• HNI 21/12

    Bài thơ Chương 2:
    Sự dư thừa vật chất và sự thiếu hụt ý nghĩa sống
    Nhà cao hơn ước mơ,
    kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng.
    Con người đếm thành công bằng con số,
    nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa?
    Bàn tay nắm chặt những điều mua được,
    lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền.
    Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại,
    nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai.
    Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm,
    ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn.
    Cái đói không còn ở dạ dày,
    mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người.
    Ta chạy theo “có thêm”,
    mà quên học cách “là”.
    Càng chất đầy bên ngoài,
    càng rỗng dần bên trong.
    Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa,
    ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình:
    Sống để sở hữu…
    hay sống để hiểu, để yêu, để trở về?

    HNI 21/12 Bài thơ Chương 2: Sự dư thừa vật chất và sự thiếu hụt ý nghĩa sống Nhà cao hơn ước mơ, kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng. Con người đếm thành công bằng con số, nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa? Bàn tay nắm chặt những điều mua được, lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền. Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại, nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai. Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm, ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn. Cái đói không còn ở dạ dày, mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người. Ta chạy theo “có thêm”, mà quên học cách “là”. Càng chất đầy bên ngoài, càng rỗng dần bên trong. Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa, ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình: Sống để sở hữu… hay sống để hiểu, để yêu, để trở về?
    Like
    Love
    Angry
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12
    Bài thơ Chương 6: Cảm xúc bị kìm nén – khủng hoảng tâm hồn âm thầm

    Có những nỗi buồn không tên
    Được gấp gọn, giấu sâu trong lồng ngực
    Ta học cách mỉm cười cho đúng mực
    Trong khi tim lặng lẽ rạn vỡ từng ngày.
    Cảm xúc bị dạy phải im lặng, ngoan ngoãn
    “Đừng yếu mềm”, “đừng than thở”, “đừng đau”
    Thế là nước mắt chảy ngược vào bên trong
    Hóa thành những cơn sóng ngầm không tiếng động.
    Giữa đám đông, ta vẫn sống rất “ổn”
    Vẫn hoàn thành vai diễn của một đời thành công
    Nhưng khi đêm về, căn phòng khép cửa
    Tâm hồn bắt đầu lên tiếng… trong hoảng loạn âm thầm.
    Khủng hoảng không ầm ào như giông bão
    Nó đến như sương mù, phủ kín lối đi
    Ta lạc chính mình giữa quen thuộc đời thường
    Mà chẳng ai hay, kể cả chính ta.
    Cho đến một ngày, trái tim mỏi mệt
    Không thể gồng thêm những điều chưa nói
    Ta mới hiểu: cảm xúc không được lắng nghe
    Sẽ trở thành nỗi đau biết nói bằng im lặng.
    Và hành trình chữa lành bắt đầu rất khẽ
    Chỉ cần ta cho phép mình được thật
    Được buồn, được khóc, được yếu mềm đúng nghĩa
    Để tâm hồn thôi phải khủng hoảng trong âm thầm
    Đọc thêm


    HNI 21/12 Bài thơ Chương 6: Cảm xúc bị kìm nén – khủng hoảng tâm hồn âm thầm Có những nỗi buồn không tên Được gấp gọn, giấu sâu trong lồng ngực Ta học cách mỉm cười cho đúng mực Trong khi tim lặng lẽ rạn vỡ từng ngày. Cảm xúc bị dạy phải im lặng, ngoan ngoãn “Đừng yếu mềm”, “đừng than thở”, “đừng đau” Thế là nước mắt chảy ngược vào bên trong Hóa thành những cơn sóng ngầm không tiếng động. Giữa đám đông, ta vẫn sống rất “ổn” Vẫn hoàn thành vai diễn của một đời thành công Nhưng khi đêm về, căn phòng khép cửa Tâm hồn bắt đầu lên tiếng… trong hoảng loạn âm thầm. Khủng hoảng không ầm ào như giông bão Nó đến như sương mù, phủ kín lối đi Ta lạc chính mình giữa quen thuộc đời thường Mà chẳng ai hay, kể cả chính ta. Cho đến một ngày, trái tim mỏi mệt Không thể gồng thêm những điều chưa nói Ta mới hiểu: cảm xúc không được lắng nghe Sẽ trở thành nỗi đau biết nói bằng im lặng. Và hành trình chữa lành bắt đầu rất khẽ Chỉ cần ta cho phép mình được thật Được buồn, được khóc, được yếu mềm đúng nghĩa Để tâm hồn thôi phải khủng hoảng trong âm thầm Đọc thêm
    Like
    Love
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12
    bài thơ Chương 7. Sống theo chuẩn mực xã hội, quên mất bản thể

    Ta lớn lên trong những khuôn mẫu dựng sẵn
    Phải thế này mới gọi là đúng, là hay
    Phải sống sao cho vừa mắt người đời
    Còn bản thể thì dần lui vào im lặng.
    Ta học cách so mình với thước đo chung
    Thành công, danh xưng, ánh nhìn ngưỡng mộ
    Mỗi lần được khen là một lần xa mình
    Mỗi lần gật đầu là một phần ta mất.
    Xã hội trao ta chiếc mặt nạ hoàn hảo
    Ta đeo vào như lẽ sống hiển nhiên
    Cười theo lúc cần cười, đau theo cách được phép
    Đến một ngày soi gương… chẳng nhận ra ai.
    Bản thể không chết, chỉ bị lãng quên
    Nằm co ro dưới tầng sâu ý thức
    Nó chờ một khoảnh khắc được gọi tên
    Giữa ồn ào của những “phải là”.
    Rồi ta mệt với vai diễn tròn trịa
    Mệt cả việc chứng minh mình ổn, mình hay
    Ta bắt đầu nghe tiếng tim khe khẽ
    Hỏi: Ta sống cho ai trong cuộc đời này?
    Buông bớt chuẩn mực, ta chạm vào tự do
    Không phải chống lại đời, chỉ là trở về
    Sống thật – không hoàn hảo – nhưng nguyên vẹn
    Để bản thể được thở, được sống, được là mình.
    Đọc thêm
    Đọc thêm

    Like
    Love
    6
    0 Bình luận
    HNI 21/12 bài thơ Chương 7. Sống theo chuẩn mực xã hội, quên mất bản thể Ta lớn lên trong những khuôn mẫu dựng sẵn Phải thế này mới gọi là đúng, là hay Phải sống sao cho vừa mắt người đời Còn bản thể thì dần lui vào im lặng. Ta học cách so mình với thước đo chung Thành công, danh xưng, ánh nhìn ngưỡng mộ Mỗi lần được khen là một lần xa mình Mỗi lần gật đầu là một phần ta mất. Xã hội trao ta chiếc mặt nạ hoàn hảo Ta đeo vào như lẽ sống hiển nhiên Cười theo lúc cần cười, đau theo cách được phép Đến một ngày soi gương… chẳng nhận ra ai. Bản thể không chết, chỉ bị lãng quên Nằm co ro dưới tầng sâu ý thức Nó chờ một khoảnh khắc được gọi tên Giữa ồn ào của những “phải là”. Rồi ta mệt với vai diễn tròn trịa Mệt cả việc chứng minh mình ổn, mình hay Ta bắt đầu nghe tiếng tim khe khẽ Hỏi: Ta sống cho ai trong cuộc đời này? Buông bớt chuẩn mực, ta chạm vào tự do Không phải chống lại đời, chỉ là trở về Sống thật – không hoàn hảo – nhưng nguyên vẹn Để bản thể được thở, được sống, được là mình. Đọc thêm Đọc thêm Like Love 6 0 Bình luận
    Like
    Love
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12

    Bài thơ Chương 3:
    Thành công bên ngoài – trống rỗng bên trong
    Họ gọi tên ta bằng danh dự rực rỡ rực rỡ,
    bằng những cơn bão tay và ánh đèn sân khấu.
    Nhưng khi cánh cửa quay lại sau lưng,
    chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình.
    Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng,
    xin người lại xuống sâu mỗi đêm muộn.
    Ta chính phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo,
    nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong thời gian.
    Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”,
    bên trong là câu hỏi không ai trả lời:
    Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu?
    Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài?
    Thành công dạy cách bước lên,
    nhưng không dạy cách quay về.
    Danh sách dạy tiếng ta được tìm thấy
    nhưng không được dạy bằng chính mình.
    Cho đến một ngày,
    ta dừng lại giữa những điều ước mơ,
    nhận ra:
    không có đỉnh cao nào chứa đầy linh hồn
    nếu ta bỏ quên nguồn gốc bên trong.
    Và từ khoảng trống ấy,
    một con đường khác Yên tĩnh mở ra:
    thành công không còn là vượt xa những người khác,
    mà đủ đầy khi được sống thật với mình.
    và hơn
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 21/12 Bài thơ Chương 3: Thành công bên ngoài – trống rỗng bên trong Họ gọi tên ta bằng danh dự rực rỡ rực rỡ, bằng những cơn bão tay và ánh đèn sân khấu. Nhưng khi cánh cửa quay lại sau lưng, chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình. Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng, xin người lại xuống sâu mỗi đêm muộn. Ta chính phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo, nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong thời gian. Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”, bên trong là câu hỏi không ai trả lời: Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu? Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài? Thành công dạy cách bước lên, nhưng không dạy cách quay về. Danh sách dạy tiếng ta được tìm thấy nhưng không được dạy bằng chính mình. Cho đến một ngày, ta dừng lại giữa những điều ước mơ, nhận ra: không có đỉnh cao nào chứa đầy linh hồn nếu ta bỏ quên nguồn gốc bên trong. Và từ khoảng trống ấy, một con đường khác Yên tĩnh mở ra: thành công không còn là vượt xa những người khác, mà đủ đầy khi được sống thật với mình. và hơn Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12
    bài thơ Chương 9. Mất gốc tinh thần – căn bệnh không tên của thời đại

    Có một căn bệnh không ghi trong y học
    Không đo bằng nhịp tim, huyết áp, men gan
    Nó lan rộng giữa đời sống hiện đại
    Khi con người quên mất gốc rễ tinh thần.
    Ta có đủ tiện nghi cho thân xác
    Nhưng đói khát âm thầm ở bên trong
    Ngày càng nhiều tiếng nói, lời khuyên, tri thức
    Mà thiếu một điểm tựa để tựa lòng.
    Mất gốc không phải là không biết điều hay
    Mà là không biết điều gì giữ ta đứng vững
    Ta chạy theo thời gian, thành tựu, tốc độ
    Để rồi kiệt sức mà chẳng biết vì đâu.
    Căn bệnh ấy không làm ta ngã quỵ
    Nó khiến ta sống mà không thật sự sống
    Cười rất đúng, nói rất tròn vai
    Nhưng tâm hồn thì lang thang vô định.
    Khi gốc tinh thần bị bào mòn lặng lẽ
    Con người dễ nổi giận, dễ hoang mang
    Dễ tin vào những điều bên ngoài chói sáng
    Và đánh rơi sự an nhiên vốn sẵn trong mình.
    Thuốc chữa không nằm ở thêm sở hữu
    Cũng chẳng ở những lời hứa cao siêu
    Chỉ cần ta quay về vun lại gốc
    Sống chậm, sống sâu, sống có chiều tâm linh.
    Khi con người tìm lại gốc tinh thần
    Căn bệnh không tên tự khắc tan biến
    Không phải vì đời hết khổ đau
    Mà vì ta đã có nơi để trở về.
    Đọc thêm
    HNI 21/12 bài thơ Chương 9. Mất gốc tinh thần – căn bệnh không tên của thời đại Có một căn bệnh không ghi trong y học Không đo bằng nhịp tim, huyết áp, men gan Nó lan rộng giữa đời sống hiện đại Khi con người quên mất gốc rễ tinh thần. Ta có đủ tiện nghi cho thân xác Nhưng đói khát âm thầm ở bên trong Ngày càng nhiều tiếng nói, lời khuyên, tri thức Mà thiếu một điểm tựa để tựa lòng. Mất gốc không phải là không biết điều hay Mà là không biết điều gì giữ ta đứng vững Ta chạy theo thời gian, thành tựu, tốc độ Để rồi kiệt sức mà chẳng biết vì đâu. Căn bệnh ấy không làm ta ngã quỵ Nó khiến ta sống mà không thật sự sống Cười rất đúng, nói rất tròn vai Nhưng tâm hồn thì lang thang vô định. Khi gốc tinh thần bị bào mòn lặng lẽ Con người dễ nổi giận, dễ hoang mang Dễ tin vào những điều bên ngoài chói sáng Và đánh rơi sự an nhiên vốn sẵn trong mình. Thuốc chữa không nằm ở thêm sở hữu Cũng chẳng ở những lời hứa cao siêu Chỉ cần ta quay về vun lại gốc Sống chậm, sống sâu, sống có chiều tâm linh. Khi con người tìm lại gốc tinh thần Căn bệnh không tên tự khắc tan biến Không phải vì đời hết khổ đau Mà vì ta đã có nơi để trở về. Đọc thêm
    Like
    Love
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • CÂU ĐỐ
    CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG NGÀY 21-12   Đề 1:  10 Lòng biết ơn sâu sắc đến Ban phụng sự: 1. Biết ơn vì luôn tận tâm hướng dẫn từng thành viên mới. 2. Biết ơn vì đã hy sinh thời gian cá nhân để cống hiến cho cộng đồng. 3. Biết ơn sự kiên nhẫn, lắng nghe và thấu hiểu khi hỗ trợ mọi người. 4....
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12
    bài thơ Chương 8. Khi con người không còn biết mình là ai

    Có một ngày ta thức dậy giữa đời
    Mọi thứ quen mà lòng thì xa lạ
    Tên mình gọi vẫn vang lên rất rõ
    Nhưng “ta là ai?” lại hóa câu mơ hồ.
    Ta nhớ hết vai trò mình đang sống
    Nhưng quên mất cảm giác được là mình
    Biết mình nên làm gì cho đúng
    Mà không biết điều gì khiến tim rung.
    Gương soi mặt, chẳng soi được linh hồn
    Ánh mắt đó hình như không còn ở lại
    Ta đi qua những ngày không dấu hỏi
    Cũng chẳng còn câu trả lời cho chính ta.
    Khi con người không còn biết mình là ai
    Họ sống bằng ký ức vay mượn
    Bằng mong đợi của người khác gửi trao
    Bằng những giấc mơ từng bỏ quên từ lâu.
    Lạc mình không phải vì đi sai hướng
    Mà vì đi quá xa khỏi nội tâm
    Mỗi bước tiến là một lần xa gốc
    Đến khi đứng yên… cũng chẳng biết quay về đâu.
    Nhưng sâu trong quên lãng vẫn có một tia gọi
    Nhỏ thôi, nhưng đủ giữ ta còn sống
    Chỉ cần dừng lại, lắng nghe, thành thật
    Bản thể sẽ dẫn ta về – rất chậm, rất hiền.
    Bởi ta không cần tìm mình ở đâu xa
    Chỉ cần thôi chạy trốn chính mình nữa
    Khi ta dám hỏi và dám ở lại
    Ta sẽ nhớ ra… ta là ai.
    Đọc thêm
    HNI 21/12 bài thơ Chương 8. Khi con người không còn biết mình là ai Có một ngày ta thức dậy giữa đời Mọi thứ quen mà lòng thì xa lạ Tên mình gọi vẫn vang lên rất rõ Nhưng “ta là ai?” lại hóa câu mơ hồ. Ta nhớ hết vai trò mình đang sống Nhưng quên mất cảm giác được là mình Biết mình nên làm gì cho đúng Mà không biết điều gì khiến tim rung. Gương soi mặt, chẳng soi được linh hồn Ánh mắt đó hình như không còn ở lại Ta đi qua những ngày không dấu hỏi Cũng chẳng còn câu trả lời cho chính ta. Khi con người không còn biết mình là ai Họ sống bằng ký ức vay mượn Bằng mong đợi của người khác gửi trao Bằng những giấc mơ từng bỏ quên từ lâu. Lạc mình không phải vì đi sai hướng Mà vì đi quá xa khỏi nội tâm Mỗi bước tiến là một lần xa gốc Đến khi đứng yên… cũng chẳng biết quay về đâu. Nhưng sâu trong quên lãng vẫn có một tia gọi Nhỏ thôi, nhưng đủ giữ ta còn sống Chỉ cần dừng lại, lắng nghe, thành thật Bản thể sẽ dẫn ta về – rất chậm, rất hiền. Bởi ta không cần tìm mình ở đâu xa Chỉ cần thôi chạy trốn chính mình nữa Khi ta dám hỏi và dám ở lại Ta sẽ nhớ ra… ta là ai. Đọc thêm
    Like
    Love
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12
    bài thơ Chương 7. Sống theo chuẩn mực xã hội, quên mất bản thể

    Ta lớn lên trong những khuôn mẫu dựng sẵn
    Phải thế này mới gọi là đúng, là hay
    Phải sống sao cho vừa mắt người đời
    Còn bản thể thì dần lui vào im lặng.
    Ta học cách so mình với thước đo chung
    Thành công, danh xưng, ánh nhìn ngưỡng mộ
    Mỗi lần được khen là một lần xa mình
    Mỗi lần gật đầu là một phần ta mất.
    Xã hội trao ta chiếc mặt nạ hoàn hảo
    Ta đeo vào như lẽ sống hiển nhiên
    Cười theo lúc cần cười, đau theo cách được phép
    Đến một ngày soi gương… chẳng nhận ra ai.
    Bản thể không chết, chỉ bị lãng quên
    Nằm co ro dưới tầng sâu ý thức
    Nó chờ một khoảnh khắc được gọi tên
    Giữa ồn ào của những “phải là”.
    Rồi ta mệt với vai diễn tròn trịa
    Mệt cả việc chứng minh mình ổn, mình hay
    Ta bắt đầu nghe tiếng tim khe khẽ
    Hỏi: Ta sống cho ai trong cuộc đời này?
    Buông bớt chuẩn mực, ta chạm vào tự do
    Không phải chống lại đời, chỉ là trở về
    Sống thật – không hoàn hảo – nhưng nguyên vẹn
    Để bản thể được thở, được sống, được là mình.
    Đọc thêm

    Like
    Love
    8
    71 Bình luận
    HNI 21/12 bài thơ Chương 7. Sống theo chuẩn mực xã hội, quên mất bản thể Ta lớn lên trong những khuôn mẫu dựng sẵn Phải thế này mới gọi là đúng, là hay Phải sống sao cho vừa mắt người đời Còn bản thể thì dần lui vào im lặng. Ta học cách so mình với thước đo chung Thành công, danh xưng, ánh nhìn ngưỡng mộ Mỗi lần được khen là một lần xa mình Mỗi lần gật đầu là một phần ta mất. Xã hội trao ta chiếc mặt nạ hoàn hảo Ta đeo vào như lẽ sống hiển nhiên Cười theo lúc cần cười, đau theo cách được phép Đến một ngày soi gương… chẳng nhận ra ai. Bản thể không chết, chỉ bị lãng quên Nằm co ro dưới tầng sâu ý thức Nó chờ một khoảnh khắc được gọi tên Giữa ồn ào của những “phải là”. Rồi ta mệt với vai diễn tròn trịa Mệt cả việc chứng minh mình ổn, mình hay Ta bắt đầu nghe tiếng tim khe khẽ Hỏi: Ta sống cho ai trong cuộc đời này? Buông bớt chuẩn mực, ta chạm vào tự do Không phải chống lại đời, chỉ là trở về Sống thật – không hoàn hảo – nhưng nguyên vẹn Để bản thể được thở, được sống, được là mình. Đọc thêm Like Love 8 71 Bình luận
    Like
    Love
    Angry
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12
    Bài thơ Chương 6: Cảm xúc bị kìm nén – khủng hoảng tâm hồn âm thầm

    Có những nỗi buồn không tên
    Được gấp gọn, giấu sâu trong lồng ngực
    Ta học cách mỉm cười cho đúng mực
    Trong khi tim lặng lẽ rạn vỡ từng ngày.
    Cảm xúc bị dạy phải im lặng, ngoan ngoãn
    “Đừng yếu mềm”, “đừng than thở”, “đừng đau”
    Thế là nước mắt chảy ngược vào bên trong
    Hóa thành những cơn sóng ngầm không tiếng động.
    Giữa đám đông, ta vẫn sống rất “ổn”
    Vẫn hoàn thành vai diễn của một đời thành công
    Nhưng khi đêm về, căn phòng khép cửa
    Tâm hồn bắt đầu lên tiếng… trong hoảng loạn âm thầm.
    Khủng hoảng không ầm ào như giông bão
    Nó đến như sương mù, phủ kín lối đi
    Ta lạc chính mình giữa quen thuộc đời thường
    Mà chẳng ai hay, kể cả chính ta.
    Cho đến một ngày, trái tim mỏi mệt
    Không thể gồng thêm những điều chưa nói
    Ta mới hiểu: cảm xúc không được lắng nghe
    Sẽ trở thành nỗi đau biết nói bằng im lặng.
    Và hành trình chữa lành bắt đầu rất khẽ
    Chỉ cần ta cho phép mình được thật
    Được buồn, được khóc, được yếu mềm đúng nghĩa
    Để tâm hồn thôi phải khủng hoảng trong âm thầm
    Đọc thêm
    HNI 21/12 Bài thơ Chương 6: Cảm xúc bị kìm nén – khủng hoảng tâm hồn âm thầm Có những nỗi buồn không tên Được gấp gọn, giấu sâu trong lồng ngực Ta học cách mỉm cười cho đúng mực Trong khi tim lặng lẽ rạn vỡ từng ngày. Cảm xúc bị dạy phải im lặng, ngoan ngoãn “Đừng yếu mềm”, “đừng than thở”, “đừng đau” Thế là nước mắt chảy ngược vào bên trong Hóa thành những cơn sóng ngầm không tiếng động. Giữa đám đông, ta vẫn sống rất “ổn” Vẫn hoàn thành vai diễn của một đời thành công Nhưng khi đêm về, căn phòng khép cửa Tâm hồn bắt đầu lên tiếng… trong hoảng loạn âm thầm. Khủng hoảng không ầm ào như giông bão Nó đến như sương mù, phủ kín lối đi Ta lạc chính mình giữa quen thuộc đời thường Mà chẳng ai hay, kể cả chính ta. Cho đến một ngày, trái tim mỏi mệt Không thể gồng thêm những điều chưa nói Ta mới hiểu: cảm xúc không được lắng nghe Sẽ trở thành nỗi đau biết nói bằng im lặng. Và hành trình chữa lành bắt đầu rất khẽ Chỉ cần ta cho phép mình được thật Được buồn, được khóc, được yếu mềm đúng nghĩa Để tâm hồn thôi phải khủng hoảng trong âm thầm Đọc thêm
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 21-12

    Đề 1.
    Tác dụng của cải thảo
    Cải thảo là loại rau quen thuộc, giàu dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe.
    Trong cải thảo có nhiều vitamin C, K, A và chất xơ, giúp tăng cường hệ miễn dịch, hỗ trợ tiêu hóa và phòng chống táo bón.
    Hàm lượng nước cao giúp thanh nhiệt, giải độc và làm mát cơ thể.
    Các chất chống oxy hóa trong cải thảo góp phần bảo vệ tế bào, làm chậm quá trình lão hóa.
    Ngoài ra, cải thảo ít calo, phù hợp cho người ăn kiêng, hỗ trợ kiểm soát cân nặng và duy trì lối sống lành mạnh.

    Đề 2.
    Cảm nhận về Chương 26: “Năng lượng chữa lành & ổn định cộng đồng” (khoảng 100 từ)
    Chương 26 mang đến một góc nhìn sâu sắc về vai trò của năng lượng chữa lành trong việc kiến tạo sự ổn định và bền vững cho cộng đồng HNI. Tác giả HenryLe – Lê Đình Hải nhấn mạnh rằng sự chữa lành không chỉ ở cá nhân mà còn lan tỏa đến tập thể, tạo nền tảng cho niềm tin, sự gắn kết và đồng thuận. Khi năng lượng tích cực được nuôi dưỡng đúng cách, cộng đồng sẽ giảm xung đột, tăng thấu hiểu và hợp lực hiệu quả hơn. Chương này truyền cảm hứng về trách nhiệm của từng vị trí trong việc giữ cân bằng và trường tồn cho HNI.
    CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 21-12 Đề 1. Tác dụng của cải thảo Cải thảo là loại rau quen thuộc, giàu dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe. Trong cải thảo có nhiều vitamin C, K, A và chất xơ, giúp tăng cường hệ miễn dịch, hỗ trợ tiêu hóa và phòng chống táo bón. Hàm lượng nước cao giúp thanh nhiệt, giải độc và làm mát cơ thể. Các chất chống oxy hóa trong cải thảo góp phần bảo vệ tế bào, làm chậm quá trình lão hóa. Ngoài ra, cải thảo ít calo, phù hợp cho người ăn kiêng, hỗ trợ kiểm soát cân nặng và duy trì lối sống lành mạnh. Đề 2. Cảm nhận về Chương 26: “Năng lượng chữa lành & ổn định cộng đồng” (khoảng 100 từ) Chương 26 mang đến một góc nhìn sâu sắc về vai trò của năng lượng chữa lành trong việc kiến tạo sự ổn định và bền vững cho cộng đồng HNI. Tác giả HenryLe – Lê Đình Hải nhấn mạnh rằng sự chữa lành không chỉ ở cá nhân mà còn lan tỏa đến tập thể, tạo nền tảng cho niềm tin, sự gắn kết và đồng thuận. Khi năng lượng tích cực được nuôi dưỡng đúng cách, cộng đồng sẽ giảm xung đột, tăng thấu hiểu và hợp lực hiệu quả hơn. Chương này truyền cảm hứng về trách nhiệm của từng vị trí trong việc giữ cân bằng và trường tồn cho HNI.
    Like
    Love
    Angry
    8
    0 Comments 0 Shares