• HNI 21/12 - B28
    CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI
    Có một trạng thái nguy hiểm hơn cả nghèo đói, bệnh tật hay thất bại: con người không còn biết mình là ai. Đó không phải là sự thiếu thông tin, mà là sự mất kết nối với chính mình. Khi ấy, con người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn giao tiếp, nhưng tất cả chỉ diễn ra như một quán tính vô thức.
    Người ta tồn tại, nhưng không hiện hữu.
    1. Mất căn tính – căn bệnh thầm lặng của thời đại
    Ngày nay, nhiều người không thể trả lời một cách trung thực câu hỏi đơn giản:
    “Bạn là ai?”
    Họ có thể nói về:
    Nghề nghiệp
    Vai trò xã hội
    Thành tựu
    Danh xưng
    Nhưng khi bỏ đi tất cả những lớp vỏ đó, bên trong chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ. Khoảng trống ấy không phải là bản thể, mà là hệ quả của việc sống quá lâu trong vai diễn.
    Mất căn tính không ồn ào. Nó len lỏi qua:
    Cảm giác trống rỗng
    Sự lạc hướng
    Nỗi buồn không tên
    Cảm giác “sống không đúng đời mình”
    Đó là căn bệnh phổ biến của con người hiện đại – đầy đủ bên ngoài nhưng khuyết thiếu bên trong.
    2. Khi đời sống trở thành phản ứng
    Khi không biết mình là ai, con người không còn chủ động sống, mà chỉ phản ứng với hoàn cảnh.
    – Người khác nói gì thì tin
    – Xã hội chạy hướng nào thì chạy theo
    – Trào lưu nào nổi lên thì bám vào
    Cuộc đời trở thành chuỗi phản xạ, không còn chiều sâu nội tâm. Con người bị cuốn đi bởi:
    Mạng xã hội
    So sánh
    Tiêu chuẩn thành công bên ngoài
    Áp lực phải giống ai đó
    Ta không còn sống từ bên trong, mà sống từ ánh nhìn của người khác.
    3. Sự phân mảnh của bản ngã
    Khi không có gốc rễ bản thể, cái tôi bị phân mảnh. Một người có thể mang nhiều phiên bản:
    Một phiên bản ở công việc
    Một phiên bản trong gia đình
    Một phiên bản trên mạng xã hội
    Một phiên bản trong cô đơn
    Những phiên bản ấy không hòa hợp, không kết nối, khiến con người luôn mệt mỏi và xung đột nội tâm. Ta không còn là một chỉnh thể, mà là tập hợp của những mảnh ghép rời rạc.
    Sự phân mảnh ấy là nguồn gốc của:
    Lo âu
    Trầm cảm
    Giận dữ vô cớ
    Khủng hoảng ý nghĩa sống
    4. Khi linh hồn lên tiếng
    Không biết mình là ai khô
    HNI 21/12 - B28 🌺 🌺 CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI Có một trạng thái nguy hiểm hơn cả nghèo đói, bệnh tật hay thất bại: con người không còn biết mình là ai. Đó không phải là sự thiếu thông tin, mà là sự mất kết nối với chính mình. Khi ấy, con người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn giao tiếp, nhưng tất cả chỉ diễn ra như một quán tính vô thức. Người ta tồn tại, nhưng không hiện hữu. 1. Mất căn tính – căn bệnh thầm lặng của thời đại Ngày nay, nhiều người không thể trả lời một cách trung thực câu hỏi đơn giản: “Bạn là ai?” Họ có thể nói về: Nghề nghiệp Vai trò xã hội Thành tựu Danh xưng Nhưng khi bỏ đi tất cả những lớp vỏ đó, bên trong chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ. Khoảng trống ấy không phải là bản thể, mà là hệ quả của việc sống quá lâu trong vai diễn. Mất căn tính không ồn ào. Nó len lỏi qua: Cảm giác trống rỗng Sự lạc hướng Nỗi buồn không tên Cảm giác “sống không đúng đời mình” Đó là căn bệnh phổ biến của con người hiện đại – đầy đủ bên ngoài nhưng khuyết thiếu bên trong. 2. Khi đời sống trở thành phản ứng Khi không biết mình là ai, con người không còn chủ động sống, mà chỉ phản ứng với hoàn cảnh. – Người khác nói gì thì tin – Xã hội chạy hướng nào thì chạy theo – Trào lưu nào nổi lên thì bám vào Cuộc đời trở thành chuỗi phản xạ, không còn chiều sâu nội tâm. Con người bị cuốn đi bởi: Mạng xã hội So sánh Tiêu chuẩn thành công bên ngoài Áp lực phải giống ai đó Ta không còn sống từ bên trong, mà sống từ ánh nhìn của người khác. 3. Sự phân mảnh của bản ngã Khi không có gốc rễ bản thể, cái tôi bị phân mảnh. Một người có thể mang nhiều phiên bản: Một phiên bản ở công việc Một phiên bản trong gia đình Một phiên bản trên mạng xã hội Một phiên bản trong cô đơn Những phiên bản ấy không hòa hợp, không kết nối, khiến con người luôn mệt mỏi và xung đột nội tâm. Ta không còn là một chỉnh thể, mà là tập hợp của những mảnh ghép rời rạc. Sự phân mảnh ấy là nguồn gốc của: Lo âu Trầm cảm Giận dữ vô cớ Khủng hoảng ý nghĩa sống 4. Khi linh hồn lên tiếng Không biết mình là ai khô
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12:
    **CHƯƠNG 4: CHỮ TÂM LÀ TÀI SẢN LÂU DÀI NHẤT CỦA DOANH NGHIỆP**
    Trong thế giới kinh doanh đầy biến động, tài sản có thể tăng rồi giảm, công nghệ có thể lỗi thời, mô hình có thể bị thay thế, nhưng có một thứ nếu mất đi thì doanh nghiệp gần như không thể phục hồi: chữ TÂM.
    Chữ TÂM không nằm trên bảng cân đối kế toán. Nó không được ghi nhận trong báo cáo tài chính. Nhưng nó hiện diện ở mọi nơi: trong cách doanh nghiệp đối xử với khách hàng, trong thái độ với nhân viên, trong lựa chọn đối tác, và đặc biệt trong những quyết định khó khăn – nơi không có câu trả lời đúng – sai rõ ràng, chỉ có đúng với lương tâm hay không.
    Rất nhiều doanh nghiệp sụp đổ không phải vì thiếu vốn, mà vì cạn TÂM. Khi chữ TÂM hao mòn, doanh nghiệp bắt đầu chấp nhận thỏa hiệp nhỏ. Rồi những thỏa hiệp nhỏ trở thành thói quen. Và đến một lúc, chính doanh nghiệp không còn nhận ra mình đã đi xa khỏi giá trị ban đầu đến mức nào.
    Chữ TÂM trong kinh doanh không phải là lòng tốt cảm tính. Nó là năng lực tự kiềm chế trước cám dỗ. Là khả năng nói “không” với những cơ hội sinh lợi nhanh nhưng để lại hệ quả xấu. Là sự dũng cảm chịu thiệt trước mắt để bảo toàn uy tín dài hạn.
    Doanh nghiệp có TÂM hiểu rằng: lợi nhuận có thể vay mượn từ tương lai, nhưng niềm tin thì không. Mỗi lần lừa dối khách hàng, dù nhỏ, là một lần rút cạn niềm tin. Mỗi lần che giấu sự thật, là một lần đặt nền móng cho khủng hoảng sau này.
    Trong thời đại truyền thông và mạng xã hội, chữ TÂM càng trở nên quan trọng. Không còn vùng tối đủ rộng để che giấu lâu dài. Một hành vi thiếu TÂM có thể bị phơi bày trong vài giờ, nhưng hậu quả của nó có thể kéo dài nhiều năm. Doanh nghiệp không còn được đánh giá chỉ qua sản phẩm, mà qua nhân cách tập thể mà họ thể hiện ra xã hội.
    Chữ TÂM bắt đầu từ người đứng đầu. Không có doanh nghiệp tử tế được dẫn dắt bởi một lãnh đạo vô trách nhiệm. Lãnh đạo có thể nói rất hay về giá trị, nhưng nếu hành vi trái ngược, toàn bộ tổ chức sẽ học theo hành vi, không phải lời nói. Văn hóa doanh nghiệp không được tạo ra bởi khẩu hiệu, mà bởi những gì được dung thứ và những gì không.
    HNI xác định chữ TÂM là điều kiện tiên quyết. Không có TÂM, mọi cấu trúc khác đều vô nghĩa. Một doanh nhân có TÂM không phải là người không bao giờ sai, mà là người không bao che cho cái sai của chính mình. Khi sai, họ sửa. Khi gây tổn hại, họ chịu trách nhiệm. Khi đối diện lựa chọn khó, họ ưu tiên điều đúng thay vì điều dễ.
    Chữ TÂM cũng là tài sản truyền đời. Một doanh nghiệp có thể được chuyển giao cho thế hệ sau, nhưng nếu chữ TÂM không được gìn giữ, di sản đó sẽ nhanh chóng bị bào mòn. Ngược lại, một doanh nghiệp giữ vững chữ TÂM có thể vượt qua nhiều thế hệ lãnh đạo mà vẫn giữ được bản sắc.
    Trong kinh doanh, chữ TÂM không khiến bạn miễn nhiễm với rủi ro. Nhưng nó giúp bạn đứng dậy nhanh hơn sau khủng hoảng. Khi niềm tin còn, khách hàng sẽ cho bạn cơ hội. Đối tác sẽ sẵn sàng đồng hành. Nhân sự sẽ không quay lưng. Đó là những tài sản vô hình nhưng giá trị hơn mọi khoản dự phòng tài chính.
    Chữ TÂM cũng giúp doanh nghiệp ngủ ngon. Nghe có vẻ giản dị, nhưng trong một thế giới mà nhiều người giàu mất ngủ vì lo sợ bị phanh phui, sự bình an nội tâm chính là một dạng giàu có hiếm hoi. Doanh nhân có TÂM không cần liên tục phòng thủ trước dư luận, không phải sống trong nỗi lo sụp đổ vì những gì mình đã làm sai.
    Tài sản lớn nhất của doanh nghiệp không nằm ở nhà máy, không nằm ở thương hiệu, không nằm ở thị phần. Nó nằm ở niềm tin mà xã hội dành cho doanh nghiệp đó. Và niềm tin chỉ có thể được xây dựng trên chữ TÂM.
    HNI không đặt chữ TÂM lên bàn thờ để ngợi ca. HNI đặt chữ TÂM vào trung tâm vận hành, nơi mọi quyết định đều phải đi qua một câu hỏi đơn giản nhưng khắt khe: “Việc này có làm tổn hại niềm tin xã hội hay không?” Nếu câu trả lời là có, thì dù lợi nhuận lớn đến đâu, cũng không được phép.
    Chữ TÂM không làm doanh nghiệp giàu nhanh. Nhưng nó làm doanh nghiệp giàu bền. Và trong một thế giới đầy biến động, sự bền vững chính là lợi thế cạnh tranh lớn nhất.
    HNI 21/12: **CHƯƠNG 4: CHỮ TÂM LÀ TÀI SẢN LÂU DÀI NHẤT CỦA DOANH NGHIỆP** Trong thế giới kinh doanh đầy biến động, tài sản có thể tăng rồi giảm, công nghệ có thể lỗi thời, mô hình có thể bị thay thế, nhưng có một thứ nếu mất đi thì doanh nghiệp gần như không thể phục hồi: chữ TÂM. Chữ TÂM không nằm trên bảng cân đối kế toán. Nó không được ghi nhận trong báo cáo tài chính. Nhưng nó hiện diện ở mọi nơi: trong cách doanh nghiệp đối xử với khách hàng, trong thái độ với nhân viên, trong lựa chọn đối tác, và đặc biệt trong những quyết định khó khăn – nơi không có câu trả lời đúng – sai rõ ràng, chỉ có đúng với lương tâm hay không. Rất nhiều doanh nghiệp sụp đổ không phải vì thiếu vốn, mà vì cạn TÂM. Khi chữ TÂM hao mòn, doanh nghiệp bắt đầu chấp nhận thỏa hiệp nhỏ. Rồi những thỏa hiệp nhỏ trở thành thói quen. Và đến một lúc, chính doanh nghiệp không còn nhận ra mình đã đi xa khỏi giá trị ban đầu đến mức nào. Chữ TÂM trong kinh doanh không phải là lòng tốt cảm tính. Nó là năng lực tự kiềm chế trước cám dỗ. Là khả năng nói “không” với những cơ hội sinh lợi nhanh nhưng để lại hệ quả xấu. Là sự dũng cảm chịu thiệt trước mắt để bảo toàn uy tín dài hạn. Doanh nghiệp có TÂM hiểu rằng: lợi nhuận có thể vay mượn từ tương lai, nhưng niềm tin thì không. Mỗi lần lừa dối khách hàng, dù nhỏ, là một lần rút cạn niềm tin. Mỗi lần che giấu sự thật, là một lần đặt nền móng cho khủng hoảng sau này. Trong thời đại truyền thông và mạng xã hội, chữ TÂM càng trở nên quan trọng. Không còn vùng tối đủ rộng để che giấu lâu dài. Một hành vi thiếu TÂM có thể bị phơi bày trong vài giờ, nhưng hậu quả của nó có thể kéo dài nhiều năm. Doanh nghiệp không còn được đánh giá chỉ qua sản phẩm, mà qua nhân cách tập thể mà họ thể hiện ra xã hội. Chữ TÂM bắt đầu từ người đứng đầu. Không có doanh nghiệp tử tế được dẫn dắt bởi một lãnh đạo vô trách nhiệm. Lãnh đạo có thể nói rất hay về giá trị, nhưng nếu hành vi trái ngược, toàn bộ tổ chức sẽ học theo hành vi, không phải lời nói. Văn hóa doanh nghiệp không được tạo ra bởi khẩu hiệu, mà bởi những gì được dung thứ và những gì không. HNI xác định chữ TÂM là điều kiện tiên quyết. Không có TÂM, mọi cấu trúc khác đều vô nghĩa. Một doanh nhân có TÂM không phải là người không bao giờ sai, mà là người không bao che cho cái sai của chính mình. Khi sai, họ sửa. Khi gây tổn hại, họ chịu trách nhiệm. Khi đối diện lựa chọn khó, họ ưu tiên điều đúng thay vì điều dễ. Chữ TÂM cũng là tài sản truyền đời. Một doanh nghiệp có thể được chuyển giao cho thế hệ sau, nhưng nếu chữ TÂM không được gìn giữ, di sản đó sẽ nhanh chóng bị bào mòn. Ngược lại, một doanh nghiệp giữ vững chữ TÂM có thể vượt qua nhiều thế hệ lãnh đạo mà vẫn giữ được bản sắc. Trong kinh doanh, chữ TÂM không khiến bạn miễn nhiễm với rủi ro. Nhưng nó giúp bạn đứng dậy nhanh hơn sau khủng hoảng. Khi niềm tin còn, khách hàng sẽ cho bạn cơ hội. Đối tác sẽ sẵn sàng đồng hành. Nhân sự sẽ không quay lưng. Đó là những tài sản vô hình nhưng giá trị hơn mọi khoản dự phòng tài chính. Chữ TÂM cũng giúp doanh nghiệp ngủ ngon. Nghe có vẻ giản dị, nhưng trong một thế giới mà nhiều người giàu mất ngủ vì lo sợ bị phanh phui, sự bình an nội tâm chính là một dạng giàu có hiếm hoi. Doanh nhân có TÂM không cần liên tục phòng thủ trước dư luận, không phải sống trong nỗi lo sụp đổ vì những gì mình đã làm sai. Tài sản lớn nhất của doanh nghiệp không nằm ở nhà máy, không nằm ở thương hiệu, không nằm ở thị phần. Nó nằm ở niềm tin mà xã hội dành cho doanh nghiệp đó. Và niềm tin chỉ có thể được xây dựng trên chữ TÂM. HNI không đặt chữ TÂM lên bàn thờ để ngợi ca. HNI đặt chữ TÂM vào trung tâm vận hành, nơi mọi quyết định đều phải đi qua một câu hỏi đơn giản nhưng khắt khe: “Việc này có làm tổn hại niềm tin xã hội hay không?” Nếu câu trả lời là có, thì dù lợi nhuận lớn đến đâu, cũng không được phép. Chữ TÂM không làm doanh nghiệp giàu nhanh. Nhưng nó làm doanh nghiệp giàu bền. Và trong một thế giới đầy biến động, sự bền vững chính là lợi thế cạnh tranh lớn nhất.
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12:
    **CHƯƠNG 4: CHỮ TÂM LÀ TÀI SẢN LÂU DÀI NHẤT CỦA DOANH NGHIỆP**
    Trong thế giới kinh doanh đầy biến động, tài sản có thể tăng rồi giảm, công nghệ có thể lỗi thời, mô hình có thể bị thay thế, nhưng có một thứ nếu mất đi thì doanh nghiệp gần như không thể phục hồi: chữ TÂM.
    Chữ TÂM không nằm trên bảng cân đối kế toán. Nó không được ghi nhận trong báo cáo tài chính. Nhưng nó hiện diện ở mọi nơi: trong cách doanh nghiệp đối xử với khách hàng, trong thái độ với nhân viên, trong lựa chọn đối tác, và đặc biệt trong những quyết định khó khăn – nơi không có câu trả lời đúng – sai rõ ràng, chỉ có đúng với lương tâm hay không.
    Rất nhiều doanh nghiệp sụp đổ không phải vì thiếu vốn, mà vì cạn TÂM. Khi chữ TÂM hao mòn, doanh nghiệp bắt đầu chấp nhận thỏa hiệp nhỏ. Rồi những thỏa hiệp nhỏ trở thành thói quen. Và đến một lúc, chính doanh nghiệp không còn nhận ra mình đã đi xa khỏi giá trị ban đầu đến mức nào.
    Chữ TÂM trong kinh doanh không phải là lòng tốt cảm tính. Nó là năng lực tự kiềm chế trước cám dỗ. Là khả năng nói “không” với những cơ hội sinh lợi nhanh nhưng để lại hệ quả xấu. Là sự dũng cảm chịu thiệt trước mắt để bảo toàn uy tín dài hạn.
    Doanh nghiệp có TÂM hiểu rằng: lợi nhuận có thể vay mượn từ tương lai, nhưng niềm tin thì không. Mỗi lần lừa dối khách hàng, dù nhỏ, là một lần rút cạn niềm tin. Mỗi lần che giấu sự thật, là một lần đặt nền móng cho khủng hoảng sau này.
    Trong thời đại truyền thông và mạng xã hội, chữ TÂM càng trở nên quan trọng. Không còn vùng tối đủ rộng để che giấu lâu dài. Một hành vi thiếu TÂM có thể bị phơi bày trong vài giờ, nhưng hậu quả của nó có thể kéo dài nhiều năm. Doanh nghiệp không còn được đánh giá chỉ qua sản phẩm, mà qua nhân cách tập thể mà họ thể hiện ra xã hội.
    Chữ TÂM bắt đầu từ người đứng đầu. Không có doanh nghiệp tử tế được dẫn dắt bởi một lãnh đạo vô trách nhiệm. Lãnh đạo có thể nói rất hay về giá trị, nhưng nếu hành vi trái ngược, toàn bộ tổ chức sẽ học theo hành vi, không phải lời nói. Văn hóa doanh nghiệp không được tạo ra bởi khẩu hiệu, mà bởi những gì được dung thứ và những gì không.
    HNI xác định chữ TÂM là điều kiện tiên quyết. Không có TÂM, mọi cấu trúc khác đều vô nghĩa. Một doanh nhân có TÂM không phải là người không bao giờ sai, mà là người không bao che cho cái sai của chính mình. Khi sai, họ sửa. Khi gây tổn hại, họ chịu trách nhiệm. Khi đối diện lựa chọn khó, họ ưu tiên điều đúng thay vì điều dễ.
    Chữ TÂM cũng là tài sản truyền đời. Một doanh nghiệp có thể được chuyển giao cho thế hệ sau, nhưng nếu chữ TÂM không được gìn giữ, di sản đó sẽ nhanh chóng bị bào mòn. Ngược lại, một doanh nghiệp giữ vững chữ TÂM có thể vượt qua nhiều thế hệ lãnh đạo mà vẫn giữ được bản sắc.
    Trong kinh doanh, chữ TÂM không khiến bạn miễn nhiễm với rủi ro. Nhưng nó giúp bạn đứng dậy nhanh hơn sau khủng hoảng. Khi niềm tin còn, khách hàng sẽ cho bạn cơ hội. Đối tác sẽ sẵn sàng đồng hành. Nhân sự sẽ không quay lưng. Đó là những tài sản vô hình nhưng giá trị hơn mọi khoản dự phòng tài chính.
    Chữ TÂM cũng giúp doanh nghiệp ngủ ngon. Nghe có vẻ giản dị, nhưng trong một thế giới mà nhiều người giàu mất ngủ vì lo sợ bị phanh phui, sự bình an nội tâm chính là một dạng giàu có hiếm hoi. Doanh nhân có TÂM không cần liên tục phòng thủ trước dư luận, không phải sống trong nỗi lo sụp đổ vì những gì mình đã làm sai.
    Tài sản lớn nhất của doanh nghiệp không nằm ở nhà máy, không nằm ở thương hiệu, không nằm ở thị phần. Nó nằm ở niềm tin mà xã hội dành cho doanh nghiệp đó. Và niềm tin chỉ có thể được xây dựng trên chữ TÂM.
    HNI không đặt chữ TÂM lên bàn thờ để ngợi ca. HNI đặt chữ TÂM vào trung tâm vận hành, nơi mọi quyết định đều phải đi qua một câu hỏi đơn giản nhưng khắt khe: “Việc này có làm tổn hại niềm tin xã hội hay không?” Nếu câu trả lời là có, thì dù lợi nhuận lớn đến đâu, cũng không được phép.
    Chữ TÂM không làm doanh nghiệp giàu nhanh. Nhưng nó làm doanh nghiệp giàu bền. Và trong một thế giới đầy biến động, sự bền vững chính là lợi thế cạnh tranh lớn nhất.
    HNI 21/12: **CHƯƠNG 4: CHỮ TÂM LÀ TÀI SẢN LÂU DÀI NHẤT CỦA DOANH NGHIỆP** Trong thế giới kinh doanh đầy biến động, tài sản có thể tăng rồi giảm, công nghệ có thể lỗi thời, mô hình có thể bị thay thế, nhưng có một thứ nếu mất đi thì doanh nghiệp gần như không thể phục hồi: chữ TÂM. Chữ TÂM không nằm trên bảng cân đối kế toán. Nó không được ghi nhận trong báo cáo tài chính. Nhưng nó hiện diện ở mọi nơi: trong cách doanh nghiệp đối xử với khách hàng, trong thái độ với nhân viên, trong lựa chọn đối tác, và đặc biệt trong những quyết định khó khăn – nơi không có câu trả lời đúng – sai rõ ràng, chỉ có đúng với lương tâm hay không. Rất nhiều doanh nghiệp sụp đổ không phải vì thiếu vốn, mà vì cạn TÂM. Khi chữ TÂM hao mòn, doanh nghiệp bắt đầu chấp nhận thỏa hiệp nhỏ. Rồi những thỏa hiệp nhỏ trở thành thói quen. Và đến một lúc, chính doanh nghiệp không còn nhận ra mình đã đi xa khỏi giá trị ban đầu đến mức nào. Chữ TÂM trong kinh doanh không phải là lòng tốt cảm tính. Nó là năng lực tự kiềm chế trước cám dỗ. Là khả năng nói “không” với những cơ hội sinh lợi nhanh nhưng để lại hệ quả xấu. Là sự dũng cảm chịu thiệt trước mắt để bảo toàn uy tín dài hạn. Doanh nghiệp có TÂM hiểu rằng: lợi nhuận có thể vay mượn từ tương lai, nhưng niềm tin thì không. Mỗi lần lừa dối khách hàng, dù nhỏ, là một lần rút cạn niềm tin. Mỗi lần che giấu sự thật, là một lần đặt nền móng cho khủng hoảng sau này. Trong thời đại truyền thông và mạng xã hội, chữ TÂM càng trở nên quan trọng. Không còn vùng tối đủ rộng để che giấu lâu dài. Một hành vi thiếu TÂM có thể bị phơi bày trong vài giờ, nhưng hậu quả của nó có thể kéo dài nhiều năm. Doanh nghiệp không còn được đánh giá chỉ qua sản phẩm, mà qua nhân cách tập thể mà họ thể hiện ra xã hội. Chữ TÂM bắt đầu từ người đứng đầu. Không có doanh nghiệp tử tế được dẫn dắt bởi một lãnh đạo vô trách nhiệm. Lãnh đạo có thể nói rất hay về giá trị, nhưng nếu hành vi trái ngược, toàn bộ tổ chức sẽ học theo hành vi, không phải lời nói. Văn hóa doanh nghiệp không được tạo ra bởi khẩu hiệu, mà bởi những gì được dung thứ và những gì không. HNI xác định chữ TÂM là điều kiện tiên quyết. Không có TÂM, mọi cấu trúc khác đều vô nghĩa. Một doanh nhân có TÂM không phải là người không bao giờ sai, mà là người không bao che cho cái sai của chính mình. Khi sai, họ sửa. Khi gây tổn hại, họ chịu trách nhiệm. Khi đối diện lựa chọn khó, họ ưu tiên điều đúng thay vì điều dễ. Chữ TÂM cũng là tài sản truyền đời. Một doanh nghiệp có thể được chuyển giao cho thế hệ sau, nhưng nếu chữ TÂM không được gìn giữ, di sản đó sẽ nhanh chóng bị bào mòn. Ngược lại, một doanh nghiệp giữ vững chữ TÂM có thể vượt qua nhiều thế hệ lãnh đạo mà vẫn giữ được bản sắc. Trong kinh doanh, chữ TÂM không khiến bạn miễn nhiễm với rủi ro. Nhưng nó giúp bạn đứng dậy nhanh hơn sau khủng hoảng. Khi niềm tin còn, khách hàng sẽ cho bạn cơ hội. Đối tác sẽ sẵn sàng đồng hành. Nhân sự sẽ không quay lưng. Đó là những tài sản vô hình nhưng giá trị hơn mọi khoản dự phòng tài chính. Chữ TÂM cũng giúp doanh nghiệp ngủ ngon. Nghe có vẻ giản dị, nhưng trong một thế giới mà nhiều người giàu mất ngủ vì lo sợ bị phanh phui, sự bình an nội tâm chính là một dạng giàu có hiếm hoi. Doanh nhân có TÂM không cần liên tục phòng thủ trước dư luận, không phải sống trong nỗi lo sụp đổ vì những gì mình đã làm sai. Tài sản lớn nhất của doanh nghiệp không nằm ở nhà máy, không nằm ở thương hiệu, không nằm ở thị phần. Nó nằm ở niềm tin mà xã hội dành cho doanh nghiệp đó. Và niềm tin chỉ có thể được xây dựng trên chữ TÂM. HNI không đặt chữ TÂM lên bàn thờ để ngợi ca. HNI đặt chữ TÂM vào trung tâm vận hành, nơi mọi quyết định đều phải đi qua một câu hỏi đơn giản nhưng khắt khe: “Việc này có làm tổn hại niềm tin xã hội hay không?” Nếu câu trả lời là có, thì dù lợi nhuận lớn đến đâu, cũng không được phép. Chữ TÂM không làm doanh nghiệp giàu nhanh. Nhưng nó làm doanh nghiệp giàu bền. Và trong một thế giới đầy biến động, sự bền vững chính là lợi thế cạnh tranh lớn nhất.
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12 - B29
    CHƯƠNG 9.: MẤT GỐC TINH THẦN – CĂN BỆNH KHÔNG TÊN CỦA THỜI ĐẠI
    Thời đại này không thiếu tri thức, không thiếu phương tiện, không thiếu cơ hội. Nhưng lại thiếu một điều căn bản: gốc tinh thần. Khi gốc bị mất, mọi phát triển bên ngoài đều trở nên mong manh. Con người có thể đi rất nhanh, nhưng không biết mình đang đi về đâu.
    “Mất gốc tinh thần” không được ghi tên trong bất kỳ bệnh án y khoa nào, nhưng nó hiện diện khắp nơi – trong ánh mắt mệt mỏi, trong những cuộc đời đầy đủ mà trống rỗng, trong sự hoang mang không gọi được thành tên.
    1. Gốc tinh thần là gì?
    Gốc tinh thần không phải là tôn giáo cụ thể, cũng không phải hệ tư tưởng cứng nhắc. Gốc tinh thần là:
    Ý thức về giá trị sống
    Sự kết nối với bản thể sâu bên trong
    La bàn đạo lý dẫn đường cho hành động
    Cảm nhận về ý nghĩa và sự thiêng liêng của đời sống
    Khi con người còn gốc tinh thần, họ có thể nghèo vật chất nhưng không nghèo nhân cách; có thể gặp nghịch cảnh nhưng không đánh mất phương hướng.
    2. Khi gốc bị cắt rời
    Mất gốc tinh thần xảy ra khi con người:
    Sống thuần túy bằng lý trí và vật chất
    Đo giá trị con người bằng tiền bạc, địa vị, lượt công nhận
    Coi hiệu quả quan trọng hơn lương tri
    Coi thành công quan trọng hơn ý nghĩa
    Dần dần, đời sống nội tâm teo lại. Con người không còn đặt câu hỏi “đúng – sai”, “thiện – ác”, mà chỉ hỏi “được – mất”.
    Đó là lúc xã hội phát triển nhanh nhưng con người bên trong suy kiệt.
    3. Những biểu hiện của căn bệnh không tên
    Mất gốc tinh thần không làm con người gục ngã ngay lập tức. Nó biểu hiện âm ỉ qua:
    Cảm giác vô nghĩa dù bận rộn
    Lo âu thường trực không rõ nguyên nhân
    Trầm cảm giữa đời sống tiện nghi
    Sự chai sạn trước nỗi đau của người khác
    Sống vội, sống gấp, sống thay vì sống sâu
    Con người tìm cách lấp đầy khoảng trống bằng tiêu dùng, giải trí, quyền lực, nhưng càng lấp càng trống.
    4. Xã hội hiện đại và sự tách rời khỏi chiều sâu
    Công nghệ kết nối con người với thế giới, nhưng lại làm con người xa rời chính mình.
    Mạng xã hội tạo ra ảo giác được nhìn thấy, nhưng lại làm
    HNI 21/12 - B29 🌺 🌺 CHƯƠNG 9.: MẤT GỐC TINH THẦN – CĂN BỆNH KHÔNG TÊN CỦA THỜI ĐẠI Thời đại này không thiếu tri thức, không thiếu phương tiện, không thiếu cơ hội. Nhưng lại thiếu một điều căn bản: gốc tinh thần. Khi gốc bị mất, mọi phát triển bên ngoài đều trở nên mong manh. Con người có thể đi rất nhanh, nhưng không biết mình đang đi về đâu. “Mất gốc tinh thần” không được ghi tên trong bất kỳ bệnh án y khoa nào, nhưng nó hiện diện khắp nơi – trong ánh mắt mệt mỏi, trong những cuộc đời đầy đủ mà trống rỗng, trong sự hoang mang không gọi được thành tên. 1. Gốc tinh thần là gì? Gốc tinh thần không phải là tôn giáo cụ thể, cũng không phải hệ tư tưởng cứng nhắc. Gốc tinh thần là: Ý thức về giá trị sống Sự kết nối với bản thể sâu bên trong La bàn đạo lý dẫn đường cho hành động Cảm nhận về ý nghĩa và sự thiêng liêng của đời sống Khi con người còn gốc tinh thần, họ có thể nghèo vật chất nhưng không nghèo nhân cách; có thể gặp nghịch cảnh nhưng không đánh mất phương hướng. 2. Khi gốc bị cắt rời Mất gốc tinh thần xảy ra khi con người: Sống thuần túy bằng lý trí và vật chất Đo giá trị con người bằng tiền bạc, địa vị, lượt công nhận Coi hiệu quả quan trọng hơn lương tri Coi thành công quan trọng hơn ý nghĩa Dần dần, đời sống nội tâm teo lại. Con người không còn đặt câu hỏi “đúng – sai”, “thiện – ác”, mà chỉ hỏi “được – mất”. Đó là lúc xã hội phát triển nhanh nhưng con người bên trong suy kiệt. 3. Những biểu hiện của căn bệnh không tên Mất gốc tinh thần không làm con người gục ngã ngay lập tức. Nó biểu hiện âm ỉ qua: Cảm giác vô nghĩa dù bận rộn Lo âu thường trực không rõ nguyên nhân Trầm cảm giữa đời sống tiện nghi Sự chai sạn trước nỗi đau của người khác Sống vội, sống gấp, sống thay vì sống sâu Con người tìm cách lấp đầy khoảng trống bằng tiêu dùng, giải trí, quyền lực, nhưng càng lấp càng trống. 4. Xã hội hiện đại và sự tách rời khỏi chiều sâu Công nghệ kết nối con người với thế giới, nhưng lại làm con người xa rời chính mình. Mạng xã hội tạo ra ảo giác được nhìn thấy, nhưng lại làm
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12:
    BÀI THƠ CHƯƠNG 4: CHỮ TÂM
    Có những tài sản ghi trên giấy
    Có những tài sản ghi trong lòng người
    Tiền đếm được
    Nhưng TÂM thì không
    Người thiếu TÂM
    Luôn sợ ánh sáng
    Người có TÂM
    Không ngại soi mình
    Có những sai lầm được tha thứ
    Có những sai lầm bị ghi nhớ

    Không phải vì hậu quả
    Mà vì thái độ

    TÂM không làm ta hoàn hảo
    Nhưng làm ta tử tế khi chưa hoàn hảo

    Doanh nghiệp sống nhờ tiền
    Nhưng tồn tại nhờ niềm tin

    Một lần gian dối
    Là một vết nứt

    Nhiều vết nứt
    Thành sụp đổ

    Có những đêm ngủ ngon
    Không vì giàu

    Mà vì không nợ ai điều gì

    TÂM là thứ không mua được
    Nhưng mất thì trả giá rất đắt

    Người giữ TÂM
    Không cần phòng thủ

    Vì họ không xây gì trên dối trá

    Và khi thời gian đi qua
    Chỉ TÂM là thứ còn đứng lại
    HNI 21/12: BÀI THƠ CHƯƠNG 4: CHỮ TÂM Có những tài sản ghi trên giấy Có những tài sản ghi trong lòng người Tiền đếm được Nhưng TÂM thì không Người thiếu TÂM Luôn sợ ánh sáng Người có TÂM Không ngại soi mình Có những sai lầm được tha thứ Có những sai lầm bị ghi nhớ Không phải vì hậu quả Mà vì thái độ TÂM không làm ta hoàn hảo Nhưng làm ta tử tế khi chưa hoàn hảo Doanh nghiệp sống nhờ tiền Nhưng tồn tại nhờ niềm tin Một lần gian dối Là một vết nứt Nhiều vết nứt Thành sụp đổ Có những đêm ngủ ngon Không vì giàu Mà vì không nợ ai điều gì TÂM là thứ không mua được Nhưng mất thì trả giá rất đắt Người giữ TÂM Không cần phòng thủ Vì họ không xây gì trên dối trá Và khi thời gian đi qua Chỉ TÂM là thứ còn đứng lại
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12 - B28
    CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI
    Có một trạng thái nguy hiểm hơn cả nghèo đói, bệnh tật hay thất bại: con người không còn biết mình là ai. Đó không phải là sự thiếu thông tin, mà là sự mất kết nối với chính mình. Khi ấy, con người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn giao tiếp, nhưng tất cả chỉ diễn ra như một quán tính vô thức.
    Người ta tồn tại, nhưng không hiện hữu.
    1. Mất căn tính – căn bệnh thầm lặng của thời đại
    Ngày nay, nhiều người không thể trả lời một cách trung thực câu hỏi đơn giản:
    “Bạn là ai?”
    Họ có thể nói về:
    Nghề nghiệp
    Vai trò xã hội
    Thành tựu
    Danh xưng
    Nhưng khi bỏ đi tất cả những lớp vỏ đó, bên trong chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ. Khoảng trống ấy không phải là bản thể, mà là hệ quả của việc sống quá lâu trong vai diễn.
    Mất căn tính không ồn ào. Nó len lỏi qua:
    Cảm giác trống rỗng
    Sự lạc hướng
    Nỗi buồn không tên
    Cảm giác “sống không đúng đời mình”
    Đó là căn bệnh phổ biến của con người hiện đại – đầy đủ bên ngoài nhưng khuyết thiếu bên trong.
    2. Khi đời sống trở thành phản ứng
    Khi không biết mình là ai, con người không còn chủ động sống, mà chỉ phản ứng với hoàn cảnh.
    – Người khác nói gì thì tin
    – Xã hội chạy hướng nào thì chạy theo
    – Trào lưu nào nổi lên thì bám vào
    Cuộc đời trở thành chuỗi phản xạ, không còn chiều sâu nội tâm. Con người bị cuốn đi bởi:
    Mạng xã hội
    So sánh
    Tiêu chuẩn thành công bên ngoài
    Áp lực phải giống ai đó
    Ta không còn sống từ bên trong, mà sống từ ánh nhìn của người khác.
    3. Sự phân mảnh của bản ngã
    Khi không có gốc rễ bản thể, cái tôi bị phân mảnh. Một người có thể mang nhiều phiên bản:
    Một phiên bản ở công việc
    Một phiên bản trong gia đình
    Một phiên bản trên mạng xã hội
    Một phiên bản trong cô đơn
    Những phiên bản ấy không hòa hợp, không kết nối, khiến con người luôn mệt mỏi và xung đột nội tâm. Ta không còn là một chỉnh thể, mà là tập hợp của những mảnh ghép rời rạc.
    Sự phân mảnh ấy là nguồn gốc của:
    Lo âu
    Trầm cảm
    Giận dữ vô cớ
    Khủng hoảng ý nghĩa sống
    4. Khi linh hồn lên tiếng
    Không biết mình là ai khô
    HNI 21/12 - B28 🌺 🌺 CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI Có một trạng thái nguy hiểm hơn cả nghèo đói, bệnh tật hay thất bại: con người không còn biết mình là ai. Đó không phải là sự thiếu thông tin, mà là sự mất kết nối với chính mình. Khi ấy, con người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn giao tiếp, nhưng tất cả chỉ diễn ra như một quán tính vô thức. Người ta tồn tại, nhưng không hiện hữu. 1. Mất căn tính – căn bệnh thầm lặng của thời đại Ngày nay, nhiều người không thể trả lời một cách trung thực câu hỏi đơn giản: “Bạn là ai?” Họ có thể nói về: Nghề nghiệp Vai trò xã hội Thành tựu Danh xưng Nhưng khi bỏ đi tất cả những lớp vỏ đó, bên trong chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ. Khoảng trống ấy không phải là bản thể, mà là hệ quả của việc sống quá lâu trong vai diễn. Mất căn tính không ồn ào. Nó len lỏi qua: Cảm giác trống rỗng Sự lạc hướng Nỗi buồn không tên Cảm giác “sống không đúng đời mình” Đó là căn bệnh phổ biến của con người hiện đại – đầy đủ bên ngoài nhưng khuyết thiếu bên trong. 2. Khi đời sống trở thành phản ứng Khi không biết mình là ai, con người không còn chủ động sống, mà chỉ phản ứng với hoàn cảnh. – Người khác nói gì thì tin – Xã hội chạy hướng nào thì chạy theo – Trào lưu nào nổi lên thì bám vào Cuộc đời trở thành chuỗi phản xạ, không còn chiều sâu nội tâm. Con người bị cuốn đi bởi: Mạng xã hội So sánh Tiêu chuẩn thành công bên ngoài Áp lực phải giống ai đó Ta không còn sống từ bên trong, mà sống từ ánh nhìn của người khác. 3. Sự phân mảnh của bản ngã Khi không có gốc rễ bản thể, cái tôi bị phân mảnh. Một người có thể mang nhiều phiên bản: Một phiên bản ở công việc Một phiên bản trong gia đình Một phiên bản trên mạng xã hội Một phiên bản trong cô đơn Những phiên bản ấy không hòa hợp, không kết nối, khiến con người luôn mệt mỏi và xung đột nội tâm. Ta không còn là một chỉnh thể, mà là tập hợp của những mảnh ghép rời rạc. Sự phân mảnh ấy là nguồn gốc của: Lo âu Trầm cảm Giận dữ vô cớ Khủng hoảng ý nghĩa sống 4. Khi linh hồn lên tiếng Không biết mình là ai khô
    Like
    Love
    Haha
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12:
    **CHƯƠNG 5: ĐẠO LÀM NGƯỜI – NỀN TẢNG CHO ĐẠO LÀM CHỦ**
    Không có đạo làm chủ nào bền vững nếu người làm chủ chưa vững đạo làm người.
    Đây không phải là một mệnh đề đạo đức mang tính khuyên răn, mà là một quy luật vận hành của xã hội – đã được kiểm chứng qua lịch sử, qua sự thăng trầm của các triều đại, tập đoàn và cá nhân lãnh đạo.
    Trong kinh doanh, người ta thường nói nhiều đến chiến lược, mô hình, vốn và công nghệ. Nhưng rất ít người dám nhìn thẳng vào một sự thật: mọi quyết định kinh doanh đều đi qua nhân cách của người ra quyết định. Doanh nghiệp không vượt qua được giới hạn đạo đức của người đứng đầu.
    Đạo làm người không phải là thứ học thêm khi đã thành công. Nó là điểm xuất phát. Một người không trung thực trong đời sống cá nhân sẽ rất khó trung thực trong quản trị. Một người quen né tránh trách nhiệm sẽ sớm đổ lỗi cho thị trường, cho nhân sự, cho hoàn cảnh. Một người không giữ lời hứa trong những việc nhỏ sẽ không giữ được cam kết trong những việc lớn.
    Đạo làm người thể hiện rõ nhất khi không có ai giám sát. Khi không có hợp đồng ràng buộc. Khi không có camera. Khi không có lợi ích tức thì. Chính trong những khoảnh khắc đó, nhân cách thật lộ diện – và doanh nghiệp tương lai cũng bắt đầu hình thành từ đó.
    Trong xã hội hiện đại, nhiều người nhầm lẫn giữa năng lực và đạo đức. Họ tin rằng chỉ cần giỏi là đủ. Nhưng lịch sử cho thấy: năng lực không có đạo đức chỉ làm cho sự sụp đổ diễn ra nhanh hơn và gây tổn hại lớn hơn. Người càng giỏi mà thiếu đạo làm người, thì hệ quả họ tạo ra càng sâu và rộng.
    Đạo làm người không phải là sự hoàn hảo. Nó là sự nhất quán. Nhất quán giữa lời nói và hành động. Nhất quán giữa điều công khai và điều riêng tư. Nhất quán giữa lúc thuận lợi và lúc khó khăn. Doanh nhân có đạo làm người không phải là người không bao giờ sai, mà là người không đánh mất chuẩn mực khi sai.
    HNI xác lập rất rõ: muốn xây dựng cộng đồng doanh nhân có Đạo, thì trước hết phải là cộng đồng của những con người tử tế. Tử tế không phải là yếu mềm. Tử tế là dám nói thật, dám sửa sai, dám chịu trách nhiệm và dám bảo vệ điều đúng – kể cả khi điều đó khiến mình thiệt thòi.
    Đạo làm người là nền tảng của niềm tin. Và niềm tin là nền tảng của quyền lực bền vững. Quyền lực không xuất phát từ chức danh, mà từ sự thừa nhận của người khác. Khi một người lãnh đạo mất đạo làm người, họ có thể giữ ghế một thời gian, nhưng sẽ mất lòng người – và đó là sự mất mát không thể cứu vãn.
    Trong kinh doanh, đạo làm người thể hiện qua những điều rất cụ thể: không nói quá sự thật để bán hàng; không đổ lỗi cho nhân viên khi sai lầm thuộc về lãnh đạo; không hy sinh đối tác yếu thế để bảo toàn lợi ích cá nhân; không sử dụng quyền lực để áp đặt thay vì thuyết phục. Những điều này không được ghi trong giáo trình MBA, nhưng lại quyết định tuổi thọ của doanh nghiệp.
    Đạo làm người cũng là nền tảng cho văn hóa doanh nghiệp. Nhân sự không học văn hóa từ bảng nội quy, mà từ cách lãnh đạo đối xử với người khác. Một môi trường nơi sự tử tế được coi trọng sẽ tự sàng lọc những hành vi lệch chuẩn. Ngược lại, một môi trường dung túng cho sự gian dối sẽ nhanh chóng mục ruỗng từ bên trong.
    Doanh nhân có đạo làm người hiểu rằng: làm chủ người khác trước hết là làm chủ chính mình. Làm chủ cảm xúc, làm chủ lòng tham, làm chủ cái tôi. Khi không làm chủ được bản thân, quyền lực sẽ trở thành gánh nặng và doanh nghiệp sẽ trở thành nơi phát tán bất ổn.
    Trong bối cảnh toàn cầu hóa, đạo làm người càng trở nên quan trọng. Doanh nhân không chỉ đại diện cho doanh nghiệp, mà còn đại diện cho văn hóa, cho quốc gia, cho cộng đồng mà họ thuộc về. Một hành vi thiếu đạo đức có thể phá hủy nhiều năm xây dựng hình ảnh.
    HNI không tìm kiếm những con người hoàn hảo. HNI tìm kiếm những con người có khả năng tự soi mình, tự điều chỉnh và sẵn sàng đặt đạo làm người lên trên lợi ích ngắn hạn. Bởi chỉ trên nền tảng đó, đạo làm chủ mới có thể hình thành.
    Đạo làm người là gốc. Đạo làm chủ là thân. Đạo kinh doanh là cành lá. Gốc không vững, cây sớm đổ. Gốc sâu, cây tự khắc vươn cao – dù gió lớn đến đâu.
    HNI 21/12: **CHƯƠNG 5: ĐẠO LÀM NGƯỜI – NỀN TẢNG CHO ĐẠO LÀM CHỦ** Không có đạo làm chủ nào bền vững nếu người làm chủ chưa vững đạo làm người. Đây không phải là một mệnh đề đạo đức mang tính khuyên răn, mà là một quy luật vận hành của xã hội – đã được kiểm chứng qua lịch sử, qua sự thăng trầm của các triều đại, tập đoàn và cá nhân lãnh đạo. Trong kinh doanh, người ta thường nói nhiều đến chiến lược, mô hình, vốn và công nghệ. Nhưng rất ít người dám nhìn thẳng vào một sự thật: mọi quyết định kinh doanh đều đi qua nhân cách của người ra quyết định. Doanh nghiệp không vượt qua được giới hạn đạo đức của người đứng đầu. Đạo làm người không phải là thứ học thêm khi đã thành công. Nó là điểm xuất phát. Một người không trung thực trong đời sống cá nhân sẽ rất khó trung thực trong quản trị. Một người quen né tránh trách nhiệm sẽ sớm đổ lỗi cho thị trường, cho nhân sự, cho hoàn cảnh. Một người không giữ lời hứa trong những việc nhỏ sẽ không giữ được cam kết trong những việc lớn. Đạo làm người thể hiện rõ nhất khi không có ai giám sát. Khi không có hợp đồng ràng buộc. Khi không có camera. Khi không có lợi ích tức thì. Chính trong những khoảnh khắc đó, nhân cách thật lộ diện – và doanh nghiệp tương lai cũng bắt đầu hình thành từ đó. Trong xã hội hiện đại, nhiều người nhầm lẫn giữa năng lực và đạo đức. Họ tin rằng chỉ cần giỏi là đủ. Nhưng lịch sử cho thấy: năng lực không có đạo đức chỉ làm cho sự sụp đổ diễn ra nhanh hơn và gây tổn hại lớn hơn. Người càng giỏi mà thiếu đạo làm người, thì hệ quả họ tạo ra càng sâu và rộng. Đạo làm người không phải là sự hoàn hảo. Nó là sự nhất quán. Nhất quán giữa lời nói và hành động. Nhất quán giữa điều công khai và điều riêng tư. Nhất quán giữa lúc thuận lợi và lúc khó khăn. Doanh nhân có đạo làm người không phải là người không bao giờ sai, mà là người không đánh mất chuẩn mực khi sai. HNI xác lập rất rõ: muốn xây dựng cộng đồng doanh nhân có Đạo, thì trước hết phải là cộng đồng của những con người tử tế. Tử tế không phải là yếu mềm. Tử tế là dám nói thật, dám sửa sai, dám chịu trách nhiệm và dám bảo vệ điều đúng – kể cả khi điều đó khiến mình thiệt thòi. Đạo làm người là nền tảng của niềm tin. Và niềm tin là nền tảng của quyền lực bền vững. Quyền lực không xuất phát từ chức danh, mà từ sự thừa nhận của người khác. Khi một người lãnh đạo mất đạo làm người, họ có thể giữ ghế một thời gian, nhưng sẽ mất lòng người – và đó là sự mất mát không thể cứu vãn. Trong kinh doanh, đạo làm người thể hiện qua những điều rất cụ thể: không nói quá sự thật để bán hàng; không đổ lỗi cho nhân viên khi sai lầm thuộc về lãnh đạo; không hy sinh đối tác yếu thế để bảo toàn lợi ích cá nhân; không sử dụng quyền lực để áp đặt thay vì thuyết phục. Những điều này không được ghi trong giáo trình MBA, nhưng lại quyết định tuổi thọ của doanh nghiệp. Đạo làm người cũng là nền tảng cho văn hóa doanh nghiệp. Nhân sự không học văn hóa từ bảng nội quy, mà từ cách lãnh đạo đối xử với người khác. Một môi trường nơi sự tử tế được coi trọng sẽ tự sàng lọc những hành vi lệch chuẩn. Ngược lại, một môi trường dung túng cho sự gian dối sẽ nhanh chóng mục ruỗng từ bên trong. Doanh nhân có đạo làm người hiểu rằng: làm chủ người khác trước hết là làm chủ chính mình. Làm chủ cảm xúc, làm chủ lòng tham, làm chủ cái tôi. Khi không làm chủ được bản thân, quyền lực sẽ trở thành gánh nặng và doanh nghiệp sẽ trở thành nơi phát tán bất ổn. Trong bối cảnh toàn cầu hóa, đạo làm người càng trở nên quan trọng. Doanh nhân không chỉ đại diện cho doanh nghiệp, mà còn đại diện cho văn hóa, cho quốc gia, cho cộng đồng mà họ thuộc về. Một hành vi thiếu đạo đức có thể phá hủy nhiều năm xây dựng hình ảnh. HNI không tìm kiếm những con người hoàn hảo. HNI tìm kiếm những con người có khả năng tự soi mình, tự điều chỉnh và sẵn sàng đặt đạo làm người lên trên lợi ích ngắn hạn. Bởi chỉ trên nền tảng đó, đạo làm chủ mới có thể hình thành. Đạo làm người là gốc. Đạo làm chủ là thân. Đạo kinh doanh là cành lá. Gốc không vững, cây sớm đổ. Gốc sâu, cây tự khắc vươn cao – dù gió lớn đến đâu.
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12:
    BÀI THƠ CHƯƠNG 4: CHỮ TÂM
    Có những tài sản ghi trên giấy
    Có những tài sản ghi trong lòng người
    Tiền đếm được
    Nhưng TÂM thì không
    Người thiếu TÂM
    Luôn sợ ánh sáng
    Người có TÂM
    Không ngại soi mình
    Có những sai lầm được tha thứ
    Có những sai lầm bị ghi nhớ

    Không phải vì hậu quả
    Mà vì thái độ

    TÂM không làm ta hoàn hảo
    Nhưng làm ta tử tế khi chưa hoàn hảo

    Doanh nghiệp sống nhờ tiền
    Nhưng tồn tại nhờ niềm tin

    Một lần gian dối
    Là một vết nứt

    Nhiều vết nứt
    Thành sụp đổ

    Có những đêm ngủ ngon
    Không vì giàu

    Mà vì không nợ ai điều gì

    TÂM là thứ không mua được
    Nhưng mất thì trả giá rất đắt

    Người giữ TÂM
    Không cần phòng thủ

    Vì họ không xây gì trên dối trá

    Và khi thời gian đi qua
    Chỉ TÂM là thứ còn đứng lại
    HNI 21/12: BÀI THƠ CHƯƠNG 4: CHỮ TÂM Có những tài sản ghi trên giấy Có những tài sản ghi trong lòng người Tiền đếm được Nhưng TÂM thì không Người thiếu TÂM Luôn sợ ánh sáng Người có TÂM Không ngại soi mình Có những sai lầm được tha thứ Có những sai lầm bị ghi nhớ Không phải vì hậu quả Mà vì thái độ TÂM không làm ta hoàn hảo Nhưng làm ta tử tế khi chưa hoàn hảo Doanh nghiệp sống nhờ tiền Nhưng tồn tại nhờ niềm tin Một lần gian dối Là một vết nứt Nhiều vết nứt Thành sụp đổ Có những đêm ngủ ngon Không vì giàu Mà vì không nợ ai điều gì TÂM là thứ không mua được Nhưng mất thì trả giá rất đắt Người giữ TÂM Không cần phòng thủ Vì họ không xây gì trên dối trá Và khi thời gian đi qua Chỉ TÂM là thứ còn đứng lại
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12 - B30
    CHƯƠNG 25 :
    TÌNH THƯƠNG – TẦN SỐ TRỊ LIỆU
    Trong vũ trụ bao la của những rung động vô hình, nơi mọi vật chất chỉ là biểu hiện cô đặc của năng lượng, tình thương không đơn thuần là một cảm xúc đạo đức hay một chuẩn mực xã hội. Tình thương là một tần số, một trạng thái dao động tinh tế của ý thức, có khả năng chữa lành – tái cấu trúc – và tái sinh cả cá nhân lẫn tập thể. Khi con người chạm đến tình thương thuần khiết, họ không chỉ cảm thấy dễ chịu; họ đang bước vào một trường năng lượng có khả năng điều chỉnh lại sự mất cân bằng ở thân – tâm – trí – linh hồn.
    1. Vũ trụ là trường rung động – con người là nhạc cụ sống
    Khoa học hiện đại, đặc biệt là vật lý lượng tử, đã xác nhận điều mà các truyền thống tâm linh cổ xưa từng nói: mọi thứ trong vũ trụ đều rung động. Không có vật chất tĩnh tại; chỉ có những dao động ở các tần số khác nhau. Nguyên tử rung động. Tế bào rung động. Suy nghĩ rung động. Cảm xúc rung động. Ý thức rung động.
    Con người, vì thế, không phải là một thực thể độc lập, mà là một nhạc cụ sống, liên tục phát ra và tiếp nhận sóng năng lượng từ môi trường xung quanh. Mỗi cảm xúc ta mang trong mình đều tương ứng với một tần số nhất định. Sợ hãi, giận dữ, oán hận phát ra những tần số nặng, rối loạn và gây co thắt trường năng lượng. Ngược lại, bình an, biết ơn, và đặc biệt là tình thương, phát ra những tần số cao, hài hòa, mở rộng và tái cân bằng.
    Tình thương không cần lý do để tồn tại. Nó không đòi hỏi đối tượng xứng đáng. Khi tình thương trở thành một trạng thái hiện hữu, nó tự nhiên lan tỏa, giống như ánh sáng không cần xin phép để chiếu rọi.
    2. Tình thương không phải yếu đuối – mà là sức mạnh nguyên thủy
    Trong nhận thức phổ thông, tình thương thường bị hiểu nhầm là sự mềm yếu, nhượng bộ hay hy sinh mù quáng. Nhưng ở tầng sâu hơn, tình thương là sức mạnh nền tảng của sự sống. Mọi sinh thể tồn tại được là nhờ khả năng kết nối, cộng hưởng và duy trì hài hòa với môi trường xung quanh. Tình thương chính là cơ chế kết nối ấy ở mức tinh tế nhất.
    HNI 21/12 - B30 🌺 🌺CHƯƠNG 25 : TÌNH THƯƠNG – TẦN SỐ TRỊ LIỆU Trong vũ trụ bao la của những rung động vô hình, nơi mọi vật chất chỉ là biểu hiện cô đặc của năng lượng, tình thương không đơn thuần là một cảm xúc đạo đức hay một chuẩn mực xã hội. Tình thương là một tần số, một trạng thái dao động tinh tế của ý thức, có khả năng chữa lành – tái cấu trúc – và tái sinh cả cá nhân lẫn tập thể. Khi con người chạm đến tình thương thuần khiết, họ không chỉ cảm thấy dễ chịu; họ đang bước vào một trường năng lượng có khả năng điều chỉnh lại sự mất cân bằng ở thân – tâm – trí – linh hồn. 1. Vũ trụ là trường rung động – con người là nhạc cụ sống Khoa học hiện đại, đặc biệt là vật lý lượng tử, đã xác nhận điều mà các truyền thống tâm linh cổ xưa từng nói: mọi thứ trong vũ trụ đều rung động. Không có vật chất tĩnh tại; chỉ có những dao động ở các tần số khác nhau. Nguyên tử rung động. Tế bào rung động. Suy nghĩ rung động. Cảm xúc rung động. Ý thức rung động. Con người, vì thế, không phải là một thực thể độc lập, mà là một nhạc cụ sống, liên tục phát ra và tiếp nhận sóng năng lượng từ môi trường xung quanh. Mỗi cảm xúc ta mang trong mình đều tương ứng với một tần số nhất định. Sợ hãi, giận dữ, oán hận phát ra những tần số nặng, rối loạn và gây co thắt trường năng lượng. Ngược lại, bình an, biết ơn, và đặc biệt là tình thương, phát ra những tần số cao, hài hòa, mở rộng và tái cân bằng. Tình thương không cần lý do để tồn tại. Nó không đòi hỏi đối tượng xứng đáng. Khi tình thương trở thành một trạng thái hiện hữu, nó tự nhiên lan tỏa, giống như ánh sáng không cần xin phép để chiếu rọi. 2. Tình thương không phải yếu đuối – mà là sức mạnh nguyên thủy Trong nhận thức phổ thông, tình thương thường bị hiểu nhầm là sự mềm yếu, nhượng bộ hay hy sinh mù quáng. Nhưng ở tầng sâu hơn, tình thương là sức mạnh nền tảng của sự sống. Mọi sinh thể tồn tại được là nhờ khả năng kết nối, cộng hưởng và duy trì hài hòa với môi trường xung quanh. Tình thương chính là cơ chế kết nối ấy ở mức tinh tế nhất.
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12 - B29
    CHƯƠNG 9.: MẤT GỐC TINH THẦN – CĂN BỆNH KHÔNG TÊN CỦA THỜI ĐẠI
    Thời đại này không thiếu tri thức, không thiếu phương tiện, không thiếu cơ hội. Nhưng lại thiếu một điều căn bản: gốc tinh thần. Khi gốc bị mất, mọi phát triển bên ngoài đều trở nên mong manh. Con người có thể đi rất nhanh, nhưng không biết mình đang đi về đâu.
    “Mất gốc tinh thần” không được ghi tên trong bất kỳ bệnh án y khoa nào, nhưng nó hiện diện khắp nơi – trong ánh mắt mệt mỏi, trong những cuộc đời đầy đủ mà trống rỗng, trong sự hoang mang không gọi được thành tên.
    1. Gốc tinh thần là gì?
    Gốc tinh thần không phải là tôn giáo cụ thể, cũng không phải hệ tư tưởng cứng nhắc. Gốc tinh thần là:
    Ý thức về giá trị sống
    Sự kết nối với bản thể sâu bên trong
    La bàn đạo lý dẫn đường cho hành động
    Cảm nhận về ý nghĩa và sự thiêng liêng của đời sống
    Khi con người còn gốc tinh thần, họ có thể nghèo vật chất nhưng không nghèo nhân cách; có thể gặp nghịch cảnh nhưng không đánh mất phương hướng.
    2. Khi gốc bị cắt rời
    Mất gốc tinh thần xảy ra khi con người:
    Sống thuần túy bằng lý trí và vật chất
    Đo giá trị con người bằng tiền bạc, địa vị, lượt công nhận
    Coi hiệu quả quan trọng hơn lương tri
    Coi thành công quan trọng hơn ý nghĩa
    Dần dần, đời sống nội tâm teo lại. Con người không còn đặt câu hỏi “đúng – sai”, “thiện – ác”, mà chỉ hỏi “được – mất”.
    Đó là lúc xã hội phát triển nhanh nhưng con người bên trong suy kiệt.
    3. Những biểu hiện của căn bệnh không tên
    Mất gốc tinh thần không làm con người gục ngã ngay lập tức. Nó biểu hiện âm ỉ qua:
    Cảm giác vô nghĩa dù bận rộn
    Lo âu thường trực không rõ nguyên nhân
    Trầm cảm giữa đời sống tiện nghi
    Sự chai sạn trước nỗi đau của người khác
    Sống vội, sống gấp, sống thay vì sống sâu
    Con người tìm cách lấp đầy khoảng trống bằng tiêu dùng, giải trí, quyền lực, nhưng càng lấp càng trống.
    4. Xã hội hiện đại và sự tách rời khỏi chiều sâu
    Công nghệ kết nối con người với thế giới, nhưng lại làm con người xa rời chính mình.
    Mạng xã hội tạo ra ảo giác được nhìn thấy, nhưng lại làm
    HNI 21/12 - B29 🌺 🌺 CHƯƠNG 9.: MẤT GỐC TINH THẦN – CĂN BỆNH KHÔNG TÊN CỦA THỜI ĐẠI Thời đại này không thiếu tri thức, không thiếu phương tiện, không thiếu cơ hội. Nhưng lại thiếu một điều căn bản: gốc tinh thần. Khi gốc bị mất, mọi phát triển bên ngoài đều trở nên mong manh. Con người có thể đi rất nhanh, nhưng không biết mình đang đi về đâu. “Mất gốc tinh thần” không được ghi tên trong bất kỳ bệnh án y khoa nào, nhưng nó hiện diện khắp nơi – trong ánh mắt mệt mỏi, trong những cuộc đời đầy đủ mà trống rỗng, trong sự hoang mang không gọi được thành tên. 1. Gốc tinh thần là gì? Gốc tinh thần không phải là tôn giáo cụ thể, cũng không phải hệ tư tưởng cứng nhắc. Gốc tinh thần là: Ý thức về giá trị sống Sự kết nối với bản thể sâu bên trong La bàn đạo lý dẫn đường cho hành động Cảm nhận về ý nghĩa và sự thiêng liêng của đời sống Khi con người còn gốc tinh thần, họ có thể nghèo vật chất nhưng không nghèo nhân cách; có thể gặp nghịch cảnh nhưng không đánh mất phương hướng. 2. Khi gốc bị cắt rời Mất gốc tinh thần xảy ra khi con người: Sống thuần túy bằng lý trí và vật chất Đo giá trị con người bằng tiền bạc, địa vị, lượt công nhận Coi hiệu quả quan trọng hơn lương tri Coi thành công quan trọng hơn ý nghĩa Dần dần, đời sống nội tâm teo lại. Con người không còn đặt câu hỏi “đúng – sai”, “thiện – ác”, mà chỉ hỏi “được – mất”. Đó là lúc xã hội phát triển nhanh nhưng con người bên trong suy kiệt. 3. Những biểu hiện của căn bệnh không tên Mất gốc tinh thần không làm con người gục ngã ngay lập tức. Nó biểu hiện âm ỉ qua: Cảm giác vô nghĩa dù bận rộn Lo âu thường trực không rõ nguyên nhân Trầm cảm giữa đời sống tiện nghi Sự chai sạn trước nỗi đau của người khác Sống vội, sống gấp, sống thay vì sống sâu Con người tìm cách lấp đầy khoảng trống bằng tiêu dùng, giải trí, quyền lực, nhưng càng lấp càng trống. 4. Xã hội hiện đại và sự tách rời khỏi chiều sâu Công nghệ kết nối con người với thế giới, nhưng lại làm con người xa rời chính mình. Mạng xã hội tạo ra ảo giác được nhìn thấy, nhưng lại làm
    Love
    Like
    4
    0 Comments 0 Shares