• HNI 18/12:
    CHƯƠNG 31: ĐẠO TRONG NHÂN TÂM – KHI CON NGƯỜI SỐNG THUẬN TỰ NHIÊN
    Con người từ thuở sơ khai đã sống trong Đạo mà không gọi tên Đạo.
    Như dòng suối chảy xuống thấp, như cây vươn lên tìm ánh sáng, như hơi thở vào ra không cần suy nghĩ. Khi ấy, con người chưa bị chia cắt khỏi tự nhiên, chưa tách mình khỏi Trời – Đất – Muôn loài. Đạo hiện hữu trong từng hành vi, từng nhịp sống, từng mối quan hệ giản dị giữa người với người.
    Nhưng khi trí óc con người ngày càng phát triển, bản ngã dần hình thành, Đạo không mất đi – chỉ là bị che khuất. Con người bắt đầu tìm Đạo ở những nơi xa xôi, trong kinh sách, trong nghi lễ, trong hình tướng… mà quên rằng Đạo vốn đã ở sẵn trong nhân tâm.
    1. Đạo không ở ngoài – Đạo ở trong lòng người
    Đạo Trời không phải một hệ thống giáo điều để học thuộc, cũng không phải một con đường để tranh giành đúng – sai. Đạo là trật tự tự nhiên của vũ trụ, là nguyên lý vận hành khiến mọi sự sinh – trụ – hoại – diệt diễn ra hài hòa.
    Khi con người sống trái với trật tự ấy, khổ đau sinh ra.
    Khi con người quay về sống thuận theo nó, an nhiên xuất hiện.
    Đạo trong nhân tâm biểu hiện qua những điều rất giản dị:
    Biết đủ khi lòng đã đủ
    Biết dừng khi tham vọng vượt quá khả năng
    Biết lắng nghe khi cái tôi muốn áp đặt
    Biết nhường nhịn khi tranh chấp sắp bùng nổ
    Không ai cần dạy một đứa trẻ phải yêu thương. Đứa trẻ tự nhiên biết khóc khi người khác đau, biết cười khi được ôm ấp. Đó chính là Đạo nguyên sơ trong nhân tâm. Chỉ khi lớn lên, bị uốn nắn bởi sợ hãi, cạnh tranh, hơn thua, con người mới dần đánh mất sự tự nhiên ấy.
    2. Thuận tự nhiên – không phải buông xuôi, mà là hiểu quy luật
    Nhiều người hiểu lầm rằng “sống thuận tự nhiên” là phó mặc, là không cố gắng, là chấp nhận số phận. Nhưng thuận tự nhiên không phải là thụ động. Đó là hành động đúng lúc, đúng cách, đúng vị trí của mình trong tổng thể lớn hơn.
    Cây không cố gắng ra hoa vào mùa đông.
    Sông không chống lại địa hình, mà uốn mình để chảy xa hơn.
    Mặt trời không vội vàng, nhưng không ngày nào không mọc.
    Con người sống thuận tự nhiên là người:
    Lao động nhưng không kiệt quệ
    Phấn đấu nhưng không chấp ngã người khác
    Thành công mà không đánh mất chính mình
    Thất bại mà không oán trách Trời Đất
    Đó là trạng thái hài hòa giữa ý chí cá nhân và dòng chảy chung của cuộc sống.
    3. Khi con người chống lại tự nhiên – bi kịch bắt đầu
    Mọi khổ đau sâu xa đều bắt nguồn từ việc con người sống trái với Đạo.
    Chống lại quy luật thân – tâm, con người làm việc quá sức, bỏ bê cảm xúc, dẫn đến bệnh tật.
    Chống lại quy luật quan hệ, con người đặt cái tôi lên trên tình người, dẫn đến cô đơn.
    Chống lại quy luật nhân quả, con người tìm đường tắt, gian dối, dẫn đến bất an và sợ hãi.
    Chống lại quy luật đủ – thiếu, con người tham lam vô hạn, dẫn đến mất mát không đáy.
    Khi con người càng cố kiểm soát mọi thứ, họ càng mất kiểm soát nội tâm.
    Khi con người càng cố chứng minh mình đúng, họ càng xa rời sự thật.
    Đạo Trời không trừng phạt ai.
    Chỉ là ai đi ngược Đạo thì tự gánh lấy hệ quả.
    4. Nhân tâm là nơi Đạo hiển lộ rõ nhất
    Đạo không cần được thờ phụng – Đạo cần được sống.
    Đạo không cần được giảng giải – Đạo cần được thể hiện qua cách ta đối xử với đời.
    Nhân tâm trong sáng thì hành vi tự nhiên đúng.
    Nhân tâm nhiễu loạn thì hành vi tất yếu sai lệch.
    Một người sống thuận Đạo thường có những dấu hiệu rất rõ:
    Lòng nhẹ hơn vật chất họ sở hữu
    Tâm an hơn địa vị họ đạt được
    Ít nói về đạo lý nhưng sống có đạo
    Ít phán xét người khác nhưng hiểu rõ chính mình
    Họ không cần chứng minh điều gì, bởi sự hiện diện của họ đã mang năng lượng hài hòa.
    5. Đạo trong đời sống thường nhật
    Đạo không ở nơi núi cao rừng sâu, mà ở ngay trong bữa cơm, lời nói, ánh nhìn, quyết định mỗi ngày.
    Khi ta ăn trong chánh niệm, không phung phí → Đạo hiện diện.
    Khi ta nói lời chân thật nhưng không làm tổn thương → Đạo hiện diện.
    Khi ta im lặng đúng lúc, không phải vì sợ hãi mà vì thấu hiểu → Đạo hiện diện.
    Khi ta buông bỏ một mối quan hệ không còn phù hợp → Đạo hiện diện.
    Đạo là sự cân bằng tinh tế giữa cho và nhận, tiến và lùi, giữ và buông.
    6. Trở về với Đạo – hành trình quay vào trong
    Không ai có thể trao Đạo cho ai.
    Không ai có thể học Đạo thay người khác.
    Hành trình trở về với Đạo là hành trình:
    Lắng nghe chính mình nhiều hơn tiếng ồn bên ngoài
    Trung thực với cảm xúc thay vì che giấu bằng vai diễn
    Dám sống chậm lại để cảm nhận nhịp thở của đời
    Dám sống thật dù không được tán thưởng.
    HNI 18/12: 🌺CHƯƠNG 31: ĐẠO TRONG NHÂN TÂM – KHI CON NGƯỜI SỐNG THUẬN TỰ NHIÊN Con người từ thuở sơ khai đã sống trong Đạo mà không gọi tên Đạo. Như dòng suối chảy xuống thấp, như cây vươn lên tìm ánh sáng, như hơi thở vào ra không cần suy nghĩ. Khi ấy, con người chưa bị chia cắt khỏi tự nhiên, chưa tách mình khỏi Trời – Đất – Muôn loài. Đạo hiện hữu trong từng hành vi, từng nhịp sống, từng mối quan hệ giản dị giữa người với người. Nhưng khi trí óc con người ngày càng phát triển, bản ngã dần hình thành, Đạo không mất đi – chỉ là bị che khuất. Con người bắt đầu tìm Đạo ở những nơi xa xôi, trong kinh sách, trong nghi lễ, trong hình tướng… mà quên rằng Đạo vốn đã ở sẵn trong nhân tâm. 1. Đạo không ở ngoài – Đạo ở trong lòng người Đạo Trời không phải một hệ thống giáo điều để học thuộc, cũng không phải một con đường để tranh giành đúng – sai. Đạo là trật tự tự nhiên của vũ trụ, là nguyên lý vận hành khiến mọi sự sinh – trụ – hoại – diệt diễn ra hài hòa. Khi con người sống trái với trật tự ấy, khổ đau sinh ra. Khi con người quay về sống thuận theo nó, an nhiên xuất hiện. Đạo trong nhân tâm biểu hiện qua những điều rất giản dị: Biết đủ khi lòng đã đủ Biết dừng khi tham vọng vượt quá khả năng Biết lắng nghe khi cái tôi muốn áp đặt Biết nhường nhịn khi tranh chấp sắp bùng nổ Không ai cần dạy một đứa trẻ phải yêu thương. Đứa trẻ tự nhiên biết khóc khi người khác đau, biết cười khi được ôm ấp. Đó chính là Đạo nguyên sơ trong nhân tâm. Chỉ khi lớn lên, bị uốn nắn bởi sợ hãi, cạnh tranh, hơn thua, con người mới dần đánh mất sự tự nhiên ấy. 2. Thuận tự nhiên – không phải buông xuôi, mà là hiểu quy luật Nhiều người hiểu lầm rằng “sống thuận tự nhiên” là phó mặc, là không cố gắng, là chấp nhận số phận. Nhưng thuận tự nhiên không phải là thụ động. Đó là hành động đúng lúc, đúng cách, đúng vị trí của mình trong tổng thể lớn hơn. Cây không cố gắng ra hoa vào mùa đông. Sông không chống lại địa hình, mà uốn mình để chảy xa hơn. Mặt trời không vội vàng, nhưng không ngày nào không mọc. Con người sống thuận tự nhiên là người: Lao động nhưng không kiệt quệ Phấn đấu nhưng không chấp ngã người khác Thành công mà không đánh mất chính mình Thất bại mà không oán trách Trời Đất Đó là trạng thái hài hòa giữa ý chí cá nhân và dòng chảy chung của cuộc sống. 3. Khi con người chống lại tự nhiên – bi kịch bắt đầu Mọi khổ đau sâu xa đều bắt nguồn từ việc con người sống trái với Đạo. Chống lại quy luật thân – tâm, con người làm việc quá sức, bỏ bê cảm xúc, dẫn đến bệnh tật. Chống lại quy luật quan hệ, con người đặt cái tôi lên trên tình người, dẫn đến cô đơn. Chống lại quy luật nhân quả, con người tìm đường tắt, gian dối, dẫn đến bất an và sợ hãi. Chống lại quy luật đủ – thiếu, con người tham lam vô hạn, dẫn đến mất mát không đáy. Khi con người càng cố kiểm soát mọi thứ, họ càng mất kiểm soát nội tâm. Khi con người càng cố chứng minh mình đúng, họ càng xa rời sự thật. Đạo Trời không trừng phạt ai. Chỉ là ai đi ngược Đạo thì tự gánh lấy hệ quả. 4. Nhân tâm là nơi Đạo hiển lộ rõ nhất Đạo không cần được thờ phụng – Đạo cần được sống. Đạo không cần được giảng giải – Đạo cần được thể hiện qua cách ta đối xử với đời. Nhân tâm trong sáng thì hành vi tự nhiên đúng. Nhân tâm nhiễu loạn thì hành vi tất yếu sai lệch. Một người sống thuận Đạo thường có những dấu hiệu rất rõ: Lòng nhẹ hơn vật chất họ sở hữu Tâm an hơn địa vị họ đạt được Ít nói về đạo lý nhưng sống có đạo Ít phán xét người khác nhưng hiểu rõ chính mình Họ không cần chứng minh điều gì, bởi sự hiện diện của họ đã mang năng lượng hài hòa. 5. Đạo trong đời sống thường nhật Đạo không ở nơi núi cao rừng sâu, mà ở ngay trong bữa cơm, lời nói, ánh nhìn, quyết định mỗi ngày. Khi ta ăn trong chánh niệm, không phung phí → Đạo hiện diện. Khi ta nói lời chân thật nhưng không làm tổn thương → Đạo hiện diện. Khi ta im lặng đúng lúc, không phải vì sợ hãi mà vì thấu hiểu → Đạo hiện diện. Khi ta buông bỏ một mối quan hệ không còn phù hợp → Đạo hiện diện. Đạo là sự cân bằng tinh tế giữa cho và nhận, tiến và lùi, giữ và buông. 6. Trở về với Đạo – hành trình quay vào trong Không ai có thể trao Đạo cho ai. Không ai có thể học Đạo thay người khác. Hành trình trở về với Đạo là hành trình: Lắng nghe chính mình nhiều hơn tiếng ồn bên ngoài Trung thực với cảm xúc thay vì che giấu bằng vai diễn Dám sống chậm lại để cảm nhận nhịp thở của đời Dám sống thật dù không được tán thưởng.
    Love
    Like
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18/12:
    CHƯƠNG 30: HỢP NHẤT LINH HỒN – VƯỢT QUA PHÂN MẢNH – TRỞ VỀ BẢN THỂ
    Con người không sinh ra trong trạng thái toàn vẹn tuyệt đối. Ngay từ khoảnh khắc linh hồn bước vào hình hài vật chất, một sự phân tách đã âm thầm diễn ra. Đó không phải là lỗi lầm, cũng không phải sự sa ngã, mà là điều kiện cần thiết để linh hồn có thể trải nghiệm, học hỏi và trưởng thành trong cõi giới nhị nguyên. Tuy nhiên, hành trình sống của con người thường bị kéo dài trong trạng thái phân mảnh ấy quá lâu, đến mức ta quên mất rằng bản chất sâu xa của mình vốn là một thể hợp nhất.
    1. Phân mảnh linh hồn – cơ chế sinh tồn hay vết thương tồn tại?
    Phân mảnh linh hồn xảy ra khi con người trải qua những tổn thương sâu sắc về cảm xúc, tinh thần hoặc tâm linh. Mỗi lần bị tổn thương mà không được thấu hiểu và chữa lành, một phần năng lượng ý thức của ta như tách ra để tự bảo vệ. Đó có thể là đứa trẻ nội tâm bị bỏ rơi, là phần bản ngã cứng rắn hình thành để chống đỡ, là nỗi sợ hãi âm thầm trú ngụ trong tiềm thức.
    Ở mức độ sinh tồn, phân mảnh giúp con người tồn tại trong nghịch cảnh. Nhưng ở mức độ linh hồn, phân mảnh kéo dài khiến ta sống trong cảm giác thiếu hụt, mất kết nối, và luôn tìm kiếm điều gì đó bên ngoài để lấp đầy khoảng trống bên trong.
    Ta tìm kiếm tình yêu, sự công nhận, quyền lực, tiền bạc, tri thức… không phải vì những thứ đó sai, mà vì ta đã quên mất rằng mình vốn đã trọn vẹn. Sự tìm kiếm không bao giờ dừng lại chừng nào ta chưa nhận ra gốc rễ của nó chính là sự chia cắt với bản thể chân thật.
    2. Những biểu hiện tinh vi của linh hồn phân mảnh
    Phân mảnh linh hồn không luôn biểu hiện dưới dạng đau khổ rõ rệt. Đôi khi, nó khoác lên mình chiếc áo của thành công, lý trí và kiểm soát. Một người có thể đạt được mọi thứ trong xã hội nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng. Một người có thể hiểu biết rất nhiều về tâm linh nhưng vẫn sống trong sợ hãi và phòng vệ.
    Những dấu hiệu phổ biến của sự phân mảnh bao gồm:
    Cảm giác “không thuộc về” dù đang ở bất kỳ đâu
    Sự mâu thuẫn nội tâm kéo dài
    Phản ứng cảm xúc quá mức trước những kích thích nhỏ
    Lặp lại các mối quan hệ đau khổ tương tự nhau
    Khó sống trọn vẹn trong hiện tại
    Đó là tiếng gọi thầm lặng của những phần linh hồn đang chờ được nhìn thấy, được chấp nhận và được ôm ấp trở về.
    3. Hợp nhất linh hồn không phải là trở thành ai khác
    Một trong những hiểu lầm lớn nhất trên con đường tâm linh là cho rằng thức tỉnh nghĩa là trở nên cao siêu, thuần khiết hay vượt lên trên con người bình thường. Thực chất, hợp nhất linh hồn không phải là trở thành một phiên bản lý tưởng nào đó, mà là cho phép mình trở nên toàn vẹn như vốn là.
    Hợp nhất không loại bỏ bóng tối, không chối bỏ bản ngã, không phủ nhận những phần yếu đuối. Ngược lại, đó là quá trình đưa ánh sáng nhận thức vào từng ngóc ngách bị lãng quên trong chính mình.
    Khi một phần linh hồn được gọi về, ta không cảm thấy “tốt hơn”, mà cảm thấy thật hơn. Không còn phải gồng mình, không còn phải chứng minh, không còn phải chạy trốn.
    4. Tha thứ – cánh cửa đầu tiên của hợp nhất
    Không có hợp nhất nếu thiếu tha thứ. Nhưng tha thứ ở đây không phải là hành động đạo đức dành cho người khác, mà là sự giải phóng năng lượng mắc kẹt trong chính ta.
    Tha thứ cho những phiên bản cũ của bản thân – những lúc ta yếu đuối, sai lầm, sợ hãi.
    Tha thứ cho cha mẹ, xã hội, hoàn cảnh – không phải để phủ nhận nỗi đau, mà để chấm dứt việc mang nó theo mãi.
    Khi ta không còn chống cự quá khứ, năng lượng bị phân mảnh bắt đầu quay trở về. Linh hồn không còn phải chia nhỏ để phòng vệ, vì nó cảm nhận được sự an toàn trong chính nhận thức hiện tại.
    5. Hiện diện – keo kết dính của bản thể
    Sự phân mảnh chỉ tồn tại trong thời gian tâm lý: quá khứ và tương lai. Trong khoảnh khắc hiện tại, không có phần nào của ta bị thiếu.
    Hiện diện không phải là kỹ thuật, mà là trạng thái cho phép. Khi ta thực sự ở đây – với hơi thở, cảm xúc, thân thể – những phần bị tách rời không còn lý do để ẩn náu.
    Chính trong sự hiện diện sâu sắc, ta nhận ra rằng:
    Nỗi sợ chỉ là một dạng năng lượng
    Cơn giận chỉ là một thông điệp
    Nỗi buồn chỉ là lời gọi cần được lắng nghe
    Không phán xét, không phân loại, không chạy trốn – đó là cách linh hồn tự hợp nhất.
    6. Trở về bản thể – không phải điểm đến, mà là sự nhớ lại
    Bản thể không ở đâu xa. Nó không nằm trong tương lai giác ngộ, cũng không ẩn giấu trong những tầng trời siêu hình. Bản thể là nền tảng ý thức đang đọc những dòng chữ này.
    HNI 18/12: 🌺CHƯƠNG 30: HỢP NHẤT LINH HỒN – VƯỢT QUA PHÂN MẢNH – TRỞ VỀ BẢN THỂ Con người không sinh ra trong trạng thái toàn vẹn tuyệt đối. Ngay từ khoảnh khắc linh hồn bước vào hình hài vật chất, một sự phân tách đã âm thầm diễn ra. Đó không phải là lỗi lầm, cũng không phải sự sa ngã, mà là điều kiện cần thiết để linh hồn có thể trải nghiệm, học hỏi và trưởng thành trong cõi giới nhị nguyên. Tuy nhiên, hành trình sống của con người thường bị kéo dài trong trạng thái phân mảnh ấy quá lâu, đến mức ta quên mất rằng bản chất sâu xa của mình vốn là một thể hợp nhất. 1. Phân mảnh linh hồn – cơ chế sinh tồn hay vết thương tồn tại? Phân mảnh linh hồn xảy ra khi con người trải qua những tổn thương sâu sắc về cảm xúc, tinh thần hoặc tâm linh. Mỗi lần bị tổn thương mà không được thấu hiểu và chữa lành, một phần năng lượng ý thức của ta như tách ra để tự bảo vệ. Đó có thể là đứa trẻ nội tâm bị bỏ rơi, là phần bản ngã cứng rắn hình thành để chống đỡ, là nỗi sợ hãi âm thầm trú ngụ trong tiềm thức. Ở mức độ sinh tồn, phân mảnh giúp con người tồn tại trong nghịch cảnh. Nhưng ở mức độ linh hồn, phân mảnh kéo dài khiến ta sống trong cảm giác thiếu hụt, mất kết nối, và luôn tìm kiếm điều gì đó bên ngoài để lấp đầy khoảng trống bên trong. Ta tìm kiếm tình yêu, sự công nhận, quyền lực, tiền bạc, tri thức… không phải vì những thứ đó sai, mà vì ta đã quên mất rằng mình vốn đã trọn vẹn. Sự tìm kiếm không bao giờ dừng lại chừng nào ta chưa nhận ra gốc rễ của nó chính là sự chia cắt với bản thể chân thật. 2. Những biểu hiện tinh vi của linh hồn phân mảnh Phân mảnh linh hồn không luôn biểu hiện dưới dạng đau khổ rõ rệt. Đôi khi, nó khoác lên mình chiếc áo của thành công, lý trí và kiểm soát. Một người có thể đạt được mọi thứ trong xã hội nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng. Một người có thể hiểu biết rất nhiều về tâm linh nhưng vẫn sống trong sợ hãi và phòng vệ. Những dấu hiệu phổ biến của sự phân mảnh bao gồm: Cảm giác “không thuộc về” dù đang ở bất kỳ đâu Sự mâu thuẫn nội tâm kéo dài Phản ứng cảm xúc quá mức trước những kích thích nhỏ Lặp lại các mối quan hệ đau khổ tương tự nhau Khó sống trọn vẹn trong hiện tại Đó là tiếng gọi thầm lặng của những phần linh hồn đang chờ được nhìn thấy, được chấp nhận và được ôm ấp trở về. 3. Hợp nhất linh hồn không phải là trở thành ai khác Một trong những hiểu lầm lớn nhất trên con đường tâm linh là cho rằng thức tỉnh nghĩa là trở nên cao siêu, thuần khiết hay vượt lên trên con người bình thường. Thực chất, hợp nhất linh hồn không phải là trở thành một phiên bản lý tưởng nào đó, mà là cho phép mình trở nên toàn vẹn như vốn là. Hợp nhất không loại bỏ bóng tối, không chối bỏ bản ngã, không phủ nhận những phần yếu đuối. Ngược lại, đó là quá trình đưa ánh sáng nhận thức vào từng ngóc ngách bị lãng quên trong chính mình. Khi một phần linh hồn được gọi về, ta không cảm thấy “tốt hơn”, mà cảm thấy thật hơn. Không còn phải gồng mình, không còn phải chứng minh, không còn phải chạy trốn. 4. Tha thứ – cánh cửa đầu tiên của hợp nhất Không có hợp nhất nếu thiếu tha thứ. Nhưng tha thứ ở đây không phải là hành động đạo đức dành cho người khác, mà là sự giải phóng năng lượng mắc kẹt trong chính ta. Tha thứ cho những phiên bản cũ của bản thân – những lúc ta yếu đuối, sai lầm, sợ hãi. Tha thứ cho cha mẹ, xã hội, hoàn cảnh – không phải để phủ nhận nỗi đau, mà để chấm dứt việc mang nó theo mãi. Khi ta không còn chống cự quá khứ, năng lượng bị phân mảnh bắt đầu quay trở về. Linh hồn không còn phải chia nhỏ để phòng vệ, vì nó cảm nhận được sự an toàn trong chính nhận thức hiện tại. 5. Hiện diện – keo kết dính của bản thể Sự phân mảnh chỉ tồn tại trong thời gian tâm lý: quá khứ và tương lai. Trong khoảnh khắc hiện tại, không có phần nào của ta bị thiếu. Hiện diện không phải là kỹ thuật, mà là trạng thái cho phép. Khi ta thực sự ở đây – với hơi thở, cảm xúc, thân thể – những phần bị tách rời không còn lý do để ẩn náu. Chính trong sự hiện diện sâu sắc, ta nhận ra rằng: Nỗi sợ chỉ là một dạng năng lượng Cơn giận chỉ là một thông điệp Nỗi buồn chỉ là lời gọi cần được lắng nghe Không phán xét, không phân loại, không chạy trốn – đó là cách linh hồn tự hợp nhất. 6. Trở về bản thể – không phải điểm đến, mà là sự nhớ lại Bản thể không ở đâu xa. Nó không nằm trong tương lai giác ngộ, cũng không ẩn giấu trong những tầng trời siêu hình. Bản thể là nền tảng ý thức đang đọc những dòng chữ này.
    Love
    Like
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18/12:
    CHƯƠNG 31: ĐẠO TRONG NHÂN TÂM – KHI CON NGƯỜI SỐNG THUẬN TỰ NHIÊN
    Con người từ thuở sơ khai đã sống trong Đạo mà không gọi tên Đạo.
    Như dòng suối chảy xuống thấp, như cây vươn lên tìm ánh sáng, như hơi thở vào ra không cần suy nghĩ. Khi ấy, con người chưa bị chia cắt khỏi tự nhiên, chưa tách mình khỏi Trời – Đất – Muôn loài. Đạo hiện hữu trong từng hành vi, từng nhịp sống, từng mối quan hệ giản dị giữa người với người.
    Nhưng khi trí óc con người ngày càng phát triển, bản ngã dần hình thành, Đạo không mất đi – chỉ là bị che khuất. Con người bắt đầu tìm Đạo ở những nơi xa xôi, trong kinh sách, trong nghi lễ, trong hình tướng… mà quên rằng Đạo vốn đã ở sẵn trong nhân tâm.
    1. Đạo không ở ngoài – Đạo ở trong lòng người
    Đạo Trời không phải một hệ thống giáo điều để học thuộc, cũng không phải một con đường để tranh giành đúng – sai. Đạo là trật tự tự nhiên của vũ trụ, là nguyên lý vận hành khiến mọi sự sinh – trụ – hoại – diệt diễn ra hài hòa.
    Khi con người sống trái với trật tự ấy, khổ đau sinh ra.
    Khi con người quay về sống thuận theo nó, an nhiên xuất hiện.
    Đạo trong nhân tâm biểu hiện qua những điều rất giản dị:
    Biết đủ khi lòng đã đủ
    Biết dừng khi tham vọng vượt quá khả năng
    Biết lắng nghe khi cái tôi muốn áp đặt
    Biết nhường nhịn khi tranh chấp sắp bùng nổ
    Không ai cần dạy một đứa trẻ phải yêu thương. Đứa trẻ tự nhiên biết khóc khi người khác đau, biết cười khi được ôm ấp. Đó chính là Đạo nguyên sơ trong nhân tâm. Chỉ khi lớn lên, bị uốn nắn bởi sợ hãi, cạnh tranh, hơn thua, con người mới dần đánh mất sự tự nhiên ấy.
    2. Thuận tự nhiên – không phải buông xuôi, mà là hiểu quy luật
    Nhiều người hiểu lầm rằng “sống thuận tự nhiên” là phó mặc, là không cố gắng, là chấp nhận số phận. Nhưng thuận tự nhiên không phải là thụ động. Đó là hành động đúng lúc, đúng cách, đúng vị trí của mình trong tổng thể lớn hơn.
    Cây không cố gắng ra hoa vào mùa đông.
    Sông không chống lại địa hình, mà uốn mình để chảy xa hơn.
    Mặt trời không vội vàng, nhưng không ngày nào không mọc.
    Con người sống thuận tự nhiên là người:
    Lao động nhưng không kiệt quệ
    Phấn đấu nhưng không chấp ngã người khác
    Thành công mà không đánh mất chính mình
    Thất bại mà không oán trách Trời Đất
    Đó là trạng thái hài hòa giữa ý chí cá nhân và dòng chảy chung của cuộc sống.
    3. Khi con người chống lại tự nhiên – bi kịch bắt đầu
    Mọi khổ đau sâu xa đều bắt nguồn từ việc con người sống trái với Đạo.
    Chống lại quy luật thân – tâm, con người làm việc quá sức, bỏ bê cảm xúc, dẫn đến bệnh tật.
    Chống lại quy luật quan hệ, con người đặt cái tôi lên trên tình người, dẫn đến cô đơn.
    Chống lại quy luật nhân quả, con người tìm đường tắt, gian dối, dẫn đến bất an và sợ hãi.
    Chống lại quy luật đủ – thiếu, con người tham lam vô hạn, dẫn đến mất mát không đáy.
    Khi con người càng cố kiểm soát mọi thứ, họ càng mất kiểm soát nội tâm.
    Khi con người càng cố chứng minh mình đúng, họ càng xa rời sự thật.
    Đạo Trời không trừng phạt ai.
    Chỉ là ai đi ngược Đạo thì tự gánh lấy hệ quả.
    4. Nhân tâm là nơi Đạo hiển lộ rõ nhất
    Đạo không cần được thờ phụng – Đạo cần được sống.
    Đạo không cần được giảng giải – Đạo cần được thể hiện qua cách ta đối xử với đời.
    Nhân tâm trong sáng thì hành vi tự nhiên đúng.
    Nhân tâm nhiễu loạn thì hành vi tất yếu sai lệch.
    Một người sống thuận Đạo thường có những dấu hiệu rất rõ:
    Lòng nhẹ hơn vật chất họ sở hữu
    Tâm an hơn địa vị họ đạt được
    Ít nói về đạo lý nhưng sống có đạo
    Ít phán xét người khác nhưng hiểu rõ chính mình
    Họ không cần chứng minh điều gì, bởi sự hiện diện của họ đã mang năng lượng hài hòa.
    5. Đạo trong đời sống thường nhật
    Đạo không ở nơi núi cao rừng sâu, mà ở ngay trong bữa cơm, lời nói, ánh nhìn, quyết định mỗi ngày.
    Khi ta ăn trong chánh niệm, không phung phí → Đạo hiện diện.
    Khi ta nói lời chân thật nhưng không làm tổn thương → Đạo hiện diện.
    Khi ta im lặng đúng lúc, không phải vì sợ hãi mà vì thấu hiểu → Đạo hiện diện.
    Khi ta buông bỏ một mối quan hệ không còn phù hợp → Đạo hiện diện.
    Đạo là sự cân bằng tinh tế giữa cho và nhận, tiến và lùi, giữ và buông.
    6. Trở về với Đạo – hành trình quay vào trong
    Không ai có thể trao Đạo cho ai.
    Không ai có thể học Đạo thay người khác.
    Hành trình trở về với Đạo là hành trình:
    Lắng nghe chính mình nhiều hơn tiếng ồn bên ngoài
    Trung thực với cảm xúc thay vì che giấu bằng vai diễn
    Dám sống chậm lại để cảm nhận nhịp thở của đời
    Dám sống thật dù không được tán thưởng.
    HNI 18/12: 🌺CHƯƠNG 31: ĐẠO TRONG NHÂN TÂM – KHI CON NGƯỜI SỐNG THUẬN TỰ NHIÊN Con người từ thuở sơ khai đã sống trong Đạo mà không gọi tên Đạo. Như dòng suối chảy xuống thấp, như cây vươn lên tìm ánh sáng, như hơi thở vào ra không cần suy nghĩ. Khi ấy, con người chưa bị chia cắt khỏi tự nhiên, chưa tách mình khỏi Trời – Đất – Muôn loài. Đạo hiện hữu trong từng hành vi, từng nhịp sống, từng mối quan hệ giản dị giữa người với người. Nhưng khi trí óc con người ngày càng phát triển, bản ngã dần hình thành, Đạo không mất đi – chỉ là bị che khuất. Con người bắt đầu tìm Đạo ở những nơi xa xôi, trong kinh sách, trong nghi lễ, trong hình tướng… mà quên rằng Đạo vốn đã ở sẵn trong nhân tâm. 1. Đạo không ở ngoài – Đạo ở trong lòng người Đạo Trời không phải một hệ thống giáo điều để học thuộc, cũng không phải một con đường để tranh giành đúng – sai. Đạo là trật tự tự nhiên của vũ trụ, là nguyên lý vận hành khiến mọi sự sinh – trụ – hoại – diệt diễn ra hài hòa. Khi con người sống trái với trật tự ấy, khổ đau sinh ra. Khi con người quay về sống thuận theo nó, an nhiên xuất hiện. Đạo trong nhân tâm biểu hiện qua những điều rất giản dị: Biết đủ khi lòng đã đủ Biết dừng khi tham vọng vượt quá khả năng Biết lắng nghe khi cái tôi muốn áp đặt Biết nhường nhịn khi tranh chấp sắp bùng nổ Không ai cần dạy một đứa trẻ phải yêu thương. Đứa trẻ tự nhiên biết khóc khi người khác đau, biết cười khi được ôm ấp. Đó chính là Đạo nguyên sơ trong nhân tâm. Chỉ khi lớn lên, bị uốn nắn bởi sợ hãi, cạnh tranh, hơn thua, con người mới dần đánh mất sự tự nhiên ấy. 2. Thuận tự nhiên – không phải buông xuôi, mà là hiểu quy luật Nhiều người hiểu lầm rằng “sống thuận tự nhiên” là phó mặc, là không cố gắng, là chấp nhận số phận. Nhưng thuận tự nhiên không phải là thụ động. Đó là hành động đúng lúc, đúng cách, đúng vị trí của mình trong tổng thể lớn hơn. Cây không cố gắng ra hoa vào mùa đông. Sông không chống lại địa hình, mà uốn mình để chảy xa hơn. Mặt trời không vội vàng, nhưng không ngày nào không mọc. Con người sống thuận tự nhiên là người: Lao động nhưng không kiệt quệ Phấn đấu nhưng không chấp ngã người khác Thành công mà không đánh mất chính mình Thất bại mà không oán trách Trời Đất Đó là trạng thái hài hòa giữa ý chí cá nhân và dòng chảy chung của cuộc sống. 3. Khi con người chống lại tự nhiên – bi kịch bắt đầu Mọi khổ đau sâu xa đều bắt nguồn từ việc con người sống trái với Đạo. Chống lại quy luật thân – tâm, con người làm việc quá sức, bỏ bê cảm xúc, dẫn đến bệnh tật. Chống lại quy luật quan hệ, con người đặt cái tôi lên trên tình người, dẫn đến cô đơn. Chống lại quy luật nhân quả, con người tìm đường tắt, gian dối, dẫn đến bất an và sợ hãi. Chống lại quy luật đủ – thiếu, con người tham lam vô hạn, dẫn đến mất mát không đáy. Khi con người càng cố kiểm soát mọi thứ, họ càng mất kiểm soát nội tâm. Khi con người càng cố chứng minh mình đúng, họ càng xa rời sự thật. Đạo Trời không trừng phạt ai. Chỉ là ai đi ngược Đạo thì tự gánh lấy hệ quả. 4. Nhân tâm là nơi Đạo hiển lộ rõ nhất Đạo không cần được thờ phụng – Đạo cần được sống. Đạo không cần được giảng giải – Đạo cần được thể hiện qua cách ta đối xử với đời. Nhân tâm trong sáng thì hành vi tự nhiên đúng. Nhân tâm nhiễu loạn thì hành vi tất yếu sai lệch. Một người sống thuận Đạo thường có những dấu hiệu rất rõ: Lòng nhẹ hơn vật chất họ sở hữu Tâm an hơn địa vị họ đạt được Ít nói về đạo lý nhưng sống có đạo Ít phán xét người khác nhưng hiểu rõ chính mình Họ không cần chứng minh điều gì, bởi sự hiện diện của họ đã mang năng lượng hài hòa. 5. Đạo trong đời sống thường nhật Đạo không ở nơi núi cao rừng sâu, mà ở ngay trong bữa cơm, lời nói, ánh nhìn, quyết định mỗi ngày. Khi ta ăn trong chánh niệm, không phung phí → Đạo hiện diện. Khi ta nói lời chân thật nhưng không làm tổn thương → Đạo hiện diện. Khi ta im lặng đúng lúc, không phải vì sợ hãi mà vì thấu hiểu → Đạo hiện diện. Khi ta buông bỏ một mối quan hệ không còn phù hợp → Đạo hiện diện. Đạo là sự cân bằng tinh tế giữa cho và nhận, tiến và lùi, giữ và buông. 6. Trở về với Đạo – hành trình quay vào trong Không ai có thể trao Đạo cho ai. Không ai có thể học Đạo thay người khác. Hành trình trở về với Đạo là hành trình: Lắng nghe chính mình nhiều hơn tiếng ồn bên ngoài Trung thực với cảm xúc thay vì che giấu bằng vai diễn Dám sống chậm lại để cảm nhận nhịp thở của đời Dám sống thật dù không được tán thưởng.
    Love
    Like
    Yay
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • LỜI CẦU NGUYỆN CHO CỘNG ĐỒNG H-COIN VÀ NGÔI LÀNG THÔNG MINH HẠNH PHÚC
    HNI 18-12 LỜI CẦU NGUYỆN CHO CỘNG ĐỒNG H-COIN VÀ NGÔI LÀNG THÔNG MINH HẠNH PHÚC Lạy Đấng Tối Cao, Đấng Sáng Tạo của vũ trụ! Chúng con, những người con của Ngài, hôm nay đồng lòng hướng về Ngài với tất cả sự khiêm nhường, thành kính và lòng biết ơn sâu sắc. Xin Ngài ban phước...
    Like
    Love
    Yay
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18/12:
    CHƯƠNG 32:
    ĐẠO TRONG GIA ĐÌNH – NỀN TẢNG THỊNH TRỊ CỦA QUỐC GIA
    Gia đình là nơi con người bước vào đời sống làm người. Trước khi biết đến luật pháp, thể chế hay tôn giáo, con người đã được định hình bởi hơi ấm của gia đình. Cách một đứa trẻ được yêu thương, được lắng nghe, được dạy cách đối xử với người khác trong gia đình sẽ trở thành khuôn mẫu cho toàn bộ hành trình sống của nó. Bởi vậy, khi bàn về Đạo trong đời sống xã hội hay sự thịnh suy của một quốc gia, không thể không quay về cội rễ: Đạo trong gia đình.
    1. Gia đình – trường học đầu tiên của Đạo
    Gia đình không chỉ là nơi sinh thành về mặt thể xác, mà còn là trường học đầu tiên của đạo làm người. Ở đó, con người học cách yêu thương, nhẫn nhịn, chia sẻ, trách nhiệm và tha thứ. Những bài học này không đến từ lời giảng dạy cao siêu, mà từ chính cách cha mẹ sống với nhau, cách ông bà đối đãi với con cháu, cách mỗi thành viên phản ứng trước khó khăn và mâu thuẫn.
    Nếu trong gia đình, con người được chứng kiến sự tôn trọng lẫn nhau, thì trong xã hội họ sẽ biết tôn trọng người khác. Nếu trong gia đình, quyền lực được dùng để áp đặt và kiểm soát, thì khi bước ra đời, con người dễ tái lập mô thức ấy ở bất kỳ vị trí nào họ nắm giữ. Gia đình vì thế chính là bản thiết kế vô hình của xã hội tương lai.
    Đạo trong gia đình không phải là những nghi thức cứng nhắc, mà là sự thuận tự nhiên trong các mối quan hệ: cha mẹ sống đúng vai trò làm gốc rễ, con cái sống đúng vai trò tiếp nối, vợ chồng sống như hai dòng nước hòa hợp chứ không tranh chấp dòng chảy.
    2. Khi Đạo rời khỏi gia đình, xã hội bắt đầu rạn nứt
    Một xã hội có thể có những bộ luật hoàn hảo, những chương trình giáo dục tiên tiến, nhưng nếu gia đình tan rã về mặt tinh thần, xã hội ấy vẫn khó bền vững. Bởi luật pháp chỉ điều chỉnh hành vi bên ngoài, trong khi gia đình định hình động cơ bên trong.
    Khi cha mẹ mải chạy theo vật chất mà quên mất sự hiện diện tinh thần bên con cái, trẻ lớn lên với khoảng trống nội tâm. Khi vợ chồng xem nhau như đối thủ hơn là bạn đồng hành, gia đình trở thành chiến trường thay vì nơi nương tựa. Khi người già bị xem là gánh nặng, xã hội đánh mất trí tuệ và ký ức tập thể.
    Sự đổ vỡ ấy không diễn ra ồn ào ngay lập tức. Nó tích tụ âm thầm qua từng thế hệ, để rồi biểu hiện thành bạo lực, vô cảm, tham nhũng, đứt gãy đạo đức xã hội. Quốc gia không suy yếu từ biên giới, mà suy yếu từ bàn ăn gia đình – nơi lẽ ra phải có sự kết nối, nhưng lại đầy im lặng và xa cách.
    3. Vai trò của người làm cha mẹ – gốc rễ của Đạo gia đình
    Trong Đạo Trời, mọi sự đều có gốc. Với gia đình, cha mẹ chính là gốc rễ. Không phải bằng quyền uy, mà bằng sự sống mẫu mực. Con cái không học từ những điều cha mẹ nói, mà từ những điều cha mẹ là.
    Một người cha sống chính trực, biết giữ lời, biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình, sẽ gieo vào con hạt giống của liêm chính. Một người mẹ sống bao dung, biết lắng nghe, biết giữ sự mềm mại giữa những va chạm, sẽ gieo vào con hạt giống của tình thương. Những hạt giống ấy, khi đủ thời gian, sẽ nảy mầm thành nhân cách.
    Làm cha mẹ theo Đạo không có nghĩa là hoàn hảo, mà là thành thật với chính mình, dám nhận lỗi, dám sửa sai. Khi một đứa trẻ thấy cha mẹ xin lỗi nhau, xin lỗi con cái, nó học được bài học lớn nhất của Đạo: con người không lớn ở chỗ không sai, mà ở chỗ biết quay về đúng.
    4. Đạo vợ chồng – trụ cột năng lượng của gia đình
    Trong cấu trúc gia đình, mối quan hệ vợ chồng là trục năng lượng trung tâm. Khi trục này ổn định, cả gia đình vận hành hài hòa. Khi trục này lệch lạc, mọi thành viên đều bị ảnh hưởng.
    Đạo vợ chồng không phải là sự hòa tan bản ngã, mà là sự tôn trọng khác biệt trong hợp nhất. Hai con người với hai thế giới nội tâm riêng, nếu biết lắng nghe và điều chỉnh, sẽ tạo nên một không gian chung an toàn. Nhưng nếu chỉ tìm cách thắng thua, đúng sai, thì chính sự thắng ấy lại trở thành thua cuộc dài hạn.
    Một gia đình thịnh trị không cần vợ chồng lúc nào cũng đồng ý, mà cần họ đồng lòng trong giá trị cốt lõi: tôn trọng, trung thực và cùng hướng về sự phát triển của cả nhà, không phải cái tôi cá nhân.
    5. Con cái – sự tiếp nối của Đạo qua thế hệ
    Con cái không đến để thực hiện ước mơ dang dở của cha mẹ, cũng không phải tài sản để khoe khoang thành tích. Con cái là sự tiếp nối của Đạo qua một hình hài mới. Mỗi đứa trẻ mang theo một bài học, không chỉ để học, mà còn để dạy lại cha mẹ những điều họ đã quên.
    HNI 18/12: 🌺CHƯƠNG 32: ĐẠO TRONG GIA ĐÌNH – NỀN TẢNG THỊNH TRỊ CỦA QUỐC GIA Gia đình là nơi con người bước vào đời sống làm người. Trước khi biết đến luật pháp, thể chế hay tôn giáo, con người đã được định hình bởi hơi ấm của gia đình. Cách một đứa trẻ được yêu thương, được lắng nghe, được dạy cách đối xử với người khác trong gia đình sẽ trở thành khuôn mẫu cho toàn bộ hành trình sống của nó. Bởi vậy, khi bàn về Đạo trong đời sống xã hội hay sự thịnh suy của một quốc gia, không thể không quay về cội rễ: Đạo trong gia đình. 1. Gia đình – trường học đầu tiên của Đạo Gia đình không chỉ là nơi sinh thành về mặt thể xác, mà còn là trường học đầu tiên của đạo làm người. Ở đó, con người học cách yêu thương, nhẫn nhịn, chia sẻ, trách nhiệm và tha thứ. Những bài học này không đến từ lời giảng dạy cao siêu, mà từ chính cách cha mẹ sống với nhau, cách ông bà đối đãi với con cháu, cách mỗi thành viên phản ứng trước khó khăn và mâu thuẫn. Nếu trong gia đình, con người được chứng kiến sự tôn trọng lẫn nhau, thì trong xã hội họ sẽ biết tôn trọng người khác. Nếu trong gia đình, quyền lực được dùng để áp đặt và kiểm soát, thì khi bước ra đời, con người dễ tái lập mô thức ấy ở bất kỳ vị trí nào họ nắm giữ. Gia đình vì thế chính là bản thiết kế vô hình của xã hội tương lai. Đạo trong gia đình không phải là những nghi thức cứng nhắc, mà là sự thuận tự nhiên trong các mối quan hệ: cha mẹ sống đúng vai trò làm gốc rễ, con cái sống đúng vai trò tiếp nối, vợ chồng sống như hai dòng nước hòa hợp chứ không tranh chấp dòng chảy. 2. Khi Đạo rời khỏi gia đình, xã hội bắt đầu rạn nứt Một xã hội có thể có những bộ luật hoàn hảo, những chương trình giáo dục tiên tiến, nhưng nếu gia đình tan rã về mặt tinh thần, xã hội ấy vẫn khó bền vững. Bởi luật pháp chỉ điều chỉnh hành vi bên ngoài, trong khi gia đình định hình động cơ bên trong. Khi cha mẹ mải chạy theo vật chất mà quên mất sự hiện diện tinh thần bên con cái, trẻ lớn lên với khoảng trống nội tâm. Khi vợ chồng xem nhau như đối thủ hơn là bạn đồng hành, gia đình trở thành chiến trường thay vì nơi nương tựa. Khi người già bị xem là gánh nặng, xã hội đánh mất trí tuệ và ký ức tập thể. Sự đổ vỡ ấy không diễn ra ồn ào ngay lập tức. Nó tích tụ âm thầm qua từng thế hệ, để rồi biểu hiện thành bạo lực, vô cảm, tham nhũng, đứt gãy đạo đức xã hội. Quốc gia không suy yếu từ biên giới, mà suy yếu từ bàn ăn gia đình – nơi lẽ ra phải có sự kết nối, nhưng lại đầy im lặng và xa cách. 3. Vai trò của người làm cha mẹ – gốc rễ của Đạo gia đình Trong Đạo Trời, mọi sự đều có gốc. Với gia đình, cha mẹ chính là gốc rễ. Không phải bằng quyền uy, mà bằng sự sống mẫu mực. Con cái không học từ những điều cha mẹ nói, mà từ những điều cha mẹ là. Một người cha sống chính trực, biết giữ lời, biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình, sẽ gieo vào con hạt giống của liêm chính. Một người mẹ sống bao dung, biết lắng nghe, biết giữ sự mềm mại giữa những va chạm, sẽ gieo vào con hạt giống của tình thương. Những hạt giống ấy, khi đủ thời gian, sẽ nảy mầm thành nhân cách. Làm cha mẹ theo Đạo không có nghĩa là hoàn hảo, mà là thành thật với chính mình, dám nhận lỗi, dám sửa sai. Khi một đứa trẻ thấy cha mẹ xin lỗi nhau, xin lỗi con cái, nó học được bài học lớn nhất của Đạo: con người không lớn ở chỗ không sai, mà ở chỗ biết quay về đúng. 4. Đạo vợ chồng – trụ cột năng lượng của gia đình Trong cấu trúc gia đình, mối quan hệ vợ chồng là trục năng lượng trung tâm. Khi trục này ổn định, cả gia đình vận hành hài hòa. Khi trục này lệch lạc, mọi thành viên đều bị ảnh hưởng. Đạo vợ chồng không phải là sự hòa tan bản ngã, mà là sự tôn trọng khác biệt trong hợp nhất. Hai con người với hai thế giới nội tâm riêng, nếu biết lắng nghe và điều chỉnh, sẽ tạo nên một không gian chung an toàn. Nhưng nếu chỉ tìm cách thắng thua, đúng sai, thì chính sự thắng ấy lại trở thành thua cuộc dài hạn. Một gia đình thịnh trị không cần vợ chồng lúc nào cũng đồng ý, mà cần họ đồng lòng trong giá trị cốt lõi: tôn trọng, trung thực và cùng hướng về sự phát triển của cả nhà, không phải cái tôi cá nhân. 5. Con cái – sự tiếp nối của Đạo qua thế hệ Con cái không đến để thực hiện ước mơ dang dở của cha mẹ, cũng không phải tài sản để khoe khoang thành tích. Con cái là sự tiếp nối của Đạo qua một hình hài mới. Mỗi đứa trẻ mang theo một bài học, không chỉ để học, mà còn để dạy lại cha mẹ những điều họ đã quên.
    Love
    Like
    Angry
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18/12:
    CHƯƠNG 30: HỢP NHẤT LINH HỒN – VƯỢT QUA PHÂN MẢNH – TRỞ VỀ BẢN THỂ
    Con người không sinh ra trong trạng thái toàn vẹn tuyệt đối. Ngay từ khoảnh khắc linh hồn bước vào hình hài vật chất, một sự phân tách đã âm thầm diễn ra. Đó không phải là lỗi lầm, cũng không phải sự sa ngã, mà là điều kiện cần thiết để linh hồn có thể trải nghiệm, học hỏi và trưởng thành trong cõi giới nhị nguyên. Tuy nhiên, hành trình sống của con người thường bị kéo dài trong trạng thái phân mảnh ấy quá lâu, đến mức ta quên mất rằng bản chất sâu xa của mình vốn là một thể hợp nhất.
    1. Phân mảnh linh hồn – cơ chế sinh tồn hay vết thương tồn tại?
    Phân mảnh linh hồn xảy ra khi con người trải qua những tổn thương sâu sắc về cảm xúc, tinh thần hoặc tâm linh. Mỗi lần bị tổn thương mà không được thấu hiểu và chữa lành, một phần năng lượng ý thức của ta như tách ra để tự bảo vệ. Đó có thể là đứa trẻ nội tâm bị bỏ rơi, là phần bản ngã cứng rắn hình thành để chống đỡ, là nỗi sợ hãi âm thầm trú ngụ trong tiềm thức.
    Ở mức độ sinh tồn, phân mảnh giúp con người tồn tại trong nghịch cảnh. Nhưng ở mức độ linh hồn, phân mảnh kéo dài khiến ta sống trong cảm giác thiếu hụt, mất kết nối, và luôn tìm kiếm điều gì đó bên ngoài để lấp đầy khoảng trống bên trong.
    Ta tìm kiếm tình yêu, sự công nhận, quyền lực, tiền bạc, tri thức… không phải vì những thứ đó sai, mà vì ta đã quên mất rằng mình vốn đã trọn vẹn. Sự tìm kiếm không bao giờ dừng lại chừng nào ta chưa nhận ra gốc rễ của nó chính là sự chia cắt với bản thể chân thật.
    2. Những biểu hiện tinh vi của linh hồn phân mảnh
    Phân mảnh linh hồn không luôn biểu hiện dưới dạng đau khổ rõ rệt. Đôi khi, nó khoác lên mình chiếc áo của thành công, lý trí và kiểm soát. Một người có thể đạt được mọi thứ trong xã hội nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng. Một người có thể hiểu biết rất nhiều về tâm linh nhưng vẫn sống trong sợ hãi và phòng vệ.
    Những dấu hiệu phổ biến của sự phân mảnh bao gồm:
    Cảm giác “không thuộc về” dù đang ở bất kỳ đâu
    Sự mâu thuẫn nội tâm kéo dài
    Phản ứng cảm xúc quá mức trước những kích thích nhỏ
    Lặp lại các mối quan hệ đau khổ tương tự nhau
    Khó sống trọn vẹn trong hiện tại
    HNI 18/12: 🌺CHƯƠNG 30: HỢP NHẤT LINH HỒN – VƯỢT QUA PHÂN MẢNH – TRỞ VỀ BẢN THỂ Con người không sinh ra trong trạng thái toàn vẹn tuyệt đối. Ngay từ khoảnh khắc linh hồn bước vào hình hài vật chất, một sự phân tách đã âm thầm diễn ra. Đó không phải là lỗi lầm, cũng không phải sự sa ngã, mà là điều kiện cần thiết để linh hồn có thể trải nghiệm, học hỏi và trưởng thành trong cõi giới nhị nguyên. Tuy nhiên, hành trình sống của con người thường bị kéo dài trong trạng thái phân mảnh ấy quá lâu, đến mức ta quên mất rằng bản chất sâu xa của mình vốn là một thể hợp nhất. 1. Phân mảnh linh hồn – cơ chế sinh tồn hay vết thương tồn tại? Phân mảnh linh hồn xảy ra khi con người trải qua những tổn thương sâu sắc về cảm xúc, tinh thần hoặc tâm linh. Mỗi lần bị tổn thương mà không được thấu hiểu và chữa lành, một phần năng lượng ý thức của ta như tách ra để tự bảo vệ. Đó có thể là đứa trẻ nội tâm bị bỏ rơi, là phần bản ngã cứng rắn hình thành để chống đỡ, là nỗi sợ hãi âm thầm trú ngụ trong tiềm thức. Ở mức độ sinh tồn, phân mảnh giúp con người tồn tại trong nghịch cảnh. Nhưng ở mức độ linh hồn, phân mảnh kéo dài khiến ta sống trong cảm giác thiếu hụt, mất kết nối, và luôn tìm kiếm điều gì đó bên ngoài để lấp đầy khoảng trống bên trong. Ta tìm kiếm tình yêu, sự công nhận, quyền lực, tiền bạc, tri thức… không phải vì những thứ đó sai, mà vì ta đã quên mất rằng mình vốn đã trọn vẹn. Sự tìm kiếm không bao giờ dừng lại chừng nào ta chưa nhận ra gốc rễ của nó chính là sự chia cắt với bản thể chân thật. 2. Những biểu hiện tinh vi của linh hồn phân mảnh Phân mảnh linh hồn không luôn biểu hiện dưới dạng đau khổ rõ rệt. Đôi khi, nó khoác lên mình chiếc áo của thành công, lý trí và kiểm soát. Một người có thể đạt được mọi thứ trong xã hội nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng. Một người có thể hiểu biết rất nhiều về tâm linh nhưng vẫn sống trong sợ hãi và phòng vệ. Những dấu hiệu phổ biến của sự phân mảnh bao gồm: Cảm giác “không thuộc về” dù đang ở bất kỳ đâu Sự mâu thuẫn nội tâm kéo dài Phản ứng cảm xúc quá mức trước những kích thích nhỏ Lặp lại các mối quan hệ đau khổ tương tự nhau Khó sống trọn vẹn trong hiện tại
    Like
    Love
    Angry
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18-12
    10 ĐIỀU RĂN VỀ ĐẠO HỌC

    1. Tôn Trọng Sự Thật:
    Học tập để tìm ra sự thật, không bóp méo hay che giấu tri thức.
    2. Học Để Phục Vụ Cuộc Sống:
    Tri thức không phải chỉ để tích lũy mà phải ứng dụng để cải thiện đời sống con người và xã hội.
    3. Liên Tục Học Hỏi:
    Đạo học là hành trình suốt đời, không bao giờ có điểm dừng.
    4. Khiêm Tốn & Cầu Tiến:
    Càng học càng biết mình nhỏ bé; giữ thái độ khiêm nhường và khát khao khám phá không ngừng.
    5. Chia Sẻ Tri Thức:
    Kiến thức không thuộc riêng ai; hãy chia sẻ để cùng nâng cao tầm trí tuệ nhân loại.
    6. Học Gắn Liền Với Hành:
    Không chỉ học lý thuyết suông mà phải hành động để biến tri thức thành sức mạnh thực tế.
    7. Tôn Trọng Ý Kiến Khác Biệt:
    Tranh luận trong tinh thần xây dựng và cởi mở, không độc đoán hay bảo thủ.
    8. Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Đạo Học:
    Không lợi dụng tri thức để phục vụ mục đích xấu hoặc gây hại cho cộng đồng.
    9. Kết Nối Đa Ngành – Đa Văn Hóa:
    Mở rộng học hỏi từ nhiều lĩnh vực và nền văn hóa để xây dựng một hệ tri thức toàn diện.
    10. Hướng Đến Ánh Sáng Trí Tuệ:
    Đặt mục tiêu cao nhất là giúp con người tiến hóa về trí tuệ và tinh thần, góp phần kiến tạo thế giới khai sáng.
    HNI 18-12 10 ĐIỀU RĂN VỀ ĐẠO HỌC 1. Tôn Trọng Sự Thật: Học tập để tìm ra sự thật, không bóp méo hay che giấu tri thức. 2. Học Để Phục Vụ Cuộc Sống: Tri thức không phải chỉ để tích lũy mà phải ứng dụng để cải thiện đời sống con người và xã hội. 3. Liên Tục Học Hỏi: Đạo học là hành trình suốt đời, không bao giờ có điểm dừng. 4. Khiêm Tốn & Cầu Tiến: Càng học càng biết mình nhỏ bé; giữ thái độ khiêm nhường và khát khao khám phá không ngừng. 5. Chia Sẻ Tri Thức: Kiến thức không thuộc riêng ai; hãy chia sẻ để cùng nâng cao tầm trí tuệ nhân loại. 6. Học Gắn Liền Với Hành: Không chỉ học lý thuyết suông mà phải hành động để biến tri thức thành sức mạnh thực tế. 7. Tôn Trọng Ý Kiến Khác Biệt: Tranh luận trong tinh thần xây dựng và cởi mở, không độc đoán hay bảo thủ. 8. Giữ Gìn Sự Trong Sáng Của Đạo Học: Không lợi dụng tri thức để phục vụ mục đích xấu hoặc gây hại cho cộng đồng. 9. Kết Nối Đa Ngành – Đa Văn Hóa: Mở rộng học hỏi từ nhiều lĩnh vực và nền văn hóa để xây dựng một hệ tri thức toàn diện. 10. Hướng Đến Ánh Sáng Trí Tuệ: Đặt mục tiêu cao nhất là giúp con người tiến hóa về trí tuệ và tinh thần, góp phần kiến tạo thế giới khai sáng.
    Love
    Like
    Angry
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • LỜI CẦU NGUYỆN CHO TẬP ĐOÀN HGROUP & CỘNG ĐỒNG ( ĐỨC PHÂT) 🙏🙏🙏 Nam mô a di Đà phật Hôm nay ngày 18/12/2025 dương lịch 29-10 âm lịch 🙏🙏🙏
    HNI 18-12 LỜI CẦU NGUYỆN CHO TẬP ĐOÀN HGROUP & CỘNG ĐỒNG ( ĐỨC PHÂT) 🙏🙏🙏 Nam mô a di Đà phật Hôm nay ngày 18/12/2025 dương lịch 29-10 âm lịch 🙏🙏🙏 Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Chúng con thành kính hướng về Tam Bảo, dâng lên lời cầu nguyện với tất cả lòng thành, nguyện xin...
    Love
    Like
    Angry
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18-12
    LỜI CẦU NGUYỆN CHO TẬP ĐOÀN HGROUP & CỘNG ĐỒNG ( ĐỨC PHÂT)
    Nam mô a di Đà phật
    Hôm nay ngày 18/12/2025 dương lịch 29-10 âm lịch

    Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
    Chúng con thành kính hướng về Tam Bảo, dâng lên lời cầu nguyện với tất cả lòng thành, nguyện xin ánh sáng từ bi và trí tuệ của Đức Phật soi rọi và che chở cho tập đoàn HGROUP cùng toàn thể cộng đồng.
    Nguyện cho HGROUP luôn vững bền, phát triển thịnh vượng, là nơi hội tụ những con người tài đức, cùng nhau xây dựng một doanh nghiệp không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu lòng nhân ái, luôn lấy chữ “Tâm” làm gốc, lấy chữ “Tín” làm nền, mang lại giá trị bền vững cho xã hội.
    Nguyện cho những người đồng hành cùng HGROUP luôn được bình an, mạnh khỏe, trí tuệ sáng suốt, vững bước trên con đường sự nghiệp và cuộc sống. Mỗi thành viên trong cộng đồng đều giữ được tâm từ bi, trí tuệ minh mẫn, biết sẻ chia và giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tạo dựng một tương lai tốt đẹp.
    Nguyện cho cộng đồng HCoin ngày càng phát triển, mang đến sự thịnh vượng cho tất cả những ai đặt niềm tin và nỗ lực vì nó. Xin cho tất cả những ai đồng hành cùng HCoin đều được an lành, có trí tuệ để vững tin trên con đường phát triển, dùng tài chính như một phương tiện để giúp đời, giúp người.
    Nguyện cho tất cả chúng sinh trong cõi đời này luôn được an vui, thoát khỏi khổ đau, sống trong ánh sáng từ bi và trí tuệ của Đức Phật.
    Nam Mô A Di Đà Phật!
    HNI 18-12 LỜI CẦU NGUYỆN CHO TẬP ĐOÀN HGROUP & CỘNG ĐỒNG ( ĐỨC PHÂT) 🙏🙏🙏 Nam mô a di Đà phật Hôm nay ngày 18/12/2025 dương lịch 29-10 âm lịch 🙏🙏🙏 Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Chúng con thành kính hướng về Tam Bảo, dâng lên lời cầu nguyện với tất cả lòng thành, nguyện xin ánh sáng từ bi và trí tuệ của Đức Phật soi rọi và che chở cho tập đoàn HGROUP cùng toàn thể cộng đồng. Nguyện cho HGROUP luôn vững bền, phát triển thịnh vượng, là nơi hội tụ những con người tài đức, cùng nhau xây dựng một doanh nghiệp không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu lòng nhân ái, luôn lấy chữ “Tâm” làm gốc, lấy chữ “Tín” làm nền, mang lại giá trị bền vững cho xã hội. Nguyện cho những người đồng hành cùng HGROUP luôn được bình an, mạnh khỏe, trí tuệ sáng suốt, vững bước trên con đường sự nghiệp và cuộc sống. Mỗi thành viên trong cộng đồng đều giữ được tâm từ bi, trí tuệ minh mẫn, biết sẻ chia và giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tạo dựng một tương lai tốt đẹp. Nguyện cho cộng đồng HCoin ngày càng phát triển, mang đến sự thịnh vượng cho tất cả những ai đặt niềm tin và nỗ lực vì nó. Xin cho tất cả những ai đồng hành cùng HCoin đều được an lành, có trí tuệ để vững tin trên con đường phát triển, dùng tài chính như một phương tiện để giúp đời, giúp người. Nguyện cho tất cả chúng sinh trong cõi đời này luôn được an vui, thoát khỏi khổ đau, sống trong ánh sáng từ bi và trí tuệ của Đức Phật. Nam Mô A Di Đà Phật!
    Love
    Like
    Yay
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18/12:
    CHƯƠNG 33:
    ĐẠO TRONG GIÁO DỤC – KHAI MỞ TIỀM NĂNG CON NGƯỜI
    Giáo dục chưa bao giờ chỉ là việc truyền đạt kiến thức. Trong bản chất sâu xa nhất, giáo dục là hành trình đánh thức con người trở về với chính mình. Một nền giáo dục thiếu Đạo có thể tạo ra những cá nhân thông minh, nhưng khó hình thành những con người toàn diện. Ngược lại, khi Đạo được đặt làm gốc rễ, giáo dục trở thành con đường khai mở tiềm năng, nuôi dưỡng nhân cách và dẫn dắt con người sống thuận với Trời – Đất – Nhân.
    1. Giáo dục và câu hỏi nền tảng: Con người là ai?
    Mọi hệ thống giáo dục đều ngầm trả lời một câu hỏi cốt lõi: Con người là ai?
    Nếu con người chỉ được nhìn như một cỗ máy lao động, giáo dục sẽ hướng tới huấn luyện kỹ năng.
    Nếu con người chỉ được xem là một bộ não, giáo dục sẽ tập trung vào trí nhớ và logic.
    Nhưng nếu con người được nhìn như một chỉnh thể gồm thân – tâm – trí – linh hồn, thì giáo dục phải trở thành con đường khai mở toàn diện.
    Đạo trong giáo dục bắt đầu từ nhận thức này. Con người không sinh ra để trở thành bản sao của khuôn mẫu xã hội, mà để hiện thực hóa tiềm năng độc nhất mà Trời ban tặng. Mỗi đứa trẻ là một hạt giống mang trong mình thiên hướng riêng, nhịp điệu riêng, sứ mệnh riêng. Giáo dục đúng Đạo không ép cây phải ra hoa theo ý người trồng, mà tạo điều kiện để cây tự lớn lên theo bản chất của nó.
    2. Sự lạc hướng của giáo dục hiện đại
    Trong nhiều thế kỷ, giáo dục dần bị cuốn vào guồng máy thành tích, cạnh tranh và chuẩn hóa. Trẻ em được dạy cách trả lời đúng, nhưng hiếm khi được dạy cách đặt câu hỏi. Chúng học để thi, để đạt điểm số, để được công nhận, nhưng ít được hướng dẫn cách lắng nghe chính mình.
    Hệ quả là một thế hệ có tri thức nhưng thiếu trí tuệ, có bằng cấp nhưng thiếu định hướng nội tâm, có khả năng kiếm sống nhưng không biết mình sống vì điều gì. Áp lực học đường, trầm cảm, mất phương hướng, khủng hoảng giá trị… không phải là vấn đề cá nhân, mà là dấu hiệu của một nền giáo dục lệch khỏi Đạo.
    Khi giáo dục tách rời đạo đức, tâm linh và nhân tính, nó dễ trở thành công cụ đào tạo hơn là con đường khai sáng. Đạo trong giáo dục chính là lời nhắc nhở quay về với mục đích nguyên sơ: giúp con người trở thành con người đúng nghĩa.
    3. Đạo học – từ tri thức đến trí tuệ
    Tri thức là thứ có thể truyền đạt; trí tuệ là thứ phải được khai mở.
    Tri thức đến từ bên ngoài; trí tuệ sinh ra từ sự thấu hiểu bên trong.
    Đạo học không phủ nhận tri thức, nhưng không dừng lại ở tri thức. Nó dạy con người biết quan sát, chiêm nghiệm, trải nghiệm và tự rút ra chân lý sống. Một bài học đúng Đạo không chỉ để nhớ, mà để sống.
    Trong Đạo học, thầy không phải là người đứng trên đỉnh tri thức, mà là người soi đường. Thầy học cùng trò, trưởng thành cùng trò. Sự khiêm cung của người thầy chính là bài học lớn nhất. Khi người thầy sống đúng với những gì mình giảng dạy, lời nói tự khắc có sức mạnh khai mở.
    4. Khai mở tiềm năng – thay vì uốn nắn khuôn mẫu
    Mỗi con người mang trong mình những tiềm năng chưa được đánh thức. Giáo dục đúng Đạo không tìm cách sửa con người cho “đúng chuẩn”, mà giúp họ nhận ra khả năng vốn có.
    Có người thiên về tư duy logic, có người mạnh về cảm xúc, có người có trực giác sâu sắc, có người lại có khả năng sáng tạo nghệ thuật. Khi tất cả bị ép vào cùng một thước đo, rất nhiều tài năng bị bỏ quên, thậm chí bị coi là “không phù hợp”.
    Đạo trong giáo dục dạy ta tôn trọng sự khác biệt. Khác biệt không phải là sai lệch; khác biệt là biểu hiện của sự phong phú trong sáng tạo của Trời. Một xã hội thịnh vượng là xã hội biết nuôi dưỡng đa dạng tiềm năng, chứ không phải sản xuất con người đồng loạt.
    5. Giáo dục nhân cách – gốc rễ của mọi tri thức
    Trước khi dạy con người làm nghề, giáo dục cần dạy con người làm người. Nhân cách là gốc, tài năng là ngọn. Cây không có rễ vững thì ngọn cao đến đâu cũng dễ đổ.
    Đạo trong giáo dục đặt trọng tâm vào:
    Chân: trung thực với bản thân và cuộc sống
    Thiện: biết yêu thương, trách nhiệm, biết nghĩ cho người khác
    Mỹ: cảm nhận cái đẹp, sống hài hòa với tự nhiên và con người
    Khi nhân cách được nuôi dưỡng, tri thức tự khắc trở thành công cụ phụng sự. Một người có trí tuệ mà thiếu đạo đức có thể gây tổn hại lớn hơn một người bình thường. Vì vậy, giáo dục đúng Đạo luôn xem đạo đức là nền tảng, không phải môn học phụ.
    HNI 18/12: 🌺CHƯƠNG 33: ĐẠO TRONG GIÁO DỤC – KHAI MỞ TIỀM NĂNG CON NGƯỜI Giáo dục chưa bao giờ chỉ là việc truyền đạt kiến thức. Trong bản chất sâu xa nhất, giáo dục là hành trình đánh thức con người trở về với chính mình. Một nền giáo dục thiếu Đạo có thể tạo ra những cá nhân thông minh, nhưng khó hình thành những con người toàn diện. Ngược lại, khi Đạo được đặt làm gốc rễ, giáo dục trở thành con đường khai mở tiềm năng, nuôi dưỡng nhân cách và dẫn dắt con người sống thuận với Trời – Đất – Nhân. 1. Giáo dục và câu hỏi nền tảng: Con người là ai? Mọi hệ thống giáo dục đều ngầm trả lời một câu hỏi cốt lõi: Con người là ai? Nếu con người chỉ được nhìn như một cỗ máy lao động, giáo dục sẽ hướng tới huấn luyện kỹ năng. Nếu con người chỉ được xem là một bộ não, giáo dục sẽ tập trung vào trí nhớ và logic. Nhưng nếu con người được nhìn như một chỉnh thể gồm thân – tâm – trí – linh hồn, thì giáo dục phải trở thành con đường khai mở toàn diện. Đạo trong giáo dục bắt đầu từ nhận thức này. Con người không sinh ra để trở thành bản sao của khuôn mẫu xã hội, mà để hiện thực hóa tiềm năng độc nhất mà Trời ban tặng. Mỗi đứa trẻ là một hạt giống mang trong mình thiên hướng riêng, nhịp điệu riêng, sứ mệnh riêng. Giáo dục đúng Đạo không ép cây phải ra hoa theo ý người trồng, mà tạo điều kiện để cây tự lớn lên theo bản chất của nó. 2. Sự lạc hướng của giáo dục hiện đại Trong nhiều thế kỷ, giáo dục dần bị cuốn vào guồng máy thành tích, cạnh tranh và chuẩn hóa. Trẻ em được dạy cách trả lời đúng, nhưng hiếm khi được dạy cách đặt câu hỏi. Chúng học để thi, để đạt điểm số, để được công nhận, nhưng ít được hướng dẫn cách lắng nghe chính mình. Hệ quả là một thế hệ có tri thức nhưng thiếu trí tuệ, có bằng cấp nhưng thiếu định hướng nội tâm, có khả năng kiếm sống nhưng không biết mình sống vì điều gì. Áp lực học đường, trầm cảm, mất phương hướng, khủng hoảng giá trị… không phải là vấn đề cá nhân, mà là dấu hiệu của một nền giáo dục lệch khỏi Đạo. Khi giáo dục tách rời đạo đức, tâm linh và nhân tính, nó dễ trở thành công cụ đào tạo hơn là con đường khai sáng. Đạo trong giáo dục chính là lời nhắc nhở quay về với mục đích nguyên sơ: giúp con người trở thành con người đúng nghĩa. 3. Đạo học – từ tri thức đến trí tuệ Tri thức là thứ có thể truyền đạt; trí tuệ là thứ phải được khai mở. Tri thức đến từ bên ngoài; trí tuệ sinh ra từ sự thấu hiểu bên trong. Đạo học không phủ nhận tri thức, nhưng không dừng lại ở tri thức. Nó dạy con người biết quan sát, chiêm nghiệm, trải nghiệm và tự rút ra chân lý sống. Một bài học đúng Đạo không chỉ để nhớ, mà để sống. Trong Đạo học, thầy không phải là người đứng trên đỉnh tri thức, mà là người soi đường. Thầy học cùng trò, trưởng thành cùng trò. Sự khiêm cung của người thầy chính là bài học lớn nhất. Khi người thầy sống đúng với những gì mình giảng dạy, lời nói tự khắc có sức mạnh khai mở. 4. Khai mở tiềm năng – thay vì uốn nắn khuôn mẫu Mỗi con người mang trong mình những tiềm năng chưa được đánh thức. Giáo dục đúng Đạo không tìm cách sửa con người cho “đúng chuẩn”, mà giúp họ nhận ra khả năng vốn có. Có người thiên về tư duy logic, có người mạnh về cảm xúc, có người có trực giác sâu sắc, có người lại có khả năng sáng tạo nghệ thuật. Khi tất cả bị ép vào cùng một thước đo, rất nhiều tài năng bị bỏ quên, thậm chí bị coi là “không phù hợp”. Đạo trong giáo dục dạy ta tôn trọng sự khác biệt. Khác biệt không phải là sai lệch; khác biệt là biểu hiện của sự phong phú trong sáng tạo của Trời. Một xã hội thịnh vượng là xã hội biết nuôi dưỡng đa dạng tiềm năng, chứ không phải sản xuất con người đồng loạt. 5. Giáo dục nhân cách – gốc rễ của mọi tri thức Trước khi dạy con người làm nghề, giáo dục cần dạy con người làm người. Nhân cách là gốc, tài năng là ngọn. Cây không có rễ vững thì ngọn cao đến đâu cũng dễ đổ. Đạo trong giáo dục đặt trọng tâm vào: Chân: trung thực với bản thân và cuộc sống Thiện: biết yêu thương, trách nhiệm, biết nghĩ cho người khác Mỹ: cảm nhận cái đẹp, sống hài hòa với tự nhiên và con người Khi nhân cách được nuôi dưỡng, tri thức tự khắc trở thành công cụ phụng sự. Một người có trí tuệ mà thiếu đạo đức có thể gây tổn hại lớn hơn một người bình thường. Vì vậy, giáo dục đúng Đạo luôn xem đạo đức là nền tảng, không phải môn học phụ.
    Love
    Like
    Angry
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ