• HNI 22/12 - B3

    BÀI THƠ CHƯƠNG 3 :
    THÀNH CÔNG BÊN NGOÀI – TRỐNG RỖNG BÊN TRONG
    Họ gọi tên ta bằng danh xưng rực rỡ,
    bằng những tràng vỗ tay và ánh đèn sân khấu.
    Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng,
    chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình.
    Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng,
    mà lòng người lại thấp xuống mỗi đêm khuya.
    Ta chinh phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo,
    nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong tim.
    Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”,
    bên trong là câu hỏi không ai dám trả lời:
    Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu?
    Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài?
    Thành công dạy ta cách bước lên,
    nhưng không dạy cách quay về.
    Danh tiếng dạy ta cách được thấy,
    nhưng không dạy cách được là chính mình.
    Cho đến một ngày,
    ta dừng lại giữa những điều từng mơ ước,
    nhận ra:
    không có đỉnh cao nào lấp đầy được linh hồn
    nếu ta bỏ quên cội nguồn bên trong.
    Và từ khoảng trống ấy,
    một con đường khác lặng lẽ mở ra:
    thành công không còn là vượt hơn người khác,
    mà là đủ đầy khi được sống thật với mình.
    HNI 22/12 - B3 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : THÀNH CÔNG BÊN NGOÀI – TRỐNG RỖNG BÊN TRONG Họ gọi tên ta bằng danh xưng rực rỡ, bằng những tràng vỗ tay và ánh đèn sân khấu. Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng, chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình. Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng, mà lòng người lại thấp xuống mỗi đêm khuya. Ta chinh phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo, nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong tim. Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”, bên trong là câu hỏi không ai dám trả lời: Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu? Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài? Thành công dạy ta cách bước lên, nhưng không dạy cách quay về. Danh tiếng dạy ta cách được thấy, nhưng không dạy cách được là chính mình. Cho đến một ngày, ta dừng lại giữa những điều từng mơ ước, nhận ra: không có đỉnh cao nào lấp đầy được linh hồn nếu ta bỏ quên cội nguồn bên trong. Và từ khoảng trống ấy, một con đường khác lặng lẽ mở ra: thành công không còn là vượt hơn người khác, mà là đủ đầy khi được sống thật với mình.
    Love
    1
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B4
    BÀI THƠ CHƯƠNG 4:
    KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
    Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới,
    ta không còn nghe được tiếng lòng.
    Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào
    lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm.
    Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai,
    mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì.
    La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài,
    nên phương hướng trong ta dần mờ lối.
    Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau,
    tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không.
    Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”,
    nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình.
    Khi không còn lắng nghe,
    ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức,
    yêu theo khuôn mẫu,
    và đau theo thói quen.
    Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại—
    một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng—
    ta mới nhận ra:
    tiếng nói sâu nhất
    luôn chờ ta trong im lặng.
    Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa,
    thế giới không ồn ào hơn,
    nhưng ta không còn lạc lối.
    Bởi từ đây,
    con đường bắt đầu từ bên trong.
    HNI 22/12 - B4 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới, ta không còn nghe được tiếng lòng. Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm. Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai, mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì. La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài, nên phương hướng trong ta dần mờ lối. Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau, tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không. Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”, nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình. Khi không còn lắng nghe, ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức, yêu theo khuôn mẫu, và đau theo thói quen. Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại— một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng— ta mới nhận ra: tiếng nói sâu nhất luôn chờ ta trong im lặng. Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa, thế giới không ồn ào hơn, nhưng ta không còn lạc lối. Bởi từ đây, con đường bắt đầu từ bên trong.
    Love
    1
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B5
    BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN
    Tâm trí nói không ngừng,
    kể những câu chuyện cũ bằng giọng lo âu mới.
    Nó nhắc ta phải hơn, phải nhanh, phải đúng,
    trong khi trái tim ngồi lặng lẽ phía sau.
    Ta tin vào suy nghĩ nhiều hơn cảm nhận,
    tin vào tính toán hơn nhịp đập thật thà.
    Trái tim dần học cách im lặng,
    vì mỗi lần lên tiếng đều bị lý trí gạt đi.
    Tâm trí dựng nên hàng ngàn kế hoạch,
    nhưng quên hỏi: ta có đang hạnh phúc không?
    Nó sợ sai, sợ mất, sợ bị đánh giá,
    nên khóa chặt cánh cửa yêu thương.
    Trái tim bị bỏ quên không oán trách,
    chỉ mỏi mòn chờ được lắng nghe.
    Nó không cần lời giải thích phức tạp,
    chỉ cần một khoảnh khắc ta trở về.
    Khi tâm trí lắng xuống dù chỉ một hơi thở,
    trái tim bắt đầu nói bằng sự bình an.
    Ta nhận ra:
    không phải nghĩ nhiều hơn sẽ sống đúng hơn,
    mà là cảm sâu hơn để sống thật hơn.
    Và từ ngày ta cho trái tim một chỗ ngồi,
    tâm trí thôi gào thét,
    cuộc đời thôi ép buộc.
    Bởi khi hai điều ấy hòa làm một,
    con người bắt đầu sống trọn vẹn.
    HNI 22/12 - B5 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN Tâm trí nói không ngừng, kể những câu chuyện cũ bằng giọng lo âu mới. Nó nhắc ta phải hơn, phải nhanh, phải đúng, trong khi trái tim ngồi lặng lẽ phía sau. Ta tin vào suy nghĩ nhiều hơn cảm nhận, tin vào tính toán hơn nhịp đập thật thà. Trái tim dần học cách im lặng, vì mỗi lần lên tiếng đều bị lý trí gạt đi. Tâm trí dựng nên hàng ngàn kế hoạch, nhưng quên hỏi: ta có đang hạnh phúc không? Nó sợ sai, sợ mất, sợ bị đánh giá, nên khóa chặt cánh cửa yêu thương. Trái tim bị bỏ quên không oán trách, chỉ mỏi mòn chờ được lắng nghe. Nó không cần lời giải thích phức tạp, chỉ cần một khoảnh khắc ta trở về. Khi tâm trí lắng xuống dù chỉ một hơi thở, trái tim bắt đầu nói bằng sự bình an. Ta nhận ra: không phải nghĩ nhiều hơn sẽ sống đúng hơn, mà là cảm sâu hơn để sống thật hơn. Và từ ngày ta cho trái tim một chỗ ngồi, tâm trí thôi gào thét, cuộc đời thôi ép buộc. Bởi khi hai điều ấy hòa làm một, con người bắt đầu sống trọn vẹn.
    Love
    1
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B4
    BÀI THƠ CHƯƠNG 4:
    KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
    Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới,
    ta không còn nghe được tiếng lòng.
    Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào
    lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm.
    Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai,
    mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì.
    La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài,
    nên phương hướng trong ta dần mờ lối.
    Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau,
    tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không.
    Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”,
    nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình.
    Khi không còn lắng nghe,
    ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức,
    yêu theo khuôn mẫu,
    và đau theo thói quen.
    Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại—
    một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng—
    ta mới nhận ra:
    tiếng nói sâu nhất
    luôn chờ ta trong im lặng.
    Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa,
    thế giới không ồn ào hơn,
    nhưng ta không còn lạc lối.
    Bởi từ đây,
    con đường bắt đầu từ bên trong.
    HNI 22/12 - B4 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới, ta không còn nghe được tiếng lòng. Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm. Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai, mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì. La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài, nên phương hướng trong ta dần mờ lối. Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau, tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không. Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”, nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình. Khi không còn lắng nghe, ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức, yêu theo khuôn mẫu, và đau theo thói quen. Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại— một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng— ta mới nhận ra: tiếng nói sâu nhất luôn chờ ta trong im lặng. Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa, thế giới không ồn ào hơn, nhưng ta không còn lạc lối. Bởi từ đây, con đường bắt đầu từ bên trong.
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B6
    BÀI THƠ CHƯƠNG 6 : CẢM XÚC BỊ KÌM NÉN – KHỦNG HOẢNG TÂM HỒN ÂM THẨM

    Có những nỗi buồn không tên
    Được gấp gọn, giấu sâu trong lồng ngực
    Ta học cách mỉm cười cho đúng mực
    Trong khi tim lặng lẽ rạn vỡ từng ngày.
    Cảm xúc bị dạy phải im lặng, ngoan ngoãn
    “Đừng yếu mềm”, “đừng than thở”, “đừng đau”
    Thế là nước mắt chảy ngược vào bên trong
    Hóa thành những cơn sóng ngầm không tiếng động.
    Giữa đám đông, ta vẫn sống rất “ổn”
    Vẫn hoàn thành vai diễn của một đời thành công
    Nhưng khi đêm về, căn phòng khép cửa
    Tâm hồn bắt đầu lên tiếng… trong hoảng loạn âm thầm.
    Khủng hoảng không ầm ào như giông bão
    Nó đến như sương mù, phủ kín lối đi
    Ta lạc chính mình giữa quen thuộc đời thường
    Mà chẳng ai hay, kể cả chính ta.
    Cho đến một ngày, trái tim mỏi mệt
    Không thể gồng thêm những điều chưa nói
    Ta mới hiểu: cảm xúc không được lắng nghe
    Sẽ trở thành nỗi đau biết nói bằng im lặng.
    Và hành trình chữa lành bắt đầu rất khẽ
    Chỉ cần ta cho phép mình được thật
    Được buồn, được khóc, được yếu mềm đúng nghĩa
    Để tâm hồn thôi phải khủng hoảng trong âm thầm
    HNI 22/12 - B6 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 6 : CẢM XÚC BỊ KÌM NÉN – KHỦNG HOẢNG TÂM HỒN ÂM THẨM Có những nỗi buồn không tên Được gấp gọn, giấu sâu trong lồng ngực Ta học cách mỉm cười cho đúng mực Trong khi tim lặng lẽ rạn vỡ từng ngày. Cảm xúc bị dạy phải im lặng, ngoan ngoãn “Đừng yếu mềm”, “đừng than thở”, “đừng đau” Thế là nước mắt chảy ngược vào bên trong Hóa thành những cơn sóng ngầm không tiếng động. Giữa đám đông, ta vẫn sống rất “ổn” Vẫn hoàn thành vai diễn của một đời thành công Nhưng khi đêm về, căn phòng khép cửa Tâm hồn bắt đầu lên tiếng… trong hoảng loạn âm thầm. Khủng hoảng không ầm ào như giông bão Nó đến như sương mù, phủ kín lối đi Ta lạc chính mình giữa quen thuộc đời thường Mà chẳng ai hay, kể cả chính ta. Cho đến một ngày, trái tim mỏi mệt Không thể gồng thêm những điều chưa nói Ta mới hiểu: cảm xúc không được lắng nghe Sẽ trở thành nỗi đau biết nói bằng im lặng. Và hành trình chữa lành bắt đầu rất khẽ Chỉ cần ta cho phép mình được thật Được buồn, được khóc, được yếu mềm đúng nghĩa Để tâm hồn thôi phải khủng hoảng trong âm thầm
    Love
    1
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B7
    BÀI THƠ CHƯƠNG 7.: SỐNG THEO CHUẨN MỰC XÃ HỘI, QUÊN MẤT BÀN THỂ

    Ta lớn lên trong những khuôn mẫu dựng sẵn
    Phải thế này mới gọi là đúng, là hay
    Phải sống sao cho vừa mắt người đời
    Còn bản thể thì dần lui vào im lặng.
    Ta học cách so mình với thước đo chung
    Thành công, danh xưng, ánh nhìn ngưỡng mộ
    Mỗi lần được khen là một lần xa mình
    Mỗi lần gật đầu là một phần ta mất.
    Xã hội trao ta chiếc mặt nạ hoàn hảo
    Ta đeo vào như lẽ sống hiển nhiên
    Cười theo lúc cần cười, đau theo cách được phép
    Đến một ngày soi gương… chẳng nhận ra ai.
    Bản thể không chết, chỉ bị lãng quên
    Nằm co ro dưới tầng sâu ý thức
    Nó chờ một khoảnh khắc được gọi tên
    Giữa ồn ào của những “phải là”.
    Rồi ta mệt với vai diễn tròn trịa
    Mệt cả việc chứng minh mình ổn, mình hay
    Ta bắt đầu nghe tiếng tim khe khẽ
    Hỏi: Ta sống cho ai trong cuộc đời này?
    Buông bớt chuẩn mực, ta chạm vào tự do
    Không phải chống lại đời, chỉ là trở về
    Sống thật – không hoàn hảo – nhưng nguyên vẹn
    Để bản thể được thở, được sống, được là mình.
    HNI 22/12 - B7 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 7.: SỐNG THEO CHUẨN MỰC XÃ HỘI, QUÊN MẤT BÀN THỂ Ta lớn lên trong những khuôn mẫu dựng sẵn Phải thế này mới gọi là đúng, là hay Phải sống sao cho vừa mắt người đời Còn bản thể thì dần lui vào im lặng. Ta học cách so mình với thước đo chung Thành công, danh xưng, ánh nhìn ngưỡng mộ Mỗi lần được khen là một lần xa mình Mỗi lần gật đầu là một phần ta mất. Xã hội trao ta chiếc mặt nạ hoàn hảo Ta đeo vào như lẽ sống hiển nhiên Cười theo lúc cần cười, đau theo cách được phép Đến một ngày soi gương… chẳng nhận ra ai. Bản thể không chết, chỉ bị lãng quên Nằm co ro dưới tầng sâu ý thức Nó chờ một khoảnh khắc được gọi tên Giữa ồn ào của những “phải là”. Rồi ta mệt với vai diễn tròn trịa Mệt cả việc chứng minh mình ổn, mình hay Ta bắt đầu nghe tiếng tim khe khẽ Hỏi: Ta sống cho ai trong cuộc đời này? Buông bớt chuẩn mực, ta chạm vào tự do Không phải chống lại đời, chỉ là trở về Sống thật – không hoàn hảo – nhưng nguyên vẹn Để bản thể được thở, được sống, được là mình.
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B8
    BÀI THƠ CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI

    Có một ngày ta thức dậy giữa đời
    Mọi thứ quen mà lòng thì xa lạ
    Tên mình gọi vẫn vang lên rất rõ
    Nhưng “ta là ai?” lại hóa câu mơ hồ.
    Ta nhớ hết vai trò mình đang sống
    Nhưng quên mất cảm giác được là mình
    Biết mình nên làm gì cho đúng
    Mà không biết điều gì khiến tim rung.
    Gương soi mặt, chẳng soi được linh hồn
    Ánh mắt đó hình như không còn ở lại
    Ta đi qua những ngày không dấu hỏi
    Cũng chẳng còn câu trả lời cho chính ta.
    Khi con người không còn biết mình là ai
    Họ sống bằng ký ức vay mượn
    Bằng mong đợi của người khác gửi trao
    Bằng những giấc mơ từng bỏ quên từ lâu.
    Lạc mình không phải vì đi sai hướng
    Mà vì đi quá xa khỏi nội tâm
    Mỗi bước tiến là một lần xa gốc
    Đến khi đứng yên… cũng chẳng biết quay về đâu.
    Nhưng sâu trong quên lãng vẫn có một tia gọi
    Nhỏ thôi, nhưng đủ giữ ta còn sống
    Chỉ cần dừng lại, lắng nghe, thành thật
    Bản thể sẽ dẫn ta về – rất chậm, rất hiền.
    Bởi ta không cần tìm mình ở đâu xa
    Chỉ cần thôi chạy trốn chính mình nữa
    Khi ta dám hỏi và dám ở lại
    Ta sẽ nhớ ra… ta là ai.
    HNI 22/12 - B8 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI Có một ngày ta thức dậy giữa đời Mọi thứ quen mà lòng thì xa lạ Tên mình gọi vẫn vang lên rất rõ Nhưng “ta là ai?” lại hóa câu mơ hồ. Ta nhớ hết vai trò mình đang sống Nhưng quên mất cảm giác được là mình Biết mình nên làm gì cho đúng Mà không biết điều gì khiến tim rung. Gương soi mặt, chẳng soi được linh hồn Ánh mắt đó hình như không còn ở lại Ta đi qua những ngày không dấu hỏi Cũng chẳng còn câu trả lời cho chính ta. Khi con người không còn biết mình là ai Họ sống bằng ký ức vay mượn Bằng mong đợi của người khác gửi trao Bằng những giấc mơ từng bỏ quên từ lâu. Lạc mình không phải vì đi sai hướng Mà vì đi quá xa khỏi nội tâm Mỗi bước tiến là một lần xa gốc Đến khi đứng yên… cũng chẳng biết quay về đâu. Nhưng sâu trong quên lãng vẫn có một tia gọi Nhỏ thôi, nhưng đủ giữ ta còn sống Chỉ cần dừng lại, lắng nghe, thành thật Bản thể sẽ dẫn ta về – rất chậm, rất hiền. Bởi ta không cần tìm mình ở đâu xa Chỉ cần thôi chạy trốn chính mình nữa Khi ta dám hỏi và dám ở lại Ta sẽ nhớ ra… ta là ai.
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B9
    BÀI THƠ CHƯƠNG 9.: MẤT GỐC TINH THẦN – CĂN BỆNH KHÔNG TÊN CỦA THỜI ĐẠI

    Có một căn bệnh không ghi trong y học
    Không đo bằng nhịp tim, huyết áp, men gan
    Nó lan rộng giữa đời sống hiện đại
    Khi con người quên mất gốc rễ tinh thần.
    Ta có đủ tiện nghi cho thân xác
    Nhưng đói khát âm thầm ở bên trong
    Ngày càng nhiều tiếng nói, lời khuyên, tri thức
    Mà thiếu một điểm tựa để tựa lòng.
    Mất gốc không phải là không biết điều hay
    Mà là không biết điều gì giữ ta đứng vững
    Ta chạy theo thời gian, thành tựu, tốc độ
    Để rồi kiệt sức mà chẳng biết vì đâu.
    Căn bệnh ấy không làm ta ngã quỵ
    Nó khiến ta sống mà không thật sự sống
    Cười rất đúng, nói rất tròn vai
    Nhưng tâm hồn thì lang thang vô định.
    Khi gốc tinh thần bị bào mòn lặng lẽ
    Con người dễ nổi giận, dễ hoang mang
    Dễ tin vào những điều bên ngoài chói sáng
    Và đánh rơi sự an nhiên vốn sẵn trong mình.
    Thuốc chữa không nằm ở thêm sở hữu
    Cũng chẳng ở những lời hứa cao siêu
    Chỉ cần ta quay về vun lại gốc
    Sống chậm, sống sâu, sống có chiều tâm linh.
    Khi con người tìm lại gốc tinh thần
    Căn bệnh không tên tự khắc tan biến
    Không phải vì đời hết khổ đau
    Mà vì ta đã có nơi để trở về.
    HNI 22/12 - B9 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 9.: MẤT GỐC TINH THẦN – CĂN BỆNH KHÔNG TÊN CỦA THỜI ĐẠI Có một căn bệnh không ghi trong y học Không đo bằng nhịp tim, huyết áp, men gan Nó lan rộng giữa đời sống hiện đại Khi con người quên mất gốc rễ tinh thần. Ta có đủ tiện nghi cho thân xác Nhưng đói khát âm thầm ở bên trong Ngày càng nhiều tiếng nói, lời khuyên, tri thức Mà thiếu một điểm tựa để tựa lòng. Mất gốc không phải là không biết điều hay Mà là không biết điều gì giữ ta đứng vững Ta chạy theo thời gian, thành tựu, tốc độ Để rồi kiệt sức mà chẳng biết vì đâu. Căn bệnh ấy không làm ta ngã quỵ Nó khiến ta sống mà không thật sự sống Cười rất đúng, nói rất tròn vai Nhưng tâm hồn thì lang thang vô định. Khi gốc tinh thần bị bào mòn lặng lẽ Con người dễ nổi giận, dễ hoang mang Dễ tin vào những điều bên ngoài chói sáng Và đánh rơi sự an nhiên vốn sẵn trong mình. Thuốc chữa không nằm ở thêm sở hữu Cũng chẳng ở những lời hứa cao siêu Chỉ cần ta quay về vun lại gốc Sống chậm, sống sâu, sống có chiều tâm linh. Khi con người tìm lại gốc tinh thần Căn bệnh không tên tự khắc tan biến Không phải vì đời hết khổ đau Mà vì ta đã có nơi để trở về.
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/hLJrjyK5DuE?si=P3QbxKn3xj9UUQEM
    https://youtu.be/hLJrjyK5DuE?si=P3QbxKn3xj9UUQEM
    Love
    1
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/j8dbRw0Rats?si=DuLuTHz_ESV3U7y0
    https://youtu.be/j8dbRw0Rats?si=DuLuTHz_ESV3U7y0
    Like
    1
    0 Comments 0 Shares