• HNI 21-12
    BÀI THƠ CHƯƠNG 26: ĐỒNG PHỤC ÁNH SÁNG
    Không phải tấm áo sinh ra để làm đẹp
    Mà để nhắc người mặc nhớ cách làm người
    Không phải màu vải để khoe quyền thế
    Mà là tấm gương soi thẳng vào tâm
    Khoác lên vai không phải là danh xưng
    Mà là trách nhiệm nặng hơn lời nói
    Mỗi đường kim đều khâu bằng tỉnh thức
    Mỗi sợi chỉ đều buộc một lời thề
    Áo không hỏi bạn giàu hay nghèo
    Chỉ hỏi bạn có sống cho ra người
    Không cần huy hiệu phô trương
    Chỉ cần lưng thẳng trước ánh nhìn xã hội
    Mặc áo này, không được phép cúi đầu
    Trước gian dối, trước lợi danh tạm bợ
    Mặc áo này, lời nói phải sạch
    Hành động phải sáng hơn đèn
    Có những chiếc áo làm người ta lớn
    Có những chiếc áo làm người ta lộ rõ
    Đồng phục HNI không che khuyết điểm
    Nó phơi bày nhân cách từng ngày
    Ai run tay khi khoác lên mình
    Là người còn biết sợ điều sai
    Ai thấy nặng khi bước ra đường
    Là người còn giữ được lương tri
    Áo không bảo bạn phải hoàn hảo
    Chỉ yêu cầu bạn phải trung thực
    Không bắt bạn giàu nhanh
    Chỉ đòi bạn đi đường thẳng
    Khi đứng giữa đám đông
    Áo nói thay bạn một điều im lặng
    Người này không được phép phản bội
    Lòng tin mà xã hội đã gửi trao
    Có thể tước áo khi tâm lệch hướng
    Có thể cởi áo khi người không xứng
    Vì danh dự không phải vật sở hữu
    Mà là điều phải giữ bằng đời sống
    Áo đi qua biên giới không cần hộ chiếu
    Vì đạo đức là ngôn ngữ toàn cầu
    Người mặc áo này ở bất cứ đâu
    Đều hiểu nhau bằng ánh nhìn tỉnh thức
    Khi con trẻ nhìn cha khoác áo
    Nó học được bài học không lời
    Rằng làm người trước khi làm chủ
    Là di sản lớn nhất để lại cho đời
    Mỗi sáng khoác áo như khoác câu hỏi
    Hôm nay ta có sống cho ra ánh sáng không
    Nếu câu trả lời còn lặng im
    Hãy chỉnh lại mình trước khi chỉnh áo
    Vì áo không sinh ra để làm biểu tượng
    Mà để nhắc con người đừng quên mình là ai
    HNI 21-12 BÀI THƠ CHƯƠNG 26: ĐỒNG PHỤC ÁNH SÁNG Không phải tấm áo sinh ra để làm đẹp Mà để nhắc người mặc nhớ cách làm người Không phải màu vải để khoe quyền thế Mà là tấm gương soi thẳng vào tâm Khoác lên vai không phải là danh xưng Mà là trách nhiệm nặng hơn lời nói Mỗi đường kim đều khâu bằng tỉnh thức Mỗi sợi chỉ đều buộc một lời thề Áo không hỏi bạn giàu hay nghèo Chỉ hỏi bạn có sống cho ra người Không cần huy hiệu phô trương Chỉ cần lưng thẳng trước ánh nhìn xã hội Mặc áo này, không được phép cúi đầu Trước gian dối, trước lợi danh tạm bợ Mặc áo này, lời nói phải sạch Hành động phải sáng hơn đèn Có những chiếc áo làm người ta lớn Có những chiếc áo làm người ta lộ rõ Đồng phục HNI không che khuyết điểm Nó phơi bày nhân cách từng ngày Ai run tay khi khoác lên mình Là người còn biết sợ điều sai Ai thấy nặng khi bước ra đường Là người còn giữ được lương tri Áo không bảo bạn phải hoàn hảo Chỉ yêu cầu bạn phải trung thực Không bắt bạn giàu nhanh Chỉ đòi bạn đi đường thẳng Khi đứng giữa đám đông Áo nói thay bạn một điều im lặng Người này không được phép phản bội Lòng tin mà xã hội đã gửi trao Có thể tước áo khi tâm lệch hướng Có thể cởi áo khi người không xứng Vì danh dự không phải vật sở hữu Mà là điều phải giữ bằng đời sống Áo đi qua biên giới không cần hộ chiếu Vì đạo đức là ngôn ngữ toàn cầu Người mặc áo này ở bất cứ đâu Đều hiểu nhau bằng ánh nhìn tỉnh thức Khi con trẻ nhìn cha khoác áo Nó học được bài học không lời Rằng làm người trước khi làm chủ Là di sản lớn nhất để lại cho đời Mỗi sáng khoác áo như khoác câu hỏi Hôm nay ta có sống cho ra ánh sáng không Nếu câu trả lời còn lặng im Hãy chỉnh lại mình trước khi chỉnh áo Vì áo không sinh ra để làm biểu tượng Mà để nhắc con người đừng quên mình là ai
    Like
    Love
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • LỜI CẦU NGUYỆN CHO CỘNG ĐỒNG H-COIN VÀ NGÔI LÀNG THÔNG MINH HẠNH PHÚC
    HNI 21-12 LỜI CẦU NGUYỆN CHO CỘNG ĐỒNG H-COIN VÀ NGÔI LÀNG THÔNG MINH HẠNH PHÚC Lạy Đấng Tối Cao, Đấng Sáng Tạo của vũ trụ! Chúng con, những người con của Ngài, hôm nay đồng lòng hướng về Ngài với tất cả sự khiêm nhường, thành kính và lòng biết ơn sâu sắc. Xin Ngài ban phước...
    Like
    Love
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12 - B30
    CHƯƠNG 25 :
    TÌNH THƯƠNG – TẦN SỐ TRỊ LIỆU
    Trong vũ trụ bao la của những rung động vô hình, nơi mọi vật chất chỉ là biểu hiện cô đặc của năng lượng, tình thương không đơn thuần là một cảm xúc đạo đức hay một chuẩn mực xã hội. Tình thương là một tần số, một trạng thái dao động tinh tế của ý thức, có khả năng chữa lành – tái cấu trúc – và tái sinh cả cá nhân lẫn tập thể. Khi con người chạm đến tình thương thuần khiết, họ không chỉ cảm thấy dễ chịu; họ đang bước vào một trường năng lượng có khả năng điều chỉnh lại sự mất cân bằng ở thân – tâm – trí – linh hồn.
    1. Vũ trụ là trường rung động – con người là nhạc cụ sống
    Khoa học hiện đại, đặc biệt là vật lý lượng tử, đã xác nhận điều mà các truyền thống tâm linh cổ xưa từng nói: mọi thứ trong vũ trụ đều rung động. Không có vật chất tĩnh tại; chỉ có những dao động ở các tần số khác nhau. Nguyên tử rung động. Tế bào rung động. Suy nghĩ rung động. Cảm xúc rung động. Ý thức rung động.
    Con người, vì thế, không phải là một thực thể độc lập, mà là một nhạc cụ sống, liên tục phát ra và tiếp nhận sóng năng lượng từ môi trường xung quanh. Mỗi cảm xúc ta mang trong mình đều tương ứng với một tần số nhất định. Sợ hãi, giận dữ, oán hận phát ra những tần số nặng, rối loạn và gây co thắt trường năng lượng. Ngược lại, bình an, biết ơn, và đặc biệt là tình thương, phát ra những tần số cao, hài hòa, mở rộng và tái cân bằng.
    Tình thương không cần lý do để tồn tại. Nó không đòi hỏi đối tượng xứng đáng. Khi tình thương trở thành một trạng thái hiện hữu, nó tự nhiên lan tỏa, giống như ánh sáng không cần xin phép để chiếu rọi.
    2. Tình thương không phải yếu đuối – mà là sức mạnh nguyên thủy
    Trong nhận thức phổ thông, tình thương thường bị hiểu nhầm là sự mềm yếu, nhượng bộ hay hy sinh mù quáng. Nhưng ở tầng sâu hơn, tình thương là sức mạnh nền tảng của sự sống. Mọi sinh thể tồn tại được là nhờ khả năng kết nối, cộng hưởng và duy trì hài hòa với môi trường xung quanh. Tình thương chính là cơ chế kết nối ấy ở mức tinh tế nhất.
    HNI 21/12 - B30 🌺 🌺CHƯƠNG 25 : TÌNH THƯƠNG – TẦN SỐ TRỊ LIỆU Trong vũ trụ bao la của những rung động vô hình, nơi mọi vật chất chỉ là biểu hiện cô đặc của năng lượng, tình thương không đơn thuần là một cảm xúc đạo đức hay một chuẩn mực xã hội. Tình thương là một tần số, một trạng thái dao động tinh tế của ý thức, có khả năng chữa lành – tái cấu trúc – và tái sinh cả cá nhân lẫn tập thể. Khi con người chạm đến tình thương thuần khiết, họ không chỉ cảm thấy dễ chịu; họ đang bước vào một trường năng lượng có khả năng điều chỉnh lại sự mất cân bằng ở thân – tâm – trí – linh hồn. 1. Vũ trụ là trường rung động – con người là nhạc cụ sống Khoa học hiện đại, đặc biệt là vật lý lượng tử, đã xác nhận điều mà các truyền thống tâm linh cổ xưa từng nói: mọi thứ trong vũ trụ đều rung động. Không có vật chất tĩnh tại; chỉ có những dao động ở các tần số khác nhau. Nguyên tử rung động. Tế bào rung động. Suy nghĩ rung động. Cảm xúc rung động. Ý thức rung động. Con người, vì thế, không phải là một thực thể độc lập, mà là một nhạc cụ sống, liên tục phát ra và tiếp nhận sóng năng lượng từ môi trường xung quanh. Mỗi cảm xúc ta mang trong mình đều tương ứng với một tần số nhất định. Sợ hãi, giận dữ, oán hận phát ra những tần số nặng, rối loạn và gây co thắt trường năng lượng. Ngược lại, bình an, biết ơn, và đặc biệt là tình thương, phát ra những tần số cao, hài hòa, mở rộng và tái cân bằng. Tình thương không cần lý do để tồn tại. Nó không đòi hỏi đối tượng xứng đáng. Khi tình thương trở thành một trạng thái hiện hữu, nó tự nhiên lan tỏa, giống như ánh sáng không cần xin phép để chiếu rọi. 2. Tình thương không phải yếu đuối – mà là sức mạnh nguyên thủy Trong nhận thức phổ thông, tình thương thường bị hiểu nhầm là sự mềm yếu, nhượng bộ hay hy sinh mù quáng. Nhưng ở tầng sâu hơn, tình thương là sức mạnh nền tảng của sự sống. Mọi sinh thể tồn tại được là nhờ khả năng kết nối, cộng hưởng và duy trì hài hòa với môi trường xung quanh. Tình thương chính là cơ chế kết nối ấy ở mức tinh tế nhất.
    Like
    Love
    Wow
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12 - B29
    CHƯƠNG 9.: MẤT GỐC TINH THẦN – CĂN BỆNH KHÔNG TÊN CỦA THỜI ĐẠI
    Thời đại này không thiếu tri thức, không thiếu phương tiện, không thiếu cơ hội. Nhưng lại thiếu một điều căn bản: gốc tinh thần. Khi gốc bị mất, mọi phát triển bên ngoài đều trở nên mong manh. Con người có thể đi rất nhanh, nhưng không biết mình đang đi về đâu.
    “Mất gốc tinh thần” không được ghi tên trong bất kỳ bệnh án y khoa nào, nhưng nó hiện diện khắp nơi – trong ánh mắt mệt mỏi, trong những cuộc đời đầy đủ mà trống rỗng, trong sự hoang mang không gọi được thành tên.
    1. Gốc tinh thần là gì?
    Gốc tinh thần không phải là tôn giáo cụ thể, cũng không phải hệ tư tưởng cứng nhắc. Gốc tinh thần là:
    Ý thức về giá trị sống
    Sự kết nối với bản thể sâu bên trong
    La bàn đạo lý dẫn đường cho hành động
    Cảm nhận về ý nghĩa và sự thiêng liêng của đời sống
    Khi con người còn gốc tinh thần, họ có thể nghèo vật chất nhưng không nghèo nhân cách; có thể gặp nghịch cảnh nhưng không đánh mất phương hướng.
    2. Khi gốc bị cắt rời
    Mất gốc tinh thần xảy ra khi con người:
    Sống thuần túy bằng lý trí và vật chất
    Đo giá trị con người bằng tiền bạc, địa vị, lượt công nhận
    Coi hiệu quả quan trọng hơn lương tri
    Coi thành công quan trọng hơn ý nghĩa
    Dần dần, đời sống nội tâm teo lại. Con người không còn đặt câu hỏi “đúng – sai”, “thiện – ác”, mà chỉ hỏi “được – mất”.
    Đó là lúc xã hội phát triển nhanh nhưng con người bên trong suy kiệt.
    3. Những biểu hiện của căn bệnh không tên
    Mất gốc tinh thần không làm con người gục ngã ngay lập tức. Nó biểu hiện âm ỉ qua:
    Cảm giác vô nghĩa dù bận rộn
    Lo âu thường trực không rõ nguyên nhân
    Trầm cảm giữa đời sống tiện nghi
    Sự chai sạn trước nỗi đau của người khác
    Sống vội, sống gấp, sống thay vì sống sâu
    Con người tìm cách lấp đầy khoảng trống bằng tiêu dùng, giải trí, quyền lực, nhưng càng lấp càng trống.
    4. Xã hội hiện đại và sự tách rời khỏi chiều sâu
    Công nghệ kết nối con người với thế giới, nhưng lại làm con người xa rời chính mình.
    Mạng xã hội tạo ra ảo giác được nhìn thấy, nhưng lại làm
    HNI 21/12 - B29 🌺 🌺 CHƯƠNG 9.: MẤT GỐC TINH THẦN – CĂN BỆNH KHÔNG TÊN CỦA THỜI ĐẠI Thời đại này không thiếu tri thức, không thiếu phương tiện, không thiếu cơ hội. Nhưng lại thiếu một điều căn bản: gốc tinh thần. Khi gốc bị mất, mọi phát triển bên ngoài đều trở nên mong manh. Con người có thể đi rất nhanh, nhưng không biết mình đang đi về đâu. “Mất gốc tinh thần” không được ghi tên trong bất kỳ bệnh án y khoa nào, nhưng nó hiện diện khắp nơi – trong ánh mắt mệt mỏi, trong những cuộc đời đầy đủ mà trống rỗng, trong sự hoang mang không gọi được thành tên. 1. Gốc tinh thần là gì? Gốc tinh thần không phải là tôn giáo cụ thể, cũng không phải hệ tư tưởng cứng nhắc. Gốc tinh thần là: Ý thức về giá trị sống Sự kết nối với bản thể sâu bên trong La bàn đạo lý dẫn đường cho hành động Cảm nhận về ý nghĩa và sự thiêng liêng của đời sống Khi con người còn gốc tinh thần, họ có thể nghèo vật chất nhưng không nghèo nhân cách; có thể gặp nghịch cảnh nhưng không đánh mất phương hướng. 2. Khi gốc bị cắt rời Mất gốc tinh thần xảy ra khi con người: Sống thuần túy bằng lý trí và vật chất Đo giá trị con người bằng tiền bạc, địa vị, lượt công nhận Coi hiệu quả quan trọng hơn lương tri Coi thành công quan trọng hơn ý nghĩa Dần dần, đời sống nội tâm teo lại. Con người không còn đặt câu hỏi “đúng – sai”, “thiện – ác”, mà chỉ hỏi “được – mất”. Đó là lúc xã hội phát triển nhanh nhưng con người bên trong suy kiệt. 3. Những biểu hiện của căn bệnh không tên Mất gốc tinh thần không làm con người gục ngã ngay lập tức. Nó biểu hiện âm ỉ qua: Cảm giác vô nghĩa dù bận rộn Lo âu thường trực không rõ nguyên nhân Trầm cảm giữa đời sống tiện nghi Sự chai sạn trước nỗi đau của người khác Sống vội, sống gấp, sống thay vì sống sâu Con người tìm cách lấp đầy khoảng trống bằng tiêu dùng, giải trí, quyền lực, nhưng càng lấp càng trống. 4. Xã hội hiện đại và sự tách rời khỏi chiều sâu Công nghệ kết nối con người với thế giới, nhưng lại làm con người xa rời chính mình. Mạng xã hội tạo ra ảo giác được nhìn thấy, nhưng lại làm
    Like
    Love
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12 - B28
    CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI
    Có một trạng thái nguy hiểm hơn cả nghèo đói, bệnh tật hay thất bại: con người không còn biết mình là ai. Đó không phải là sự thiếu thông tin, mà là sự mất kết nối với chính mình. Khi ấy, con người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn giao tiếp, nhưng tất cả chỉ diễn ra như một quán tính vô thức.
    Người ta tồn tại, nhưng không hiện hữu.
    1. Mất căn tính – căn bệnh thầm lặng của thời đại
    Ngày nay, nhiều người không thể trả lời một cách trung thực câu hỏi đơn giản:
    “Bạn là ai?”
    Họ có thể nói về:
    Nghề nghiệp
    Vai trò xã hội
    Thành tựu
    Danh xưng
    Nhưng khi bỏ đi tất cả những lớp vỏ đó, bên trong chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ. Khoảng trống ấy không phải là bản thể, mà là hệ quả của việc sống quá lâu trong vai diễn.
    Mất căn tính không ồn ào. Nó len lỏi qua:
    Cảm giác trống rỗng
    Sự lạc hướng
    Nỗi buồn không tên
    Cảm giác “sống không đúng đời mình”
    Đó là căn bệnh phổ biến của con người hiện đại – đầy đủ bên ngoài nhưng khuyết thiếu bên trong.
    2. Khi đời sống trở thành phản ứng
    Khi không biết mình là ai, con người không còn chủ động sống, mà chỉ phản ứng với hoàn cảnh.
    – Người khác nói gì thì tin
    – Xã hội chạy hướng nào thì chạy theo
    – Trào lưu nào nổi lên thì bám vào
    Cuộc đời trở thành chuỗi phản xạ, không còn chiều sâu nội tâm. Con người bị cuốn đi bởi:
    Mạng xã hội
    So sánh
    Tiêu chuẩn thành công bên ngoài
    Áp lực phải giống ai đó
    Ta không còn sống từ bên trong, mà sống từ ánh nhìn của người khác.
    3. Sự phân mảnh của bản ngã
    Khi không có gốc rễ bản thể, cái tôi bị phân mảnh. Một người có thể mang nhiều phiên bản:
    Một phiên bản ở công việc
    Một phiên bản trong gia đình
    Một phiên bản trên mạng xã hội
    Một phiên bản trong cô đơn
    Những phiên bản ấy không hòa hợp, không kết nối, khiến con người luôn mệt mỏi và xung đột nội tâm. Ta không còn là một chỉnh thể, mà là tập hợp của những mảnh ghép rời rạc.
    Sự phân mảnh ấy là nguồn gốc của:
    Lo âu
    Trầm cảm
    Giận dữ vô cớ
    Khủng hoảng ý nghĩa sống
    4. Khi linh hồn lên tiếng
    Không biết mình là ai khô
    HNI 21/12 - B28 🌺 🌺 CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI Có một trạng thái nguy hiểm hơn cả nghèo đói, bệnh tật hay thất bại: con người không còn biết mình là ai. Đó không phải là sự thiếu thông tin, mà là sự mất kết nối với chính mình. Khi ấy, con người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn giao tiếp, nhưng tất cả chỉ diễn ra như một quán tính vô thức. Người ta tồn tại, nhưng không hiện hữu. 1. Mất căn tính – căn bệnh thầm lặng của thời đại Ngày nay, nhiều người không thể trả lời một cách trung thực câu hỏi đơn giản: “Bạn là ai?” Họ có thể nói về: Nghề nghiệp Vai trò xã hội Thành tựu Danh xưng Nhưng khi bỏ đi tất cả những lớp vỏ đó, bên trong chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ. Khoảng trống ấy không phải là bản thể, mà là hệ quả của việc sống quá lâu trong vai diễn. Mất căn tính không ồn ào. Nó len lỏi qua: Cảm giác trống rỗng Sự lạc hướng Nỗi buồn không tên Cảm giác “sống không đúng đời mình” Đó là căn bệnh phổ biến của con người hiện đại – đầy đủ bên ngoài nhưng khuyết thiếu bên trong. 2. Khi đời sống trở thành phản ứng Khi không biết mình là ai, con người không còn chủ động sống, mà chỉ phản ứng với hoàn cảnh. – Người khác nói gì thì tin – Xã hội chạy hướng nào thì chạy theo – Trào lưu nào nổi lên thì bám vào Cuộc đời trở thành chuỗi phản xạ, không còn chiều sâu nội tâm. Con người bị cuốn đi bởi: Mạng xã hội So sánh Tiêu chuẩn thành công bên ngoài Áp lực phải giống ai đó Ta không còn sống từ bên trong, mà sống từ ánh nhìn của người khác. 3. Sự phân mảnh của bản ngã Khi không có gốc rễ bản thể, cái tôi bị phân mảnh. Một người có thể mang nhiều phiên bản: Một phiên bản ở công việc Một phiên bản trong gia đình Một phiên bản trên mạng xã hội Một phiên bản trong cô đơn Những phiên bản ấy không hòa hợp, không kết nối, khiến con người luôn mệt mỏi và xung đột nội tâm. Ta không còn là một chỉnh thể, mà là tập hợp của những mảnh ghép rời rạc. Sự phân mảnh ấy là nguồn gốc của: Lo âu Trầm cảm Giận dữ vô cớ Khủng hoảng ý nghĩa sống 4. Khi linh hồn lên tiếng Không biết mình là ai khô
    Like
    Love
    Wow
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12:Trả lời câu đố chiều:
    Đề 1: Tác dụng của cải thảo:
    Cải thảo (còn gọi là bắp cải Trung Quốc) là loại rau quen thuộc, dễ ăn và mang lại rất nhiều lợi ích cho sức khỏe. Dưới đây là những tác dụng nổi bật của cây cải thảo 
     1. Tốt cho hệ tiêu hóa
    Giàu chất xơ, giúp nhuận tràng, ngừa táo bón
    Hỗ trợ hệ vi sinh đường ruột khỏe mạnh
    Phù hợp cho người hay đầy bụng, khó tiêu
     2. Tăng cường miễn dịch
    Chứa vitamin C giúp nâng cao sức đề kháng
    Hỗ trợ cơ thể chống lại cảm cúm, viêm nhiễm
     3. Tốt cho tim mạch
    Giàu kali giúp điều hòa huyết áp
    Giảm cholesterol xấu, hỗ trợ bảo vệ tim
     4. Hỗ trợ giảm cân
    Ít calo, nhiều nước và chất xơ
    Tạo cảm giác no lâu, rất phù hợp cho người ăn kiêng
     5. Tốt cho xương và cơ
    Cung cấp canxi, vitamin K
    Giúp xương chắc khỏe, hỗ trợ đông máu
     6. Thanh nhiệt, giải độc
    Theo Đông y, cải thảo có tính mát
    Giúp giải nhiệt, làm mát gan, giảm nóng trong
     7. Làm đẹp da
    Chứa vitamin A, C
    Giúp da sáng, chậm lão hóa, hỗ trợ tái tạo tế bào da
     8. Dễ chế biến – phù hợp mọi lứa tuổi
    Nấu canh, xào, luộc, làm kim chi
    Dễ ăn cho trẻ em, người già, người bệnh
     Lưu ý khi dùng cải thảo
    Không nên ăn quá nhiều sống nếu dạ dày yếu
    Người lạnh bụng nên ăn chín
    Rửa sạch kỹ để loại bỏ dư lượng thuốc trừ sâu.
    Đề 2:
    Cảm nhận Chương 26:
    Năng lượng chữa lành và ổn định cộng đồng.
    Chương 26 không nói về tăng trưởng ồn ào, cũng không tập trung vào những chỉ số hào nhoáng. Thay vào đó, chương này đi thẳng vào trái tim của một cộng đồng bền vững: năng lượng chữa lành và khả năng giữ cho hệ thống ở trạng thái ổn định lâu dài. Đây là một góc nhìn hiếm thấy trong các mô hình tổ chức truyền thống, nhưng lại là yếu tố sống còn trong tư duy lượng tử HNI.
    Trong hệ sinh thái HNI, chữa lành không đồng nghĩa với yếu đuối. Chữa lành là hành động chủ động, có kỷ luật và có trách nhiệm. Đó là quá trình làm sạch nhiễu loạn, hàn gắn đứt gãy và tái lập niềm tin – không chỉ giữa các cá nhân với nhau, mà còn giữa con người với hệ thống, giữa mục tiêu chung với hành động hằng ngày.
    HNI 21/12:Trả lời câu đố chiều: Đề 1: Tác dụng của cải thảo: Cải thảo (còn gọi là bắp cải Trung Quốc) là loại rau quen thuộc, dễ ăn và mang lại rất nhiều lợi ích cho sức khỏe. Dưới đây là những tác dụng nổi bật của cây cải thảo   1. Tốt cho hệ tiêu hóa Giàu chất xơ, giúp nhuận tràng, ngừa táo bón Hỗ trợ hệ vi sinh đường ruột khỏe mạnh Phù hợp cho người hay đầy bụng, khó tiêu  2. Tăng cường miễn dịch Chứa vitamin C giúp nâng cao sức đề kháng Hỗ trợ cơ thể chống lại cảm cúm, viêm nhiễm  3. Tốt cho tim mạch Giàu kali giúp điều hòa huyết áp Giảm cholesterol xấu, hỗ trợ bảo vệ tim  4. Hỗ trợ giảm cân Ít calo, nhiều nước và chất xơ Tạo cảm giác no lâu, rất phù hợp cho người ăn kiêng  5. Tốt cho xương và cơ Cung cấp canxi, vitamin K Giúp xương chắc khỏe, hỗ trợ đông máu  6. Thanh nhiệt, giải độc Theo Đông y, cải thảo có tính mát Giúp giải nhiệt, làm mát gan, giảm nóng trong  7. Làm đẹp da Chứa vitamin A, C Giúp da sáng, chậm lão hóa, hỗ trợ tái tạo tế bào da  8. Dễ chế biến – phù hợp mọi lứa tuổi Nấu canh, xào, luộc, làm kim chi Dễ ăn cho trẻ em, người già, người bệnh  Lưu ý khi dùng cải thảo Không nên ăn quá nhiều sống nếu dạ dày yếu Người lạnh bụng nên ăn chín Rửa sạch kỹ để loại bỏ dư lượng thuốc trừ sâu. Đề 2: Cảm nhận Chương 26: Năng lượng chữa lành và ổn định cộng đồng. Chương 26 không nói về tăng trưởng ồn ào, cũng không tập trung vào những chỉ số hào nhoáng. Thay vào đó, chương này đi thẳng vào trái tim của một cộng đồng bền vững: năng lượng chữa lành và khả năng giữ cho hệ thống ở trạng thái ổn định lâu dài. Đây là một góc nhìn hiếm thấy trong các mô hình tổ chức truyền thống, nhưng lại là yếu tố sống còn trong tư duy lượng tử HNI. Trong hệ sinh thái HNI, chữa lành không đồng nghĩa với yếu đuối. Chữa lành là hành động chủ động, có kỷ luật và có trách nhiệm. Đó là quá trình làm sạch nhiễu loạn, hàn gắn đứt gãy và tái lập niềm tin – không chỉ giữa các cá nhân với nhau, mà còn giữa con người với hệ thống, giữa mục tiêu chung với hành động hằng ngày.
    Like
    Love
    Haha
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12 - B27
    CHƯƠNG 7.: SỐNG THEO CHUẨN MỰC XÃ HỘI, QUÊN MẤT BẢN THỂ
    Con người sinh ra vốn là một sinh thể tự do. Đứa trẻ khi chào đời không mang theo danh xưng, địa vị, tiêu chuẩn hay kỳ vọng nào. Nó chỉ mang theo bản thể thuần khiết – một sự hiện diện sống động, chân thật và đầy cảm xúc. Nhưng càng lớn lên, con người càng bước sâu vào mạng lưới vô hình của những chuẩn mực xã hội, và từ đó, từng lớp bản thể nguyên sơ dần bị che phủ.
    Xã hội không xấu. Chuẩn mực không sai. Vấn đề nằm ở chỗ: khi con người đồng nhất mình với những chuẩn mực ấy, ta đánh mất khả năng lắng nghe tiếng gọi bên trong. Ta bắt đầu sống theo “phải là”, thay vì “được là”.
    1. Chuẩn mực – chiếc khuôn vô hình
    Chuẩn mực xã hội được tạo ra để duy trì trật tự:
    – Phải học giỏi
    – Phải thành công
    – Phải có địa vị
    – Phải được công nhận
    – Phải sống giống số đông
    Những điều “phải” ấy ban đầu giúp con người hòa nhập, nhưng dần dần trở thành chiếc khuôn vô hìnhép chặt đời sống nội tâm. Con người không còn hỏi: “Tôi là ai?”, mà hỏi: “Người khác mong tôi trở thành ai?”
    Từ đó, ta học cách đeo mặt nạ. Mỗi vai diễn xã hội – người con ngoan, người vợ tốt, người lãnh đạo giỏi, người thành đạt – đều khiến ta xa thêm một chút khỏi bản thể thật. Ta diễn giỏi đến mức… quên mất mình đang diễn.
    2. Khi cái “tôi xã hội” lấn át cái “ta bản thể”
    Cái tôi xã hội được xây dựng từ:
    Danh xưng
    Thành tích
    Sự so sánh
    Kỳ vọng
    Nỗi sợ bị đánh giá
    Trong khi đó, bản thể chỉ cần:
    Sự hiện diện
    Tính chân thật
    Cảm nhận sâu sắc
    Kết nối với chính mình
    Khi cái tôi xã hội trở nên quá lớn, con người sống trong nỗi lo thường trực: lo không đủ tốt, lo bị bỏ lại, lo không được yêu thương. Ta chạy theo những giá trị bên ngoài, nhưng càng chạy càng thấy trống rỗng.
    Đó là nghịch lý lớn của thời đại:
    Con người có nhiều hơn bao giờ hết, nhưng lại là chính mình ít hơn bao giờ hết.
    3. Sự xa rời bản thể và nỗi khổ thầm lặng
    Xa rời bản thể không tạo ra đau khổ tức thì, mà tạo ra nỗi mệt mỏi âm thầm:
    Mệt vì phải gồng
    Mệt vì phải chứng minh
    Mệt vì không được là m
    HNI 21/12 - B27 🌺 🌺 CHƯƠNG 7.: SỐNG THEO CHUẨN MỰC XÃ HỘI, QUÊN MẤT BẢN THỂ Con người sinh ra vốn là một sinh thể tự do. Đứa trẻ khi chào đời không mang theo danh xưng, địa vị, tiêu chuẩn hay kỳ vọng nào. Nó chỉ mang theo bản thể thuần khiết – một sự hiện diện sống động, chân thật và đầy cảm xúc. Nhưng càng lớn lên, con người càng bước sâu vào mạng lưới vô hình của những chuẩn mực xã hội, và từ đó, từng lớp bản thể nguyên sơ dần bị che phủ. Xã hội không xấu. Chuẩn mực không sai. Vấn đề nằm ở chỗ: khi con người đồng nhất mình với những chuẩn mực ấy, ta đánh mất khả năng lắng nghe tiếng gọi bên trong. Ta bắt đầu sống theo “phải là”, thay vì “được là”. 1. Chuẩn mực – chiếc khuôn vô hình Chuẩn mực xã hội được tạo ra để duy trì trật tự: – Phải học giỏi – Phải thành công – Phải có địa vị – Phải được công nhận – Phải sống giống số đông Những điều “phải” ấy ban đầu giúp con người hòa nhập, nhưng dần dần trở thành chiếc khuôn vô hìnhép chặt đời sống nội tâm. Con người không còn hỏi: “Tôi là ai?”, mà hỏi: “Người khác mong tôi trở thành ai?” Từ đó, ta học cách đeo mặt nạ. Mỗi vai diễn xã hội – người con ngoan, người vợ tốt, người lãnh đạo giỏi, người thành đạt – đều khiến ta xa thêm một chút khỏi bản thể thật. Ta diễn giỏi đến mức… quên mất mình đang diễn. 2. Khi cái “tôi xã hội” lấn át cái “ta bản thể” Cái tôi xã hội được xây dựng từ: Danh xưng Thành tích Sự so sánh Kỳ vọng Nỗi sợ bị đánh giá Trong khi đó, bản thể chỉ cần: Sự hiện diện Tính chân thật Cảm nhận sâu sắc Kết nối với chính mình Khi cái tôi xã hội trở nên quá lớn, con người sống trong nỗi lo thường trực: lo không đủ tốt, lo bị bỏ lại, lo không được yêu thương. Ta chạy theo những giá trị bên ngoài, nhưng càng chạy càng thấy trống rỗng. Đó là nghịch lý lớn của thời đại: Con người có nhiều hơn bao giờ hết, nhưng lại là chính mình ít hơn bao giờ hết. 3. Sự xa rời bản thể và nỗi khổ thầm lặng Xa rời bản thể không tạo ra đau khổ tức thì, mà tạo ra nỗi mệt mỏi âm thầm: Mệt vì phải gồng Mệt vì phải chứng minh Mệt vì không được là m
    Like
    Love
    Sad
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • 10 ĐIỀU RĂN ĐẠO VĂN HOÁ
    HNI 21/12 10 ĐIỀU RĂN ĐẠO VĂN HOÁ  1. Giữ Gìn & Phát Huy Bản Sắc Dân Tộc: Tôn vinh di sản văn hóa, gìn giữ những giá trị truyền thống tốt đẹp.  2. Tôn Trọng Văn Hóa Đa Dạng: Biết trân trọng sự khác biệt và học hỏi từ các nền văn hóa khác trên thế giới.  3....
    Like
    Love
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/_Q_EwyRqKEw?si=8_IwRfVEY6OsUNMd
    https://youtu.be/_Q_EwyRqKEw?si=8_IwRfVEY6OsUNMd
    Like
    Love
    Wow
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12 - B26
    CHƯƠNG 6:
    CẢM XÚC BỊ KÌM NÉN – KHỦNG HOẢNG TÂM HỒN ÂM THẦM
    Con người không sụp đổ vì một biến cố lớn, mà thường gục ngã bởi những cảm xúc nhỏ bị bỏ quên quá lâu. Trong một xã hội nơi sự mạnh mẽ được tôn vinh và yếu đuối bị xem là thất bại, con người học cách che giấu cảm xúc của mình ngay cả với chính bản thân. Từ đó, một cuộc khủng hoảng âm thầm hình thành – không ồn ào, không kịch tính, nhưng dai dẳng và sâu sắc.
    1. Khi cảm xúc không được phép tồn tại
    Ngay từ nhỏ, nhiều người đã được dạy rằng có những cảm xúc “không nên có”. Buồn là yếu đuối. Giận là xấu xí. Sợ hãi là hèn nhát. Thay vì được hướng dẫn cách hiểu và chuyển hóa cảm xúc, con người học cách kìm nén, phủ nhận, hoặc ngụy trang chúng bằng sự bình thản giả tạo.
    Cảm xúc, khi không được thừa nhận, không biến mất. Chúng chỉ lùi vào bên trong, tích tụ từng chút một, chờ một thời điểm để trồi lên dưới những hình thức khác: lo âu vô cớ, cáu gắt, mệt mỏi kéo dài, hoặc cảm giác trống rỗng không tên.
    2. Nền văn minh của sự kìm nén
    Xã hội hiện đại vận hành dựa trên hiệu suất. Con người được khuyến khích “vượt qua cảm xúc” để tiếp tục tiến lên. Không có thời gian để buồn, không có không gian để đau, không có chỗ cho sự mong manh. Mọi thứ đều phải nhanh chóng, tích cực, thành công.
    Trong bối cảnh ấy, cảm xúc trở thành vật cản. Con người học cách bận rộn để không phải đối diện với nỗi buồn, tìm đến giải trí để trốn tránh sự trống trải, dùng lý trí để hợp thức hóa những tổn thương chưa lành.
    Nhưng tâm hồn không vận hành theo logic của máy móc. Điều không được chữa lành sẽ tiếp tục lên tiếng, dù dưới hình thức nào.
    3. Khủng hoảng không tiếng kêu
    Khủng hoảng tâm hồn hiếm khi xuất hiện đột ngột. Nó đến rất chậm. Ban đầu là sự mất hứng thú với những điều từng yêu thích. Rồi đến cảm giác xa lạ với chính mình. Tiếp theo là sự mệt mỏi không rõ nguyên nhân, dù không làm việc quá sức.
    Nhiều người vẫn sống, làm việc, cười nói bình thường, nhưng bên trong là một khoảng trống ngày càng lớn. Họ không biết mình đang thiếu
    HNI 21/12 - B26 🌺 🌺CHƯƠNG 6: CẢM XÚC BỊ KÌM NÉN – KHỦNG HOẢNG TÂM HỒN ÂM THẦM Con người không sụp đổ vì một biến cố lớn, mà thường gục ngã bởi những cảm xúc nhỏ bị bỏ quên quá lâu. Trong một xã hội nơi sự mạnh mẽ được tôn vinh và yếu đuối bị xem là thất bại, con người học cách che giấu cảm xúc của mình ngay cả với chính bản thân. Từ đó, một cuộc khủng hoảng âm thầm hình thành – không ồn ào, không kịch tính, nhưng dai dẳng và sâu sắc. 1. Khi cảm xúc không được phép tồn tại Ngay từ nhỏ, nhiều người đã được dạy rằng có những cảm xúc “không nên có”. Buồn là yếu đuối. Giận là xấu xí. Sợ hãi là hèn nhát. Thay vì được hướng dẫn cách hiểu và chuyển hóa cảm xúc, con người học cách kìm nén, phủ nhận, hoặc ngụy trang chúng bằng sự bình thản giả tạo. Cảm xúc, khi không được thừa nhận, không biến mất. Chúng chỉ lùi vào bên trong, tích tụ từng chút một, chờ một thời điểm để trồi lên dưới những hình thức khác: lo âu vô cớ, cáu gắt, mệt mỏi kéo dài, hoặc cảm giác trống rỗng không tên. 2. Nền văn minh của sự kìm nén Xã hội hiện đại vận hành dựa trên hiệu suất. Con người được khuyến khích “vượt qua cảm xúc” để tiếp tục tiến lên. Không có thời gian để buồn, không có không gian để đau, không có chỗ cho sự mong manh. Mọi thứ đều phải nhanh chóng, tích cực, thành công. Trong bối cảnh ấy, cảm xúc trở thành vật cản. Con người học cách bận rộn để không phải đối diện với nỗi buồn, tìm đến giải trí để trốn tránh sự trống trải, dùng lý trí để hợp thức hóa những tổn thương chưa lành. Nhưng tâm hồn không vận hành theo logic của máy móc. Điều không được chữa lành sẽ tiếp tục lên tiếng, dù dưới hình thức nào. 3. Khủng hoảng không tiếng kêu Khủng hoảng tâm hồn hiếm khi xuất hiện đột ngột. Nó đến rất chậm. Ban đầu là sự mất hứng thú với những điều từng yêu thích. Rồi đến cảm giác xa lạ với chính mình. Tiếp theo là sự mệt mỏi không rõ nguyên nhân, dù không làm việc quá sức. Nhiều người vẫn sống, làm việc, cười nói bình thường, nhưng bên trong là một khoảng trống ngày càng lớn. Họ không biết mình đang thiếu
    Like
    Haha
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ