• 10 ĐIỀU RĂN ĐẠO VĂN HOÁ

    1. Giữ Gìn & Phát Huy Bản Sắc Dân Tộc:
    Tôn vinh di sản văn hóa, gìn giữ những giá trị truyền thống tốt đẹp.

    2. Tôn Trọng Văn Hóa Đa Dạng:
    Biết trân trọng sự khác biệt và học hỏi từ các nền văn hóa khác trên thế giới.

    3. Không Xuyên Tạc & Bóp Méo Văn Hóa:
    Trung thực khi truyền tải giá trị văn hóa, tránh làm sai lệch tinh thần gốc.

    4. Lan Tỏa Giá Trị Nhân Văn:
    Lấy con người làm trung tâm, phát triển văn hóa hướng tới sự tử tế và nhân ái.

    5. Cập Nhật & Đổi Mới:
    Không ngừng sáng tạo, kết hợp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại.

    6. Giữ Gìn Môi Trường Văn Hóa:
    Xây dựng môi trường sống lành mạnh, tôn trọng không gian văn hóa công cộng.

    7. Phê Phán Tiêu Cực – Cổ Vũ Tích Cực:
    Lên án những hành vi làm suy đồi văn hóa và đề cao những gương sáng.

    8. Học Hỏi Suốt Đời:
    Văn hóa là dòng chảy không ngừng; hãy luôn học hỏi và làm giàu vốn sống.

    9. Tôn Trọng Quyền Văn Hóa:
    Mọi cá nhân, cộng đồng đều có quyền tiếp cận, sáng tạo và hưởng thụ văn hóa.

    10. Hướng Văn Hóa Tới Ánh Sáng:
    Phát triển văn hóa để kết nối con người với chân – thiện – mỹ và vũ trụ ánh sáng.
    10 ĐIỀU RĂN ĐẠO VĂN HOÁ 1. Giữ Gìn & Phát Huy Bản Sắc Dân Tộc: Tôn vinh di sản văn hóa, gìn giữ những giá trị truyền thống tốt đẹp. 2. Tôn Trọng Văn Hóa Đa Dạng: Biết trân trọng sự khác biệt và học hỏi từ các nền văn hóa khác trên thế giới. 3. Không Xuyên Tạc & Bóp Méo Văn Hóa: Trung thực khi truyền tải giá trị văn hóa, tránh làm sai lệch tinh thần gốc. 4. Lan Tỏa Giá Trị Nhân Văn: Lấy con người làm trung tâm, phát triển văn hóa hướng tới sự tử tế và nhân ái. 5. Cập Nhật & Đổi Mới: Không ngừng sáng tạo, kết hợp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại. 6. Giữ Gìn Môi Trường Văn Hóa: Xây dựng môi trường sống lành mạnh, tôn trọng không gian văn hóa công cộng. 7. Phê Phán Tiêu Cực – Cổ Vũ Tích Cực: Lên án những hành vi làm suy đồi văn hóa và đề cao những gương sáng. 8. Học Hỏi Suốt Đời: Văn hóa là dòng chảy không ngừng; hãy luôn học hỏi và làm giàu vốn sống. 9. Tôn Trọng Quyền Văn Hóa: Mọi cá nhân, cộng đồng đều có quyền tiếp cận, sáng tạo và hưởng thụ văn hóa. 10. Hướng Văn Hóa Tới Ánh Sáng: Phát triển văn hóa để kết nối con người với chân – thiện – mỹ và vũ trụ ánh sáng.
    Love
    Like
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12 - B26
    CHƯƠNG 6:
    CẢM XÚC BỊ KÌM NÉN – KHỦNG HOẢNG TÂM HỒN ÂM THẦM
    Con người không sụp đổ vì một biến cố lớn, mà thường gục ngã bởi những cảm xúc nhỏ bị bỏ quên quá lâu. Trong một xã hội nơi sự mạnh mẽ được tôn vinh và yếu đuối bị xem là thất bại, con người học cách che giấu cảm xúc của mình ngay cả với chính bản thân. Từ đó, một cuộc khủng hoảng âm thầm hình thành – không ồn ào, không kịch tính, nhưng dai dẳng và sâu sắc.
    1. Khi cảm xúc không được phép tồn tại
    Ngay từ nhỏ, nhiều người đã được dạy rằng có những cảm xúc “không nên có”. Buồn là yếu đuối. Giận là xấu xí. Sợ hãi là hèn nhát. Thay vì được hướng dẫn cách hiểu và chuyển hóa cảm xúc, con người học cách kìm nén, phủ nhận, hoặc ngụy trang chúng bằng sự bình thản giả tạo.
    Cảm xúc, khi không được thừa nhận, không biến mất. Chúng chỉ lùi vào bên trong, tích tụ từng chút một, chờ một thời điểm để trồi lên dưới những hình thức khác: lo âu vô cớ, cáu gắt, mệt mỏi kéo dài, hoặc cảm giác trống rỗng không tên.
    2. Nền văn minh của sự kìm nén
    Xã hội hiện đại vận hành dựa trên hiệu suất. Con người được khuyến khích “vượt qua cảm xúc” để tiếp tục tiến lên. Không có thời gian để buồn, không có không gian để đau, không có chỗ cho sự mong manh. Mọi thứ đều phải nhanh chóng, tích cực, thành công.
    Trong bối cảnh ấy, cảm xúc trở thành vật cản. Con người học cách bận rộn để không phải đối diện với nỗi buồn, tìm đến giải trí để trốn tránh sự trống trải, dùng lý trí để hợp thức hóa những tổn thương chưa lành.
    Nhưng tâm hồn không vận hành theo logic của máy móc. Điều không được chữa lành sẽ tiếp tục lên tiếng, dù dưới hình thức nào.
    3. Khủng hoảng không tiếng kêu
    Khủng hoảng tâm hồn hiếm khi xuất hiện đột ngột. Nó đến rất chậm. Ban đầu là sự mất hứng thú với những điều từng yêu thích. Rồi đến cảm giác xa lạ với chính mình. Tiếp theo là sự mệt mỏi không rõ nguyên nhân, dù không làm việc quá sức.
    Nhiều người vẫn sống, làm việc, cười nói bình thường, nhưng bên trong là một khoảng trống ngày càng lớn. Họ không biết mình đang thiếu
    HNI 21/12 - B26 🌺 🌺CHƯƠNG 6: CẢM XÚC BỊ KÌM NÉN – KHỦNG HOẢNG TÂM HỒN ÂM THẦM Con người không sụp đổ vì một biến cố lớn, mà thường gục ngã bởi những cảm xúc nhỏ bị bỏ quên quá lâu. Trong một xã hội nơi sự mạnh mẽ được tôn vinh và yếu đuối bị xem là thất bại, con người học cách che giấu cảm xúc của mình ngay cả với chính bản thân. Từ đó, một cuộc khủng hoảng âm thầm hình thành – không ồn ào, không kịch tính, nhưng dai dẳng và sâu sắc. 1. Khi cảm xúc không được phép tồn tại Ngay từ nhỏ, nhiều người đã được dạy rằng có những cảm xúc “không nên có”. Buồn là yếu đuối. Giận là xấu xí. Sợ hãi là hèn nhát. Thay vì được hướng dẫn cách hiểu và chuyển hóa cảm xúc, con người học cách kìm nén, phủ nhận, hoặc ngụy trang chúng bằng sự bình thản giả tạo. Cảm xúc, khi không được thừa nhận, không biến mất. Chúng chỉ lùi vào bên trong, tích tụ từng chút một, chờ một thời điểm để trồi lên dưới những hình thức khác: lo âu vô cớ, cáu gắt, mệt mỏi kéo dài, hoặc cảm giác trống rỗng không tên. 2. Nền văn minh của sự kìm nén Xã hội hiện đại vận hành dựa trên hiệu suất. Con người được khuyến khích “vượt qua cảm xúc” để tiếp tục tiến lên. Không có thời gian để buồn, không có không gian để đau, không có chỗ cho sự mong manh. Mọi thứ đều phải nhanh chóng, tích cực, thành công. Trong bối cảnh ấy, cảm xúc trở thành vật cản. Con người học cách bận rộn để không phải đối diện với nỗi buồn, tìm đến giải trí để trốn tránh sự trống trải, dùng lý trí để hợp thức hóa những tổn thương chưa lành. Nhưng tâm hồn không vận hành theo logic của máy móc. Điều không được chữa lành sẽ tiếp tục lên tiếng, dù dưới hình thức nào. 3. Khủng hoảng không tiếng kêu Khủng hoảng tâm hồn hiếm khi xuất hiện đột ngột. Nó đến rất chậm. Ban đầu là sự mất hứng thú với những điều từng yêu thích. Rồi đến cảm giác xa lạ với chính mình. Tiếp theo là sự mệt mỏi không rõ nguyên nhân, dù không làm việc quá sức. Nhiều người vẫn sống, làm việc, cười nói bình thường, nhưng bên trong là một khoảng trống ngày càng lớn. Họ không biết mình đang thiếu
    Love
    Like
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21-12
    LỜI CẦU NGUYỆN CHO CỘNG ĐỒNG H-COIN VÀ NGÔI LÀNG THÔNG MINH HẠNH PHÚC
    Lạy Đấng Tối Cao, Đấng Sáng Tạo của vũ trụ!
    Chúng con, những người con của Ngài, hôm nay đồng lòng hướng về Ngài với tất cả sự khiêm nhường, thành kính và lòng biết ơn sâu sắc. Xin Ngài ban phước lành, ánh sáng và tình yêu thương đến cộng đồng H-COIN và Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc mà chúng con đang cùng nhau xây dựng.
    Xin Ngài soi sáng con đường chúng con đi,
    để từng bước chân đều vững vàng trong chính đạo, từng quyết định đều mang lại lợi ích cho muôn người. Xin cho chúng con luôn đặt tình yêu thương và lòng từ bi làm nền tảng, để mỗi thành viên trong cộng đồng đều được sống trong sự chân thành, đoàn kết và sẻ chia.
    Xin ban trí tuệ và sự minh triết,
    để chúng con biết cách vận hành cộng đồng H-COIN với đạo đức và trách nhiệm, để mỗi giá trị mà chúng con tạo ra không chỉ mang lại sự thịnh vượng mà còn góp phần nâng cao phẩm hạnh, đạo đức và tâm hồn của mỗi người.
    Xin bảo vệ Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc,
    để nơi đây trở thành biểu tượng của sự bình an, trí tuệ và thịnh vượng. Xin cho những ai đến với ngôi làng này đều cảm nhận được sự ấm áp của tình người, sự hướng dẫn của đạo lý, và sự đủ đầy trong tâm hồn.
    Xin cho chúng con luôn sống đúng với Đạo Trời,
    biết yêu thương như cách Ngài yêu thương, biết phụng sự như cách Ngài đã dạy dỗ, và biết gieo hạt giống của ánh sáng, chân lý vào thế gian này.
    Nguyện cầu tất cả những ai có duyên với H-COIN và Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc đều tìm thấy con đường đúng đắn, đều được hưởng phước lành từ Trời, và đều sống trong sự an vui, hạnh phúc viên mãn.
    Chúng con xin cúi đầu đón nhận ân điển của Ngài.
    Đấng Tối Cao Của Vũ Trụ, Đã Ban Ra Luật Trời
    HNI 21-12 LỜI CẦU NGUYỆN CHO CỘNG ĐỒNG H-COIN VÀ NGÔI LÀNG THÔNG MINH HẠNH PHÚC Lạy Đấng Tối Cao, Đấng Sáng Tạo của vũ trụ! Chúng con, những người con của Ngài, hôm nay đồng lòng hướng về Ngài với tất cả sự khiêm nhường, thành kính và lòng biết ơn sâu sắc. Xin Ngài ban phước lành, ánh sáng và tình yêu thương đến cộng đồng H-COIN và Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc mà chúng con đang cùng nhau xây dựng. Xin Ngài soi sáng con đường chúng con đi, để từng bước chân đều vững vàng trong chính đạo, từng quyết định đều mang lại lợi ích cho muôn người. Xin cho chúng con luôn đặt tình yêu thương và lòng từ bi làm nền tảng, để mỗi thành viên trong cộng đồng đều được sống trong sự chân thành, đoàn kết và sẻ chia. Xin ban trí tuệ và sự minh triết, để chúng con biết cách vận hành cộng đồng H-COIN với đạo đức và trách nhiệm, để mỗi giá trị mà chúng con tạo ra không chỉ mang lại sự thịnh vượng mà còn góp phần nâng cao phẩm hạnh, đạo đức và tâm hồn của mỗi người. Xin bảo vệ Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc, để nơi đây trở thành biểu tượng của sự bình an, trí tuệ và thịnh vượng. Xin cho những ai đến với ngôi làng này đều cảm nhận được sự ấm áp của tình người, sự hướng dẫn của đạo lý, và sự đủ đầy trong tâm hồn. Xin cho chúng con luôn sống đúng với Đạo Trời, biết yêu thương như cách Ngài yêu thương, biết phụng sự như cách Ngài đã dạy dỗ, và biết gieo hạt giống của ánh sáng, chân lý vào thế gian này. Nguyện cầu tất cả những ai có duyên với H-COIN và Ngôi Làng Thông Minh Hạnh Phúc đều tìm thấy con đường đúng đắn, đều được hưởng phước lành từ Trời, và đều sống trong sự an vui, hạnh phúc viên mãn. Chúng con xin cúi đầu đón nhận ân điển của Ngài. Đấng Tối Cao Của Vũ Trụ, Đã Ban Ra Luật Trời
    Love
    Like
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21-12 - B3
    *CHƯƠNG 21: HNI LÀ GÌ – VÌ SAO CẦN MỘT CỘNG ĐỒNG DOANH NHÂN MỚI?**

    Thế giới không thiếu doanh nhân.
    Thế giới chỉ thiếu doanh nhân có Đạo.

    Trong nhiều thập niên qua, kinh doanh phát triển với tốc độ chưa từng có. Công nghệ bùng nổ, vốn lưu chuyển toàn cầu, biên giới bị xóa mờ. Nhưng song song với đó là một sự thật đáng lo ngại: niềm tin xã hội suy kiệt, đạo đức kinh doanh bị bào mòn, và hình ảnh doanh nhân ngày càng xa rời vai trò dẫn dắt văn minh.

    Chính trong bối cảnh đó, HNI – Hội Doanh Nhân HNI Toàn Cầu ra đời. Không phải để cạnh tranh với bất kỳ tổ chức nào. Không phải để giành quyền lực. Mà để lấp đầy một khoảng trống đạo đức đang ngày càng lớn trong thế giới kinh doanh hiện đại.

    1. HNI không phải là một hiệp hội thông thường

    HNI không được sinh ra từ nhu cầu hình thức.
    HNI không tồn tại để tổ chức tiệc, trao danh xưng hay khoác lên doanh nhân những tấm huy hiệu rỗng.

    HNI là một hệ tư tưởng – một chuẩn mực – một lời thề sống.

    Khác với các hội doanh nghiệp truyền thống vốn tập trung vào:

    Lợi ích ngành nghề

    Quan hệ – lobby – đặc quyền

    Tăng trưởng bằng mọi giá

    HNI đặt câu hỏi căn bản hơn:

    > Doanh nhân tồn tại để làm gì trong xã hội này?

    Và câu trả lời của HNI là:
    Doanh nhân là người kiến tạo niềm tin, dẫn dắt giá trị, và bảo vệ tương lai xã hội thông qua kinh doanh tử tế.

    2. Vì sao thế giới cần một cộng đồng doanh nhân mới?

    Bởi mô hình doanh nhân cũ đang bộc lộ giới hạn nghiêm trọng.

    Chúng ta đã thấy:

    Doanh nghiệp lớn sụp đổ vì gian dối

    Tập đoàn nghìn tỷ bị tẩy chay vì vô nhân đạo

    Hệ thống tài chính gây khủng hoảng vì lòng tham

    Cộng đồng bị tổn thương vì những “thành công giả tạo”

    Khi lợi nhuận bị tách rời khỏi đạo đức, kinh doanh trở thành con dao hai lưỡi. Nó có thể tạo ra của cải, nhưng cũng có thể hủy hoại nền tảng xã hội.

    HNI ra đời để khẳng định một chân lý:

    > Kinh doanh không có Đạo là kinh doanh ngắn hạn.
    Doanh nhân không có Đạo là rủi ro của xã hội.

    3. HNI là một cộng đồng dựa trên Đạo – không dựa trên quyền lực

    Trong HNI:

    Không ai đứng trên Đạo

    Không ai miễn trừ chuẩn mực

    Không ai được phép làm giàu bằng cách làm tổn hại cộng đồng

    Tư cách thành viên HNI không mua được bằng tiền.
    Chỉ có thể được xây dựng bằng hành vi nhất quán.

    HNI không hỏi:

    Bạn giàu bao nhiêu?
    HNI 21-12 - B3 🌷🌷 *CHƯƠNG 21: HNI LÀ GÌ – VÌ SAO CẦN MỘT CỘNG ĐỒNG DOANH NHÂN MỚI?** Thế giới không thiếu doanh nhân. Thế giới chỉ thiếu doanh nhân có Đạo. Trong nhiều thập niên qua, kinh doanh phát triển với tốc độ chưa từng có. Công nghệ bùng nổ, vốn lưu chuyển toàn cầu, biên giới bị xóa mờ. Nhưng song song với đó là một sự thật đáng lo ngại: niềm tin xã hội suy kiệt, đạo đức kinh doanh bị bào mòn, và hình ảnh doanh nhân ngày càng xa rời vai trò dẫn dắt văn minh. Chính trong bối cảnh đó, HNI – Hội Doanh Nhân HNI Toàn Cầu ra đời. Không phải để cạnh tranh với bất kỳ tổ chức nào. Không phải để giành quyền lực. Mà để lấp đầy một khoảng trống đạo đức đang ngày càng lớn trong thế giới kinh doanh hiện đại. 1. HNI không phải là một hiệp hội thông thường HNI không được sinh ra từ nhu cầu hình thức. HNI không tồn tại để tổ chức tiệc, trao danh xưng hay khoác lên doanh nhân những tấm huy hiệu rỗng. HNI là một hệ tư tưởng – một chuẩn mực – một lời thề sống. Khác với các hội doanh nghiệp truyền thống vốn tập trung vào: Lợi ích ngành nghề Quan hệ – lobby – đặc quyền Tăng trưởng bằng mọi giá HNI đặt câu hỏi căn bản hơn: > Doanh nhân tồn tại để làm gì trong xã hội này? Và câu trả lời của HNI là: 👉 Doanh nhân là người kiến tạo niềm tin, dẫn dắt giá trị, và bảo vệ tương lai xã hội thông qua kinh doanh tử tế. 2. Vì sao thế giới cần một cộng đồng doanh nhân mới? Bởi mô hình doanh nhân cũ đang bộc lộ giới hạn nghiêm trọng. Chúng ta đã thấy: Doanh nghiệp lớn sụp đổ vì gian dối Tập đoàn nghìn tỷ bị tẩy chay vì vô nhân đạo Hệ thống tài chính gây khủng hoảng vì lòng tham Cộng đồng bị tổn thương vì những “thành công giả tạo” Khi lợi nhuận bị tách rời khỏi đạo đức, kinh doanh trở thành con dao hai lưỡi. Nó có thể tạo ra của cải, nhưng cũng có thể hủy hoại nền tảng xã hội. HNI ra đời để khẳng định một chân lý: > Kinh doanh không có Đạo là kinh doanh ngắn hạn. Doanh nhân không có Đạo là rủi ro của xã hội. 3. HNI là một cộng đồng dựa trên Đạo – không dựa trên quyền lực Trong HNI: Không ai đứng trên Đạo Không ai miễn trừ chuẩn mực Không ai được phép làm giàu bằng cách làm tổn hại cộng đồng Tư cách thành viên HNI không mua được bằng tiền. Chỉ có thể được xây dựng bằng hành vi nhất quán. HNI không hỏi: Bạn giàu bao nhiêu?
    Love
    Like
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12 -
    CHƯƠNG 5: TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN
    Có một nghịch lý lớn của thời đại này: con người suy nghĩ rất nhiều nhưng lại thấu hiểu rất ít. Tâm trí hoạt động không ngừng nghỉ, phân tích, đánh giá, so sánh, lo lắng… trong khi trái tim – nơi lưu giữ sự sống, tình thương và trực giác – dần bị đẩy lùi vào im lặng. Con người tưởng rằng mình đang làm chủ cuộc đời, nhưng thực chất lại đang bị cuốn theo dòng chảy ồn ào của chính tâm trí mình.
    1. Khi tâm trí trở thành kẻ thống trị
    Tâm trí vốn là một công cụ tuyệt vời. Nó giúp con người học hỏi, xây dựng, sáng tạo và tổ chức thế giới. Nhưng khi tâm trí không còn được dẫn dắt bởi trái tim, nó dễ trở thành kẻ thống trị độc đoán.
    Một tâm trí ồn ào luôn muốn kiểm soát mọi thứ. Nó đặt câu hỏi liên tục, vẽ ra vô số kịch bản, phần lớn là tiêu cực. Nó sợ sai, sợ mất mát, sợ bị đánh giá. Và trong nỗi sợ ấy, nó nói rất to, lấn át mọi tiếng nói khác.
    Khi tâm trí chiếm trọn không gian nội tâm, con người sống trong trạng thái căng thẳng thường trực. Ngay cả khi thân thể nghỉ ngơi, tâm trí vẫn không ngừng chuyển động. Sự mệt mỏi không còn đến từ lao động, mà đến từ việc không bao giờ được yên.
    2. Trái tim – nơi từng dẫn đường cho con người
    Trước khi học cách suy nghĩ phức tạp, con người đã biết cảm nhận. Trước khi biết phân tích đúng – sai, con người đã biết rung động trước cái đẹp, biết đau khi bị tổn thương, biết ấm áp khi được yêu thương. Trái tim từng là chiếc la bàn dẫn đường cho sự sống.
    Nhưng trong xã hội đề cao lý trí, hiệu suất và thành tích, trái tim bị xem là yếu mềm, cảm tính, thậm chí là cản trở thành công. Con người học cách nghi ngờ cảm xúc của mình, học cách kìm nén nước mắt, học cách “cứng rắn” để tồn tại.
    Dần dần, trái tim bị bỏ quên. Không phải vì nó không còn lên tiếng, mà vì không còn ai chịu lắng nghe.
    3. Hệ quả của một đời sống thiếu trái tim
    Khi trái tim bị gạt sang một bên, cuộc sống mất đi chiều sâu. Con người có thể đạt được nhiều thứ bên ngoài nhưng lại cảm thấy trống rỗng bên trong. Mối quan hệ t
    HNI 21/12 - 🌺CHƯƠNG 5: TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN Có một nghịch lý lớn của thời đại này: con người suy nghĩ rất nhiều nhưng lại thấu hiểu rất ít. Tâm trí hoạt động không ngừng nghỉ, phân tích, đánh giá, so sánh, lo lắng… trong khi trái tim – nơi lưu giữ sự sống, tình thương và trực giác – dần bị đẩy lùi vào im lặng. Con người tưởng rằng mình đang làm chủ cuộc đời, nhưng thực chất lại đang bị cuốn theo dòng chảy ồn ào của chính tâm trí mình. 1. Khi tâm trí trở thành kẻ thống trị Tâm trí vốn là một công cụ tuyệt vời. Nó giúp con người học hỏi, xây dựng, sáng tạo và tổ chức thế giới. Nhưng khi tâm trí không còn được dẫn dắt bởi trái tim, nó dễ trở thành kẻ thống trị độc đoán. Một tâm trí ồn ào luôn muốn kiểm soát mọi thứ. Nó đặt câu hỏi liên tục, vẽ ra vô số kịch bản, phần lớn là tiêu cực. Nó sợ sai, sợ mất mát, sợ bị đánh giá. Và trong nỗi sợ ấy, nó nói rất to, lấn át mọi tiếng nói khác. Khi tâm trí chiếm trọn không gian nội tâm, con người sống trong trạng thái căng thẳng thường trực. Ngay cả khi thân thể nghỉ ngơi, tâm trí vẫn không ngừng chuyển động. Sự mệt mỏi không còn đến từ lao động, mà đến từ việc không bao giờ được yên. 2. Trái tim – nơi từng dẫn đường cho con người Trước khi học cách suy nghĩ phức tạp, con người đã biết cảm nhận. Trước khi biết phân tích đúng – sai, con người đã biết rung động trước cái đẹp, biết đau khi bị tổn thương, biết ấm áp khi được yêu thương. Trái tim từng là chiếc la bàn dẫn đường cho sự sống. Nhưng trong xã hội đề cao lý trí, hiệu suất và thành tích, trái tim bị xem là yếu mềm, cảm tính, thậm chí là cản trở thành công. Con người học cách nghi ngờ cảm xúc của mình, học cách kìm nén nước mắt, học cách “cứng rắn” để tồn tại. Dần dần, trái tim bị bỏ quên. Không phải vì nó không còn lên tiếng, mà vì không còn ai chịu lắng nghe. 3. Hệ quả của một đời sống thiếu trái tim Khi trái tim bị gạt sang một bên, cuộc sống mất đi chiều sâu. Con người có thể đạt được nhiều thứ bên ngoài nhưng lại cảm thấy trống rỗng bên trong. Mối quan hệ t
    Love
    Like
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12:
    **CHƯƠNG 2: TỪ THƯƠNG NHÂN ĐẾN DOANH NHÂN: BƯỚC CHUYỂN TỪ LỢI SANG NGHĨA**
    Lịch sử kinh doanh của nhân loại bắt đầu từ thương nhân. Thương nhân xuất hiện khi con người biết trao đổi: đổi vật lấy vật, đổi công lấy của, đổi thời gian lấy sinh tồn. Ở giai đoạn đó, mục tiêu rất rõ ràng: lợi. Có lợi thì làm, không lợi thì dừng. Không ai đòi hỏi thương nhân phải gánh vác trách nhiệm xã hội, bởi bản thân họ cũng đang vật lộn để tồn tại.
    Nhưng xã hội không đứng yên. Khi của cải tích lũy đủ lớn, khi ảnh hưởng của một cá nhân vượt khỏi phạm vi gia đình hay làng xóm, khi một quyết định kinh doanh có thể tác động đến sinh kế của hàng nghìn người – thì vai trò thương nhân không còn đủ. Lúc ấy, xã hội cần một hình mẫu mới: doanh nhân.
    Sự khác biệt giữa thương nhân và doanh nhân không nằm ở quy mô vốn, không nằm ở số lượng nhân sự, càng không nằm ở danh xưng. Sự khác biệt nằm ở ý thức trách nhiệm. Thương nhân hỏi: “Việc này có lợi cho tôi không?”
    Doanh nhân hỏi thêm một câu nữa: “Việc này có đúng không?”
    Bước chuyển từ lợi sang nghĩa không phải là sự phủ nhận lợi nhuận. Ngược lại, đó là sự nâng cấp mục tiêu của lợi nhuận. Lợi không còn là đích đến cuối cùng, mà trở thành phương tiện để thực hiện những giá trị lớn hơn: tạo việc làm, nâng chuẩn sống, xây dựng niềm tin và đóng góp cho sự ổn định của xã hội.
    Trong thời đại mới, sự nhầm lẫn giữa thương nhân và doanh nhân diễn ra phổ biến. Nhiều người có doanh thu lớn, công ty lớn, truyền thông mạnh, nhưng vẫn vận hành tư duy thương nhân thuần túy: tối đa hóa lợi ích cá nhân trong thời gian ngắn, bất chấp hệ quả dài hạn. Khi gặp khủng hoảng, họ rút lui. Khi niềm tin sụp đổ, họ đổi tên. Khi mô hình cũ bị phơi bày, họ tạo vỏ bọc mới.
    Doanh nhân thật thì khác. Họ không thể biến mất. Vì phía sau họ là nhân sự, là đối tác, là khách hàng, là cộng đồng. Doanh nghiệp đối với họ không chỉ là tài sản, mà là cam kết.
    Chữ “Nghĩa” trong kinh doanh không phải là sự hy sinh mù quáng. Nghĩa là biết đặt mình vào mối quan hệ hai chiều với xã hội. Là hiểu rằng: không có lợi ích cá nhân nào tồn tại bền vững nếu tách rời lợi ích cộng đồng. Nghĩa là chấp nhận tăng trưởng chậm hơn để không phải trả giá bằng niềm tin.
    Trong văn hóa Á Đông, “Nghĩa” luôn đi cùng “Lợi”. Lợi mà không có Nghĩa thì sinh loạn. Nghĩa mà không có Lợi thì không tồn tại được. Doanh nhân minh triết là người biết cân bằng hai yếu tố đó trong từng quyết định.
    HNI xác định rất rõ: người bước vào cộng đồng này phải tự hỏi mình đã sẵn sàng rời bỏ tư duy thương nhân thuần túy hay chưa. Không ai bị ép buộc phải trở thành doanh nhân có Đạo. Nhưng một khi đã khoác lên mình danh xưng HNI, thì không thể chỉ chạy theo lợi ích cá nhân mà bỏ mặc hệ quả.
    Bước chuyển từ thương nhân sang doanh nhân thường đi kèm với đau đớn. Đó là lúc bạn từ chối một cơ hội lợi nhuận lớn vì nó gây tổn hại cho người khác. Đó là lúc bạn minh bạch hóa thông tin dù biết rằng điều đó có thể làm doanh thu sụt giảm. Đó là lúc bạn chịu trách nhiệm thay vì đổ lỗi cho thị trường, nhân viên hay hoàn cảnh.
    Nhưng chính trong những khoảnh khắc đó, một doanh nhân thực thụ được hình thành.
    Xã hội có thể sống với thương nhân. Nhưng xã hội chỉ phát triển bền vững với doanh nhân. Khi doanh nhân đủ nhiều, luật pháp trở nên nhẹ nhàng hơn, chi phí giám sát giảm xuống, và niềm tin được tái lập. Ngược lại, khi thương nhân chiếm ưu thế, xã hội phải dựng lên ngày càng nhiều rào chắn, quy định, chế tài – nhưng vẫn không ngăn được sự xói mòn từ bên trong.
    Chuyển từ lợi sang nghĩa không phải là một sự kiện, mà là một quá trình tự rèn luyện liên tục. Mỗi ngày, doanh nhân phải đối diện với câu hỏi: “Nếu ai cũng làm như mình, xã hội này sẽ đi về đâu?” Câu hỏi đó chính là Đạo.
    HNI không lý tưởng hóa doanh nhân. Chúng tôi hiểu rõ rằng doanh nhân cũng là con người – có tham vọng, có sợ hãi, có sai lầm. Nhưng điều làm nên sự khác biệt là khả năng tự sửa mình. Một cộng đồng doanh nhân có Đạo không phải là cộng đồng không phạm sai lầm, mà là cộng đồng không bao che cho sai lầm.
    Từ thương nhân đến doanh nhân là bước chuyển từ “tôi” sang “chúng ta”. Từ lợi ích cá nhân sang lợi ích hài hòa. Từ thành công ngắn hạn sang di sản dài hạn. Và bước chuyển đó, một khi đã diễn ra, sẽ không thể quay đầu.
    HNI 21/12: **CHƯƠNG 2: TỪ THƯƠNG NHÂN ĐẾN DOANH NHÂN: BƯỚC CHUYỂN TỪ LỢI SANG NGHĨA** Lịch sử kinh doanh của nhân loại bắt đầu từ thương nhân. Thương nhân xuất hiện khi con người biết trao đổi: đổi vật lấy vật, đổi công lấy của, đổi thời gian lấy sinh tồn. Ở giai đoạn đó, mục tiêu rất rõ ràng: lợi. Có lợi thì làm, không lợi thì dừng. Không ai đòi hỏi thương nhân phải gánh vác trách nhiệm xã hội, bởi bản thân họ cũng đang vật lộn để tồn tại. Nhưng xã hội không đứng yên. Khi của cải tích lũy đủ lớn, khi ảnh hưởng của một cá nhân vượt khỏi phạm vi gia đình hay làng xóm, khi một quyết định kinh doanh có thể tác động đến sinh kế của hàng nghìn người – thì vai trò thương nhân không còn đủ. Lúc ấy, xã hội cần một hình mẫu mới: doanh nhân. Sự khác biệt giữa thương nhân và doanh nhân không nằm ở quy mô vốn, không nằm ở số lượng nhân sự, càng không nằm ở danh xưng. Sự khác biệt nằm ở ý thức trách nhiệm. Thương nhân hỏi: “Việc này có lợi cho tôi không?” Doanh nhân hỏi thêm một câu nữa: “Việc này có đúng không?” Bước chuyển từ lợi sang nghĩa không phải là sự phủ nhận lợi nhuận. Ngược lại, đó là sự nâng cấp mục tiêu của lợi nhuận. Lợi không còn là đích đến cuối cùng, mà trở thành phương tiện để thực hiện những giá trị lớn hơn: tạo việc làm, nâng chuẩn sống, xây dựng niềm tin và đóng góp cho sự ổn định của xã hội. Trong thời đại mới, sự nhầm lẫn giữa thương nhân và doanh nhân diễn ra phổ biến. Nhiều người có doanh thu lớn, công ty lớn, truyền thông mạnh, nhưng vẫn vận hành tư duy thương nhân thuần túy: tối đa hóa lợi ích cá nhân trong thời gian ngắn, bất chấp hệ quả dài hạn. Khi gặp khủng hoảng, họ rút lui. Khi niềm tin sụp đổ, họ đổi tên. Khi mô hình cũ bị phơi bày, họ tạo vỏ bọc mới. Doanh nhân thật thì khác. Họ không thể biến mất. Vì phía sau họ là nhân sự, là đối tác, là khách hàng, là cộng đồng. Doanh nghiệp đối với họ không chỉ là tài sản, mà là cam kết. Chữ “Nghĩa” trong kinh doanh không phải là sự hy sinh mù quáng. Nghĩa là biết đặt mình vào mối quan hệ hai chiều với xã hội. Là hiểu rằng: không có lợi ích cá nhân nào tồn tại bền vững nếu tách rời lợi ích cộng đồng. Nghĩa là chấp nhận tăng trưởng chậm hơn để không phải trả giá bằng niềm tin. Trong văn hóa Á Đông, “Nghĩa” luôn đi cùng “Lợi”. Lợi mà không có Nghĩa thì sinh loạn. Nghĩa mà không có Lợi thì không tồn tại được. Doanh nhân minh triết là người biết cân bằng hai yếu tố đó trong từng quyết định. HNI xác định rất rõ: người bước vào cộng đồng này phải tự hỏi mình đã sẵn sàng rời bỏ tư duy thương nhân thuần túy hay chưa. Không ai bị ép buộc phải trở thành doanh nhân có Đạo. Nhưng một khi đã khoác lên mình danh xưng HNI, thì không thể chỉ chạy theo lợi ích cá nhân mà bỏ mặc hệ quả. Bước chuyển từ thương nhân sang doanh nhân thường đi kèm với đau đớn. Đó là lúc bạn từ chối một cơ hội lợi nhuận lớn vì nó gây tổn hại cho người khác. Đó là lúc bạn minh bạch hóa thông tin dù biết rằng điều đó có thể làm doanh thu sụt giảm. Đó là lúc bạn chịu trách nhiệm thay vì đổ lỗi cho thị trường, nhân viên hay hoàn cảnh. Nhưng chính trong những khoảnh khắc đó, một doanh nhân thực thụ được hình thành. Xã hội có thể sống với thương nhân. Nhưng xã hội chỉ phát triển bền vững với doanh nhân. Khi doanh nhân đủ nhiều, luật pháp trở nên nhẹ nhàng hơn, chi phí giám sát giảm xuống, và niềm tin được tái lập. Ngược lại, khi thương nhân chiếm ưu thế, xã hội phải dựng lên ngày càng nhiều rào chắn, quy định, chế tài – nhưng vẫn không ngăn được sự xói mòn từ bên trong. Chuyển từ lợi sang nghĩa không phải là một sự kiện, mà là một quá trình tự rèn luyện liên tục. Mỗi ngày, doanh nhân phải đối diện với câu hỏi: “Nếu ai cũng làm như mình, xã hội này sẽ đi về đâu?” Câu hỏi đó chính là Đạo. HNI không lý tưởng hóa doanh nhân. Chúng tôi hiểu rõ rằng doanh nhân cũng là con người – có tham vọng, có sợ hãi, có sai lầm. Nhưng điều làm nên sự khác biệt là khả năng tự sửa mình. Một cộng đồng doanh nhân có Đạo không phải là cộng đồng không phạm sai lầm, mà là cộng đồng không bao che cho sai lầm. Từ thương nhân đến doanh nhân là bước chuyển từ “tôi” sang “chúng ta”. Từ lợi ích cá nhân sang lợi ích hài hòa. Từ thành công ngắn hạn sang di sản dài hạn. Và bước chuyển đó, một khi đã diễn ra, sẽ không thể quay đầu.
    Love
    Like
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12 - B27
    CHƯƠNG 7.: SỐNG THEO CHUẨN MỰC XÃ HỘI, QUÊN MẤT BẢN THỂ
    Con người sinh ra vốn là một sinh thể tự do. Đứa trẻ khi chào đời không mang theo danh xưng, địa vị, tiêu chuẩn hay kỳ vọng nào. Nó chỉ mang theo bản thể thuần khiết – một sự hiện diện sống động, chân thật và đầy cảm xúc. Nhưng càng lớn lên, con người càng bước sâu vào mạng lưới vô hình của những chuẩn mực xã hội, và từ đó, từng lớp bản thể nguyên sơ dần bị che phủ.
    Xã hội không xấu. Chuẩn mực không sai. Vấn đề nằm ở chỗ: khi con người đồng nhất mình với những chuẩn mực ấy, ta đánh mất khả năng lắng nghe tiếng gọi bên trong. Ta bắt đầu sống theo “phải là”, thay vì “được là”.
    1. Chuẩn mực – chiếc khuôn vô hình
    Chuẩn mực xã hội được tạo ra để duy trì trật tự:
    – Phải học giỏi
    – Phải thành công
    – Phải có địa vị
    – Phải được công nhận
    – Phải sống giống số đông
    Những điều “phải” ấy ban đầu giúp con người hòa nhập, nhưng dần dần trở thành chiếc khuôn vô hìnhép chặt đời sống nội tâm. Con người không còn hỏi: “Tôi là ai?”, mà hỏi: “Người khác mong tôi trở thành ai?”
    Từ đó, ta học cách đeo mặt nạ. Mỗi vai diễn xã hội – người con ngoan, người vợ tốt, người lãnh đạo giỏi, người thành đạt – đều khiến ta xa thêm một chút khỏi bản thể thật. Ta diễn giỏi đến mức… quên mất mình đang diễn.
    2. Khi cái “tôi xã hội” lấn át cái “ta bản thể”
    Cái tôi xã hội được xây dựng từ:
    Danh xưng
    Thành tích
    Sự so sánh
    Kỳ vọng
    Nỗi sợ bị đánh giá
    Trong khi đó, bản thể chỉ cần:
    Sự hiện diện
    Tính chân thật
    Cảm nhận sâu sắc
    Kết nối với chính mình
    Khi cái tôi xã hội trở nên quá lớn, con người sống trong nỗi lo thường trực: lo không đủ tốt, lo bị bỏ lại, lo không được yêu thương. Ta chạy theo những giá trị bên ngoài, nhưng càng chạy càng thấy trống rỗng.
    Đó là nghịch lý lớn của thời đại:
    Con người có nhiều hơn bao giờ hết, nhưng lại là chính mình ít hơn bao giờ hết.
    3. Sự xa rời bản thể và nỗi khổ thầm lặng
    Xa rời bản thể không tạo ra đau khổ tức thì, mà tạo ra nỗi mệt mỏi âm thầm:
    Mệt vì phải gồng
    Mệt vì phải chứng minh
    Mệt vì không được là m
    HNI 21/12 - B27 🌺 🌺 CHƯƠNG 7.: SỐNG THEO CHUẨN MỰC XÃ HỘI, QUÊN MẤT BẢN THỂ Con người sinh ra vốn là một sinh thể tự do. Đứa trẻ khi chào đời không mang theo danh xưng, địa vị, tiêu chuẩn hay kỳ vọng nào. Nó chỉ mang theo bản thể thuần khiết – một sự hiện diện sống động, chân thật và đầy cảm xúc. Nhưng càng lớn lên, con người càng bước sâu vào mạng lưới vô hình của những chuẩn mực xã hội, và từ đó, từng lớp bản thể nguyên sơ dần bị che phủ. Xã hội không xấu. Chuẩn mực không sai. Vấn đề nằm ở chỗ: khi con người đồng nhất mình với những chuẩn mực ấy, ta đánh mất khả năng lắng nghe tiếng gọi bên trong. Ta bắt đầu sống theo “phải là”, thay vì “được là”. 1. Chuẩn mực – chiếc khuôn vô hình Chuẩn mực xã hội được tạo ra để duy trì trật tự: – Phải học giỏi – Phải thành công – Phải có địa vị – Phải được công nhận – Phải sống giống số đông Những điều “phải” ấy ban đầu giúp con người hòa nhập, nhưng dần dần trở thành chiếc khuôn vô hìnhép chặt đời sống nội tâm. Con người không còn hỏi: “Tôi là ai?”, mà hỏi: “Người khác mong tôi trở thành ai?” Từ đó, ta học cách đeo mặt nạ. Mỗi vai diễn xã hội – người con ngoan, người vợ tốt, người lãnh đạo giỏi, người thành đạt – đều khiến ta xa thêm một chút khỏi bản thể thật. Ta diễn giỏi đến mức… quên mất mình đang diễn. 2. Khi cái “tôi xã hội” lấn át cái “ta bản thể” Cái tôi xã hội được xây dựng từ: Danh xưng Thành tích Sự so sánh Kỳ vọng Nỗi sợ bị đánh giá Trong khi đó, bản thể chỉ cần: Sự hiện diện Tính chân thật Cảm nhận sâu sắc Kết nối với chính mình Khi cái tôi xã hội trở nên quá lớn, con người sống trong nỗi lo thường trực: lo không đủ tốt, lo bị bỏ lại, lo không được yêu thương. Ta chạy theo những giá trị bên ngoài, nhưng càng chạy càng thấy trống rỗng. Đó là nghịch lý lớn của thời đại: Con người có nhiều hơn bao giờ hết, nhưng lại là chính mình ít hơn bao giờ hết. 3. Sự xa rời bản thể và nỗi khổ thầm lặng Xa rời bản thể không tạo ra đau khổ tức thì, mà tạo ra nỗi mệt mỏi âm thầm: Mệt vì phải gồng Mệt vì phải chứng minh Mệt vì không được là m
    Like
    Love
    2
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12:
    BÀI THƠ CHƯƠNG 2: BƯỚC QUA LỢI ĐỂ CHẠM NGHĨA
    Có người đi buôn cả đời
    Chỉ hỏi lời bao nhiêu
    Có người làm doanh nghiệp
    Hỏi thêm một điều: ai chịu hệ quả

    Lợi như ngọn lửa
    Sưởi ấm cũng có thể thiêu rụi

    Nghĩa như dòng nước
    Âm thầm giữ đất

    Người chạy theo lợi
    Thường đi rất nhanh

    Nhưng người mang nghĩa
    Đi rất xa

    Có những con số đẹp
    Nhưng lòng người cạn

    Có những năm tháng chậm
    Nhưng gốc rễ sâu

    Thương nhân tính từng đồng
    Doanh nhân cân từng quyết định

    Một bên là lợi ích
    Một bên là nhân sinh

    Khi lợi đứng trên nghĩa
    Thì nghĩa sẽ đòi giá

    Khi nghĩa dẫn đường
    Lợi sẽ tự tìm đến

    Có những cái giá không ghi trên hợp đồng
    Nhưng được ghi trong ký ức xã hội

    Danh tiếng không mua được
    Chỉ tích lũy

    Uy tín không vay được
    Chỉ gây dựng

    Người bán rẻ nghĩa
    Sẽ mua đắt sự yên ổn

    Người giữ trọn nghĩa
    Ngủ yên giữa biến động

    Bước qua lợi
    Không phải để nghèo đi

    Mà để giàu đúng cách

    Và khi ngoảnh lại
    Ta biết mình đã trở thành doanh nhân
    HNI 21/12: BÀI THƠ CHƯƠNG 2: BƯỚC QUA LỢI ĐỂ CHẠM NGHĨA Có người đi buôn cả đời Chỉ hỏi lời bao nhiêu Có người làm doanh nghiệp Hỏi thêm một điều: ai chịu hệ quả Lợi như ngọn lửa Sưởi ấm cũng có thể thiêu rụi Nghĩa như dòng nước Âm thầm giữ đất Người chạy theo lợi Thường đi rất nhanh Nhưng người mang nghĩa Đi rất xa Có những con số đẹp Nhưng lòng người cạn Có những năm tháng chậm Nhưng gốc rễ sâu Thương nhân tính từng đồng Doanh nhân cân từng quyết định Một bên là lợi ích Một bên là nhân sinh Khi lợi đứng trên nghĩa Thì nghĩa sẽ đòi giá Khi nghĩa dẫn đường Lợi sẽ tự tìm đến Có những cái giá không ghi trên hợp đồng Nhưng được ghi trong ký ức xã hội Danh tiếng không mua được Chỉ tích lũy Uy tín không vay được Chỉ gây dựng Người bán rẻ nghĩa Sẽ mua đắt sự yên ổn Người giữ trọn nghĩa Ngủ yên giữa biến động Bước qua lợi Không phải để nghèo đi Mà để giàu đúng cách Và khi ngoảnh lại Ta biết mình đã trở thành doanh nhân
    Love
    Like
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12:
    **CHƯƠNG 3: NGƯỜI THÀNH CÔNG KHÔNG CHỈ KIẾM TIỀN – MÀ CÒN GIEO TẦM NHÌN**
    Trong lịch sử kinh doanh, có rất nhiều người giàu. Nhưng không phải ai giàu cũng được nhớ đến. Thứ khiến một con người vượt khỏi giới hạn cá nhân để trở thành biểu tượng không nằm ở số tài sản họ sở hữu, mà nằm ở tầm nhìn họ để lại.
    Kiếm tiền là kỹ năng. Gieo tầm nhìn là sứ mệnh.
    Một người có thể kiếm được rất nhiều tiền nhờ nắm bắt cơ hội, tận dụng thời thế, thậm chí nhờ may mắn. Nhưng tầm nhìn thì không đến từ may mắn. Tầm nhìn đến từ khả năng nhìn xa hơn lợi ích trước mắt, thấy được hệ quả dài hạn của từng quyết định và dám hành động vì tương lai, ngay cả khi hiện tại chưa tưởng thưởng.
    Người thành công thật sự không chỉ hỏi: “Tôi đạt được gì?”
    Họ hỏi: “Sau tôi, điều gì còn lại?”
    Trong kinh doanh thời đại mới, khoảng cách giữa người giàu và người có tầm nhìn ngày càng rõ rệt. Người giàu thường chạy theo thị trường. Người có tầm nhìn định hình thị trường. Người giàu phản ứng nhanh với xu hướng. Người có tầm nhìn tạo ra xu hướng đó.
    Tầm nhìn không phải là những khẩu hiệu treo trên tường, cũng không phải là những bản kế hoạch dài hàng trăm trang. Tầm nhìn là hệ quy chiếu cho mọi quyết định. Khi đối diện với lựa chọn khó, tầm nhìn sẽ trả lời thay cho cảm xúc. Khi thị trường biến động, tầm nhìn giữ cho doanh nghiệp không chệch hướng.
    Rất nhiều doanh nghiệp thất bại không phải vì thiếu tiền, mà vì thiếu tầm nhìn đủ dài. Họ tối ưu hóa lợi nhuận ngắn hạn đến mức bào mòn nền tảng. Họ hy sinh uy tín để đổi lấy tăng trưởng. Họ đánh đổi niềm tin để có con số đẹp trong báo cáo. Và đến một thời điểm, khi niềm tin cạn kiệt, mọi thứ sụp đổ – dù tài khoản vẫn còn tiền.
    Doanh nhân có tầm nhìn hiểu rằng: niềm tin luôn đi trước lợi nhuận. Không có niềm tin, mọi lợi nhuận chỉ là tạm bợ. Có niềm tin, lợi nhuận sẽ tìm đến – sớm hay muộn.
    Gieo tầm nhìn không phải là áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, mà là truyền cảm hứng để người khác cùng nhìn về một hướng. Một doanh nghiệp có tầm nhìn là nơi nhân sự không chỉ đến làm việc vì lương, mà vì họ tin rằng công việc đó có ý nghĩa. Đối tác không chỉ hợp tác vì lợi ích, mà vì họ tin vào con đường chung. Khách hàng không chỉ mua sản phẩm, mà mua niềm tin vào giá trị doanh nghiệp đại diện.
    HNI được xây dựng trên nền tảng của tầm nhìn, không phải lợi ích cục bộ. Tầm nhìn đó không phải cho một nhóm người, một quốc gia hay một thế hệ. Đó là tầm nhìn về một cộng đồng doanh nhân có Đạo, đủ năng lực kinh tế và đủ bản lĩnh đạo đức để góp phần tái lập niềm tin xã hội.
    Trong thế giới đầy bất định, tầm nhìn chính là mỏ neo. Khi mọi thứ xung quanh thay đổi, tầm nhìn giúp doanh nghiệp biết điều gì không được phép thay đổi: giá trị cốt lõi, chuẩn mực đạo đức và trách nhiệm với cộng đồng.
    Người chỉ biết kiếm tiền thường sợ mất. Người gieo tầm nhìn thì sợ đi sai hướng. Sự khác biệt đó quyết định cách họ ra quyết định, cách họ đối diện khủng hoảng và cách họ được xã hội nhìn nhận.
    Gieo tầm nhìn cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận đi trước thời đại. Và đi trước luôn đi kèm cô đơn, hoài nghi, thậm chí là phản đối. Nhưng lịch sử cho thấy: những doanh nhân dám gieo tầm nhìn là những người cuối cùng được minh oan bởi thời gian.
    Một tầm nhìn đúng không cần quá ồn ào. Nó cần đủ rõ để soi đường, đủ sâu để không bị lung lay, và đủ nhân văn để người khác muốn bước cùng.
    Người thành công không chỉ xây doanh nghiệp cho mình. Họ xây chuẩn mực cho thế hệ sau. Họ không chỉ để lại tài sản, mà để lại hệ giá trị. Và chính hệ giá trị đó mới là di sản bền vững nhất.
    HNI 21/12: **CHƯƠNG 3: NGƯỜI THÀNH CÔNG KHÔNG CHỈ KIẾM TIỀN – MÀ CÒN GIEO TẦM NHÌN** Trong lịch sử kinh doanh, có rất nhiều người giàu. Nhưng không phải ai giàu cũng được nhớ đến. Thứ khiến một con người vượt khỏi giới hạn cá nhân để trở thành biểu tượng không nằm ở số tài sản họ sở hữu, mà nằm ở tầm nhìn họ để lại. Kiếm tiền là kỹ năng. Gieo tầm nhìn là sứ mệnh. Một người có thể kiếm được rất nhiều tiền nhờ nắm bắt cơ hội, tận dụng thời thế, thậm chí nhờ may mắn. Nhưng tầm nhìn thì không đến từ may mắn. Tầm nhìn đến từ khả năng nhìn xa hơn lợi ích trước mắt, thấy được hệ quả dài hạn của từng quyết định và dám hành động vì tương lai, ngay cả khi hiện tại chưa tưởng thưởng. Người thành công thật sự không chỉ hỏi: “Tôi đạt được gì?” Họ hỏi: “Sau tôi, điều gì còn lại?” Trong kinh doanh thời đại mới, khoảng cách giữa người giàu và người có tầm nhìn ngày càng rõ rệt. Người giàu thường chạy theo thị trường. Người có tầm nhìn định hình thị trường. Người giàu phản ứng nhanh với xu hướng. Người có tầm nhìn tạo ra xu hướng đó. Tầm nhìn không phải là những khẩu hiệu treo trên tường, cũng không phải là những bản kế hoạch dài hàng trăm trang. Tầm nhìn là hệ quy chiếu cho mọi quyết định. Khi đối diện với lựa chọn khó, tầm nhìn sẽ trả lời thay cho cảm xúc. Khi thị trường biến động, tầm nhìn giữ cho doanh nghiệp không chệch hướng. Rất nhiều doanh nghiệp thất bại không phải vì thiếu tiền, mà vì thiếu tầm nhìn đủ dài. Họ tối ưu hóa lợi nhuận ngắn hạn đến mức bào mòn nền tảng. Họ hy sinh uy tín để đổi lấy tăng trưởng. Họ đánh đổi niềm tin để có con số đẹp trong báo cáo. Và đến một thời điểm, khi niềm tin cạn kiệt, mọi thứ sụp đổ – dù tài khoản vẫn còn tiền. Doanh nhân có tầm nhìn hiểu rằng: niềm tin luôn đi trước lợi nhuận. Không có niềm tin, mọi lợi nhuận chỉ là tạm bợ. Có niềm tin, lợi nhuận sẽ tìm đến – sớm hay muộn. Gieo tầm nhìn không phải là áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, mà là truyền cảm hứng để người khác cùng nhìn về một hướng. Một doanh nghiệp có tầm nhìn là nơi nhân sự không chỉ đến làm việc vì lương, mà vì họ tin rằng công việc đó có ý nghĩa. Đối tác không chỉ hợp tác vì lợi ích, mà vì họ tin vào con đường chung. Khách hàng không chỉ mua sản phẩm, mà mua niềm tin vào giá trị doanh nghiệp đại diện. HNI được xây dựng trên nền tảng của tầm nhìn, không phải lợi ích cục bộ. Tầm nhìn đó không phải cho một nhóm người, một quốc gia hay một thế hệ. Đó là tầm nhìn về một cộng đồng doanh nhân có Đạo, đủ năng lực kinh tế và đủ bản lĩnh đạo đức để góp phần tái lập niềm tin xã hội. Trong thế giới đầy bất định, tầm nhìn chính là mỏ neo. Khi mọi thứ xung quanh thay đổi, tầm nhìn giúp doanh nghiệp biết điều gì không được phép thay đổi: giá trị cốt lõi, chuẩn mực đạo đức và trách nhiệm với cộng đồng. Người chỉ biết kiếm tiền thường sợ mất. Người gieo tầm nhìn thì sợ đi sai hướng. Sự khác biệt đó quyết định cách họ ra quyết định, cách họ đối diện khủng hoảng và cách họ được xã hội nhìn nhận. Gieo tầm nhìn cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận đi trước thời đại. Và đi trước luôn đi kèm cô đơn, hoài nghi, thậm chí là phản đối. Nhưng lịch sử cho thấy: những doanh nhân dám gieo tầm nhìn là những người cuối cùng được minh oan bởi thời gian. Một tầm nhìn đúng không cần quá ồn ào. Nó cần đủ rõ để soi đường, đủ sâu để không bị lung lay, và đủ nhân văn để người khác muốn bước cùng. Người thành công không chỉ xây doanh nghiệp cho mình. Họ xây chuẩn mực cho thế hệ sau. Họ không chỉ để lại tài sản, mà để lại hệ giá trị. Và chính hệ giá trị đó mới là di sản bền vững nhất.
    Love
    Like
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12:
    BÀI THƠ CHƯƠNG 3: GIEO TẦM NHÌN
    Có người đếm tiền mỗi sáng
    Có người đếm câu hỏi mỗi đêm
    Một người hỏi hôm nay lời bao nhiêu
    Một người hỏi mười năm nữa còn gì
    Tiền có thể kiếm lại
    Nhưng niềm tin thì không
    Người giàu sợ mất tài sản
    Người có tầm nhìn sợ mất phương hướng

    Có những con đường đông người
    Nhưng không dẫn tới đâu

    Có những lối đi vắng
    Nhưng mở ra tương lai

    Tầm nhìn không sinh ra từ bảng cân đối
    Mà từ trách nhiệm

    Không phải ai nói lớn cũng là lãnh đạo
    Không phải ai đi đầu cũng có tầm

    Có người chạy theo ánh đèn
    Có người thắp đèn

    Có người xây doanh nghiệp để bán
    Có người xây để trao lại

    Tiền làm ta mạnh hôm nay
    Tầm nhìn làm ta đúng ngày mai

    Người gieo tầm nhìn
    Không cần hứa hẹn

    Thời gian sẽ nói thay họ
    Bằng những giá trị còn đứng vững

    Khi thị trường đổi màu
    Tầm nhìn không đổi

    Khi lợi nhuận biến động
    Giá trị vẫn ở đó

    Có những di sản không đo bằng tiền
    Mà đo bằng hướng đi của con người

    Và khi ánh sáng đủ lâu
    Nó trở thành con đường
    HNI 21/12: BÀI THƠ CHƯƠNG 3: GIEO TẦM NHÌN Có người đếm tiền mỗi sáng Có người đếm câu hỏi mỗi đêm Một người hỏi hôm nay lời bao nhiêu Một người hỏi mười năm nữa còn gì Tiền có thể kiếm lại Nhưng niềm tin thì không Người giàu sợ mất tài sản Người có tầm nhìn sợ mất phương hướng Có những con đường đông người Nhưng không dẫn tới đâu Có những lối đi vắng Nhưng mở ra tương lai Tầm nhìn không sinh ra từ bảng cân đối Mà từ trách nhiệm Không phải ai nói lớn cũng là lãnh đạo Không phải ai đi đầu cũng có tầm Có người chạy theo ánh đèn Có người thắp đèn Có người xây doanh nghiệp để bán Có người xây để trao lại Tiền làm ta mạnh hôm nay Tầm nhìn làm ta đúng ngày mai Người gieo tầm nhìn Không cần hứa hẹn Thời gian sẽ nói thay họ Bằng những giá trị còn đứng vững Khi thị trường đổi màu Tầm nhìn không đổi Khi lợi nhuận biến động Giá trị vẫn ở đó Có những di sản không đo bằng tiền Mà đo bằng hướng đi của con người Và khi ánh sáng đủ lâu Nó trở thành con đường
    Love
    Like
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ