vì ra lệnh, Là con cái lớn lên trong yêu thương chứ không trong sợ hãi. Người cha cứng như trụ nhà, Không phải quyền uy Mà vì trách nhiệm và chính trực. Người mẹ mềm như dòng nước, Lặng lẽ nuôi dưỡng đạo đức từng ngày. Khi vợ chồng thuận hòa, Lời nói trở thành cầu nối chứa không là phong cách. Khi con cái được lắng nghe, tâm hồn nở hoa, nhân cách thành hình. Gia đình có Đạo Thì không cần nhiều luật lệ, By mỗi người tự biết điều nên làm. Nhà có yêu thương Thì xã hội giảm thù hận. Một quốc gia mạnh Không khởi động từ những tòa nhà cao tầng, Mà từ những ngôi nhà nhỏ đầy ánh sáng. Nơi con người học yêu người trước khi học tranh thắng, Học làm người trước khi làm lớn. Giữ Đạo trong gia đình Là giữ nguyên cho dân tộc. Khi từng mái ấm hòa hòa, Cả đất nước tự nhiên thịnh trị. và hơn
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    Angry
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Wow
    Angry
    10
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Yay
    Wow
    Angry
    10
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Haha
    Wow
    Angry
    10
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18-12
    Bài thơ CHƯƠNG 10:
    TÂM LINH VÀ KHOA HỌC LƯỢNG TỬ
    GIAO ĐIỂM CỦA HAI THẾ GIỚI
    Có một ranh giới mỏng như sợi khói,
    Nơi tâm linh gặp khoa học giữa khoảng không vô tận.
    Một bên là tĩnh lặng của linh hồn,
    Một bên là dao động của những hạt nhỏ hơn cả giọt sương đầu hạ.
    Khi nhà khoa học cúi vào thế giới vi mô,
    Họ thấy vật chất không còn cứng đặc như người ta từng nghĩ.
    Khi người hành giả bước vào vùng thẳm sâu của nội tâm,
    Họ cũng thấy mọi thứ chỉ là rung động – vô thường – chuyển hóa.
    Hai con đường tưởng như xa nghìn trùng,
    Hóa ra lại dẫn về cùng một chân lý:
    Vũ trụ này không phải được xây bằng đá,
    Mà bằng những trường năng lượng liên tục dệt nên hình tướng.
    Lượng tử nói:
    “Hạt có thể là sóng, là xác suất, là tiềm năng chưa thành hình.”
    Tâm linh nói:
    “Ý niệm có thể tạo ra thực tại,
    Một niệm sáng cũng đủ thay đổi đường đi của số phận.”
    Khi khoa học chứng minh sự bất định,
    Tâm linh mỉm cười –
    Vì linh hồn từ lâu đã biết rằng
    Mọi sự đều thay đổi khi ý thức chạm vào nó.
    Ở giao điểm ấy,
    Con người hiểu rằng mình không chỉ là thân xác,
    Mà là trường năng lượng biết suy nghĩ – biết yêu thương – biết sáng tạo.
    Và thế giới không chỉ là nơi ta sống,
    Mà là gương phản chiếu những gì ta tin – ta cảm – ta gửi vào vũ trụ.
    Tâm linh nâng ta lên,
    Khoa học cho ta đôi mắt.
    Một bên mở cánh cửa vô hình,
    Một bên soi sáng điều vô hình bằng ngôn ngữ lượng tử.
    Khi hai thế giới hòa vào nhau,
    Ta thấy vũ trụ không còn xa xôi,
    Ý thức không còn mơ hồ,
    Và cuộc sống trở thành cuộc đối thoại liên tục
    Giữa tâm linh của con người
    Và nền vật lý tinh tế đang vận hành phía sau mỗi vì sao.
    Đó là nơi ánh sáng chạm vào ý thức,
    Nơi linh hồn chạm vào bản thể của hạt nhỏ nhất.
    Và ta hiểu rằng:
    Mọi kỳ quan không ở ngoài kia,
    Mà đang diễn ra ngay trong từng khoảnh khắc ta nhận biết chính mình.
    HNI 18-12 📕Bài thơ CHƯƠNG 10: TÂM LINH VÀ KHOA HỌC LƯỢNG TỬ GIAO ĐIỂM CỦA HAI THẾ GIỚI Có một ranh giới mỏng như sợi khói, Nơi tâm linh gặp khoa học giữa khoảng không vô tận. Một bên là tĩnh lặng của linh hồn, Một bên là dao động của những hạt nhỏ hơn cả giọt sương đầu hạ. Khi nhà khoa học cúi vào thế giới vi mô, Họ thấy vật chất không còn cứng đặc như người ta từng nghĩ. Khi người hành giả bước vào vùng thẳm sâu của nội tâm, Họ cũng thấy mọi thứ chỉ là rung động – vô thường – chuyển hóa. Hai con đường tưởng như xa nghìn trùng, Hóa ra lại dẫn về cùng một chân lý: Vũ trụ này không phải được xây bằng đá, Mà bằng những trường năng lượng liên tục dệt nên hình tướng. Lượng tử nói: “Hạt có thể là sóng, là xác suất, là tiềm năng chưa thành hình.” Tâm linh nói: “Ý niệm có thể tạo ra thực tại, Một niệm sáng cũng đủ thay đổi đường đi của số phận.” Khi khoa học chứng minh sự bất định, Tâm linh mỉm cười – Vì linh hồn từ lâu đã biết rằng Mọi sự đều thay đổi khi ý thức chạm vào nó. Ở giao điểm ấy, Con người hiểu rằng mình không chỉ là thân xác, Mà là trường năng lượng biết suy nghĩ – biết yêu thương – biết sáng tạo. Và thế giới không chỉ là nơi ta sống, Mà là gương phản chiếu những gì ta tin – ta cảm – ta gửi vào vũ trụ. Tâm linh nâng ta lên, Khoa học cho ta đôi mắt. Một bên mở cánh cửa vô hình, Một bên soi sáng điều vô hình bằng ngôn ngữ lượng tử. Khi hai thế giới hòa vào nhau, Ta thấy vũ trụ không còn xa xôi, Ý thức không còn mơ hồ, Và cuộc sống trở thành cuộc đối thoại liên tục Giữa tâm linh của con người Và nền vật lý tinh tế đang vận hành phía sau mỗi vì sao. Đó là nơi ánh sáng chạm vào ý thức, Nơi linh hồn chạm vào bản thể của hạt nhỏ nhất. Và ta hiểu rằng: Mọi kỳ quan không ở ngoài kia, Mà đang diễn ra ngay trong từng khoảnh khắc ta nhận biết chính mình.
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    13
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Wow
    11
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Angry
    Wow
    12
    2 Bình luận 0 Chia sẽ