• HNI 25/8: Bài thơ chương 6
    "Khi anh trai trở thành người thầy, người cha, người bạn" – Lê Đình Hải

    Có những ngày tuổi thơ run rẩy,
    Anh là người thắp lửa trong tim.
    Không chỉ là máu mủ ruột thịt,
    Anh hóa thành ánh sáng dịu êm.
    Khi dạy em từng dòng chữ nhỏ,
    Bàn tay anh kiên nhẫn dìu từng trang.
    Chữ nghiêng ngả, anh cười mà sửa,
    Nắn nót cho em bước thẳng ngay hàng.
    Khi cha vắng, anh như trụ cột,
    Gánh nhọc nhằn thay bờ vai gầy.
    Mỗi bữa cơm, mỗi đồng chắt chiu,
    Anh gom góp cả trời thương nhớ.
    Lời anh dạy không cần roi vọt,
    Chỉ nhẹ nhàng mà thấm vào tim.
    Như thầy giáo giấu trong bóng tối,
    Đưa học trò vượt chốn mông mênh.
    Có đêm mưa gõ trên mái lá,
    Anh ngồi canh giấc ngủ cho em.
    Lặng lẽ như người cha thứ hai,
    Bóng hình in mờ trong hơi thở.
    Nỗi buồn em, anh là bạn lắng,
    Không phán xét, chỉ biết lắng nghe.
    Nắm tay em qua mùa giông bão,
    Cho niềm tin nảy mầm trở lại.
    Khi em vấp, anh không hề mắng,
    Chỉ mỉm cười: “Ngã để mà khôn.”
    Đôi mắt sáng như trời vời vợi,
    Khuyên em đứng vững giữa gian truân.
    Anh là thầy, dạy bằng đời sống,
    Không phấn trắng, chẳng bảng đen ghi.
    Anh là cha, trao bao tình nghĩa,
    Dẫu không danh xưng, vẫn vẹn tròn.
    Anh là bạn, đi cùng năm tháng,
    Không bỏ em giữa lối chênh vênh.
    Một tiếng cười, xóa bao mệt mỏi,
    Một bờ vai, che gió bụi đời.
    Ba dáng hình dung hòa một bóng,
    Thầy – cha – bạn gói trọn trong anh.
    Nhờ có anh, đời em tươi sáng,
    Dẫu phong ba, vẫn thấy an lành.
    Đọc thêm
    HNI 25/8: Bài thơ chương 6 "Khi anh trai trở thành người thầy, người cha, người bạn" – Lê Đình Hải Có những ngày tuổi thơ run rẩy, Anh là người thắp lửa trong tim. Không chỉ là máu mủ ruột thịt, Anh hóa thành ánh sáng dịu êm. Khi dạy em từng dòng chữ nhỏ, Bàn tay anh kiên nhẫn dìu từng trang. Chữ nghiêng ngả, anh cười mà sửa, Nắn nót cho em bước thẳng ngay hàng. Khi cha vắng, anh như trụ cột, Gánh nhọc nhằn thay bờ vai gầy. Mỗi bữa cơm, mỗi đồng chắt chiu, Anh gom góp cả trời thương nhớ. Lời anh dạy không cần roi vọt, Chỉ nhẹ nhàng mà thấm vào tim. Như thầy giáo giấu trong bóng tối, Đưa học trò vượt chốn mông mênh. Có đêm mưa gõ trên mái lá, Anh ngồi canh giấc ngủ cho em. Lặng lẽ như người cha thứ hai, Bóng hình in mờ trong hơi thở. Nỗi buồn em, anh là bạn lắng, Không phán xét, chỉ biết lắng nghe. Nắm tay em qua mùa giông bão, Cho niềm tin nảy mầm trở lại. Khi em vấp, anh không hề mắng, Chỉ mỉm cười: “Ngã để mà khôn.” Đôi mắt sáng như trời vời vợi, Khuyên em đứng vững giữa gian truân. Anh là thầy, dạy bằng đời sống, Không phấn trắng, chẳng bảng đen ghi. Anh là cha, trao bao tình nghĩa, Dẫu không danh xưng, vẫn vẹn tròn. Anh là bạn, đi cùng năm tháng, Không bỏ em giữa lối chênh vênh. Một tiếng cười, xóa bao mệt mỏi, Một bờ vai, che gió bụi đời. Ba dáng hình dung hòa một bóng, Thầy – cha – bạn gói trọn trong anh. Nhờ có anh, đời em tươi sáng, Dẫu phong ba, vẫn thấy an lành. Đọc thêm
    Love
    Like
    24
    7 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25/8: Chương 6
    Khi anh trai trở thành người thầy, người cha, người bạn
    (Lê Đình Hải)
    1. Anh trai – bóng dáng thay cha trong tuổi thơ
    Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những thời khắc khó khăn, người anh trai thường gánh vác một vai trò vượt quá lứa tuổi của mình. Khi cha đi vắng, khi mẹ quá vất vả, anh trai không chỉ là đứa con lớn mà còn trở thành trụ cột tinh thần. Anh học cách đứng thẳng sớm hơn, học cách chịu đựng cơn đói trước để dành phần ăn cho em, học cách im lặng trước mệt mỏi để che giấu sự yếu đuối.
    Có những đêm lạnh, khi cha chưa về, anh trai chong đèn học nhưng mắt vẫn nghiêng sang giường em, sợ em giật mình khóc. Có những sáng mùa đông, anh lặng lẽ xách nước sớm, rửa mặt, đánh răng trước rồi nhường cho em phần nước còn ấm. Những điều nhỏ nhặt ấy, trong ký ức một đứa trẻ, lại trở thành nền móng của niềm tin và sự an toàn.

    Người ta thường nói: “Anh trai là người cha thứ hai.” Nhưng thật ra, trong lòng em, anh còn hơn thế: anh là cả một bầu trời che chở, là bóng mát của những tháng ngày thơ dại.

    2. Người thầy lặng lẽ không giáo án
    Không phải trên bục giảng, cũng chẳng có phấn trắng bảng đen, nhưng anh trai chính là người thầy đầu tiên. Anh dạy bằng hành động, dạy bằng tấm gương.
    Anh dạy em cách đứng thẳng khi bị bạn bè chê cười. Anh dạy em không bỏ cuộc khi gặp bài toán khó. Anh dạy em phải biết nói lời cảm ơn và xin lỗi đúng lúc. Không cần lý thuyết dài dòng, từng hành vi, từng cử chỉ của anh đã khắc vào tâm trí đứa em nhỏ một cuốn giáo trình sống động và chân thật nhất.

    Có lúc, anh nghiêm khắc đến mức em bật khóc, giận dỗi. Nhưng khi nhìn lại, em mới hiểu: sự nghiêm khắc ấy chính là liều thuốc đắng cần thiết, để dạy em phân biệt đúng sai, để rèn em nên một con người có trách nhiệm. Người thầy trên trường dạy kiến thức, nhưng anh trai dạy đạo làm người – và bài học ấy theo em cả đời.

    3. Khi anh trai gánh vai trò người cha
    Không ít những chàng trai tuổi mới mười tám đôi mươi đã buộc phải trưởng thành nhanh chóng vì gia đình. Khi cha vắng bóng, khi mẹ yếu đi, người anh lập tức trở thành “người cha trẻ tuổi”.
    Đọc thêm
    HNI 25/8: Chương 6 Khi anh trai trở thành người thầy, người cha, người bạn (Lê Đình Hải) 1. Anh trai – bóng dáng thay cha trong tuổi thơ Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những thời khắc khó khăn, người anh trai thường gánh vác một vai trò vượt quá lứa tuổi của mình. Khi cha đi vắng, khi mẹ quá vất vả, anh trai không chỉ là đứa con lớn mà còn trở thành trụ cột tinh thần. Anh học cách đứng thẳng sớm hơn, học cách chịu đựng cơn đói trước để dành phần ăn cho em, học cách im lặng trước mệt mỏi để che giấu sự yếu đuối. Có những đêm lạnh, khi cha chưa về, anh trai chong đèn học nhưng mắt vẫn nghiêng sang giường em, sợ em giật mình khóc. Có những sáng mùa đông, anh lặng lẽ xách nước sớm, rửa mặt, đánh răng trước rồi nhường cho em phần nước còn ấm. Những điều nhỏ nhặt ấy, trong ký ức một đứa trẻ, lại trở thành nền móng của niềm tin và sự an toàn. Người ta thường nói: “Anh trai là người cha thứ hai.” Nhưng thật ra, trong lòng em, anh còn hơn thế: anh là cả một bầu trời che chở, là bóng mát của những tháng ngày thơ dại. 2. Người thầy lặng lẽ không giáo án Không phải trên bục giảng, cũng chẳng có phấn trắng bảng đen, nhưng anh trai chính là người thầy đầu tiên. Anh dạy bằng hành động, dạy bằng tấm gương. Anh dạy em cách đứng thẳng khi bị bạn bè chê cười. Anh dạy em không bỏ cuộc khi gặp bài toán khó. Anh dạy em phải biết nói lời cảm ơn và xin lỗi đúng lúc. Không cần lý thuyết dài dòng, từng hành vi, từng cử chỉ của anh đã khắc vào tâm trí đứa em nhỏ một cuốn giáo trình sống động và chân thật nhất. Có lúc, anh nghiêm khắc đến mức em bật khóc, giận dỗi. Nhưng khi nhìn lại, em mới hiểu: sự nghiêm khắc ấy chính là liều thuốc đắng cần thiết, để dạy em phân biệt đúng sai, để rèn em nên một con người có trách nhiệm. Người thầy trên trường dạy kiến thức, nhưng anh trai dạy đạo làm người – và bài học ấy theo em cả đời. 3. Khi anh trai gánh vai trò người cha Không ít những chàng trai tuổi mới mười tám đôi mươi đã buộc phải trưởng thành nhanh chóng vì gia đình. Khi cha vắng bóng, khi mẹ yếu đi, người anh lập tức trở thành “người cha trẻ tuổi”. Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    24
    7 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-8: 22
    CHƯƠNG 20: Biến Nỗi Đau Thành Sức Mạnh Ánh Sáng
    MỞ ĐẦU: NỖI ĐAU – NGUỒN GỐC CỦA SỨC MẠNH
    Nỗi đau là điều không ai tránh khỏi trong đời sống. Mỗi con người đều ít nhất một lần nếm trải mất mát, thất bại, phản bội, bệnh tật hay cô đơn. Nhưng điều làm nên sự khác biệt không phải là việc ta có nỗi đau hay không, mà là cách ta đối diện và biến đổi nỗi đau ấy.
    Có người để nỗi đau nuốt chửng mình, sống mãi trong bóng tối. Nhưng cũng có người, chính từ nỗi đau mà tỏa sáng, tìm ra sức mạnh chưa từng biết đến. Đó là sức mạnh ánh sáng – sức mạnh biến khổ đau thành động lực sống, thành tình thương và trí tuệ.
    PHẦN I: BẢN CHẤT CỦA NỖI ĐAU
    1.1. Nỗi đau thể xác
    Bệnh tật, tai nạn, tuổi già… tất cả làm con người nhận ra sự mong manh của thân xác.
    1.2. Nỗi đau tinh thần
    Mất mát người thân, tình yêu tan vỡ, sự phản bội, sự cô lập xã hội. Đây là những bóng tối khắc sâu trong tim.
    1.3. Nỗi đau hiện sinh
    Đó là nỗi lo âu, sự bất an khi con người đối diện với câu hỏi: “Tôi sống để làm gì? Cuộc đời này có ý nghĩa gì?”
    1.4. Nỗi đau chung của nhân loại
    Chiến tranh, nghèo đói, bất công, biến đổi khí hậu… khiến cả cộng đồng gánh chịu. Đây là những nỗi đau vượt khỏi phạm vi cá nhân.
    PHẦN II: NỖI ĐAU CÓ THỂ HỦY HOẠI, NHƯNG CŨNG CÓ THỂ HÓA THÂN
    2.1. Khi nỗi đau nuốt chửng
    Người gục ngã, rơi vào tuyệt vọng, trầm cảm.
    Có người để hận thù và giận dữ nuốt lấy, biến nỗi đau thành bạo lực.
    2.2. Khi nỗi đau được biến đổi
    Người học được sự kiên nhẫn.
    Người trở nên bao dung, cảm thông với tha nhân.
    Nỗi đau trở thành chất liệu cho sáng tạo, nghệ thuật, triết học.
    2.3. Quy luật của sự trưởng thành
    Hầu hết những con người vĩ đại đều từng trải qua nỗi đau lớn. Chính nó là phép thử giúp họ mạnh mẽ và sáng suốt hơn.
    PHẦN III: CÁCH BIẾN NỖI ĐAU THÀNH SỨC MẠNH
    3.1. Thừa nhận nỗi đau
    Không chối bỏ, không né tránh. Chỉ khi đối diện thật sự, nỗi đau mới bắt đầu biến đổi.
    3.2. Học bài học ẩn trong nỗi đau
    Mỗi nỗi đau đều mang theo một thông điệp. Mất mát dạy ta biết trân trọng, thất bại dạy ta kiên nhẫn, phản bội dạy ta sáng suốt.
    3.3. Biến đau thương thành động lực
    Nhiều người sau khi trải qua bi kịch đã dốc hết sức mình để thay đổi thế giới. Ví dụ: từ mất mát, họ dấn thân vào từ thiện, nghiên cứu, nghệ thuật để cứu giúp người khác.
    3.4. Chia sẻ nỗi đau
    Khi ta biến nỗi đau cá nhân thành sự đồng cảm với người khác, nó trở thành sức mạnh cộng đồng, gắn kết con người.
    3.5. Tìm ánh sáng trong tâm linh và triết học
    Phật giáo dạy: khổ đau là sự thật đầu tiên của đời sống. Nhưng từ khổ đau có thể tìm thấy con đường giải thoát. Triết học hiện sinh dạy: nỗi đau khiến ta đối diện chính mình và tạo ra ý nghĩa.
    PHẦN IV: NHỮNG MINH CHỨNG TRONG LỊCH SỬ
    4.1. Nelson Mandela
    27 năm trong tù ngục không hủy hoại ông, mà biến ông thành biểu tượng hòa giải và ánh sáng tự do của Nam Phi.
    4.2. Viktor Frankl
    Từ bóng tối trại tập trung, ông viết ra “Đi tìm lẽ sống”, minh chứng rằng ý nghĩa có thể giúp con người vượt qua nỗi đau tận cùng.
    4.3. Đức Phật Thích Ca
    Từ nỗi đau thấy con người sinh – lão – bệnh – tử, Ngài từ bỏ ngai vàng để tìm con đường giải thoát.
    4.4. Văn chương nghệ thuật
    Nhiều thi sĩ, nhạc sĩ vĩ đại như Beethoven, Van Gogh, Dostoyevsky đã biến nỗi đau nội tâm thành những tác phẩm bất tử.
    PHẦN V: TRIẾT LÝ ÁNH SÁNG TỪ NỖI ĐAU
    5.1. Nỗi đau là mảnh đất cho hạt giống trưởng thành
    Nếu không có bóng tối, hạt giống không thể nảy mầm. Nếu không có nỗi đau, con người không học được sự sâu sắc.
    5.2. Nỗi đau và ánh sáng là hai mặt của đồng xu
    Không có đau khổ, con người sẽ không hiểu hạnh phúc. Không có bóng tối, ánh sáng chẳng có ý nghĩa.

    Đọc thêm
    HNI 25-8: 22 CHƯƠNG 20: Biến Nỗi Đau Thành Sức Mạnh Ánh Sáng MỞ ĐẦU: NỖI ĐAU – NGUỒN GỐC CỦA SỨC MẠNH Nỗi đau là điều không ai tránh khỏi trong đời sống. Mỗi con người đều ít nhất một lần nếm trải mất mát, thất bại, phản bội, bệnh tật hay cô đơn. Nhưng điều làm nên sự khác biệt không phải là việc ta có nỗi đau hay không, mà là cách ta đối diện và biến đổi nỗi đau ấy. Có người để nỗi đau nuốt chửng mình, sống mãi trong bóng tối. Nhưng cũng có người, chính từ nỗi đau mà tỏa sáng, tìm ra sức mạnh chưa từng biết đến. Đó là sức mạnh ánh sáng – sức mạnh biến khổ đau thành động lực sống, thành tình thương và trí tuệ. PHẦN I: BẢN CHẤT CỦA NỖI ĐAU 1.1. Nỗi đau thể xác Bệnh tật, tai nạn, tuổi già… tất cả làm con người nhận ra sự mong manh của thân xác. 1.2. Nỗi đau tinh thần Mất mát người thân, tình yêu tan vỡ, sự phản bội, sự cô lập xã hội. Đây là những bóng tối khắc sâu trong tim. 1.3. Nỗi đau hiện sinh Đó là nỗi lo âu, sự bất an khi con người đối diện với câu hỏi: “Tôi sống để làm gì? Cuộc đời này có ý nghĩa gì?” 1.4. Nỗi đau chung của nhân loại Chiến tranh, nghèo đói, bất công, biến đổi khí hậu… khiến cả cộng đồng gánh chịu. Đây là những nỗi đau vượt khỏi phạm vi cá nhân. PHẦN II: NỖI ĐAU CÓ THỂ HỦY HOẠI, NHƯNG CŨNG CÓ THỂ HÓA THÂN 2.1. Khi nỗi đau nuốt chửng Người gục ngã, rơi vào tuyệt vọng, trầm cảm. Có người để hận thù và giận dữ nuốt lấy, biến nỗi đau thành bạo lực. 2.2. Khi nỗi đau được biến đổi Người học được sự kiên nhẫn. Người trở nên bao dung, cảm thông với tha nhân. Nỗi đau trở thành chất liệu cho sáng tạo, nghệ thuật, triết học. 2.3. Quy luật của sự trưởng thành Hầu hết những con người vĩ đại đều từng trải qua nỗi đau lớn. Chính nó là phép thử giúp họ mạnh mẽ và sáng suốt hơn. PHẦN III: CÁCH BIẾN NỖI ĐAU THÀNH SỨC MẠNH 3.1. Thừa nhận nỗi đau Không chối bỏ, không né tránh. Chỉ khi đối diện thật sự, nỗi đau mới bắt đầu biến đổi. 3.2. Học bài học ẩn trong nỗi đau Mỗi nỗi đau đều mang theo một thông điệp. Mất mát dạy ta biết trân trọng, thất bại dạy ta kiên nhẫn, phản bội dạy ta sáng suốt. 3.3. Biến đau thương thành động lực Nhiều người sau khi trải qua bi kịch đã dốc hết sức mình để thay đổi thế giới. Ví dụ: từ mất mát, họ dấn thân vào từ thiện, nghiên cứu, nghệ thuật để cứu giúp người khác. 3.4. Chia sẻ nỗi đau Khi ta biến nỗi đau cá nhân thành sự đồng cảm với người khác, nó trở thành sức mạnh cộng đồng, gắn kết con người. 3.5. Tìm ánh sáng trong tâm linh và triết học Phật giáo dạy: khổ đau là sự thật đầu tiên của đời sống. Nhưng từ khổ đau có thể tìm thấy con đường giải thoát. Triết học hiện sinh dạy: nỗi đau khiến ta đối diện chính mình và tạo ra ý nghĩa. PHẦN IV: NHỮNG MINH CHỨNG TRONG LỊCH SỬ 4.1. Nelson Mandela 27 năm trong tù ngục không hủy hoại ông, mà biến ông thành biểu tượng hòa giải và ánh sáng tự do của Nam Phi. 4.2. Viktor Frankl Từ bóng tối trại tập trung, ông viết ra “Đi tìm lẽ sống”, minh chứng rằng ý nghĩa có thể giúp con người vượt qua nỗi đau tận cùng. 4.3. Đức Phật Thích Ca Từ nỗi đau thấy con người sinh – lão – bệnh – tử, Ngài từ bỏ ngai vàng để tìm con đường giải thoát. 4.4. Văn chương nghệ thuật Nhiều thi sĩ, nhạc sĩ vĩ đại như Beethoven, Van Gogh, Dostoyevsky đã biến nỗi đau nội tâm thành những tác phẩm bất tử. PHẦN V: TRIẾT LÝ ÁNH SÁNG TỪ NỖI ĐAU 5.1. Nỗi đau là mảnh đất cho hạt giống trưởng thành Nếu không có bóng tối, hạt giống không thể nảy mầm. Nếu không có nỗi đau, con người không học được sự sâu sắc. 5.2. Nỗi đau và ánh sáng là hai mặt của đồng xu Không có đau khổ, con người sẽ không hiểu hạnh phúc. Không có bóng tối, ánh sáng chẳng có ý nghĩa. Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    24
    7 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25/8https://www.hniquantum.org//photos/1388
    HNI 25/8https://www.hniquantum.org//photos/1388
    WWW.HNIQUANTUM.ORG
    Chuong68 - HNI 25/8: Bài thơ chương 6 "Khi anh trai...
    HNI 25/8: Bài thơ chương 6 "Khi anh trai trở thành người thầy, người cha, người bạn" – Lê Đình Hải Có những ngày tuổi thơ run rẩy, Anh là người thắp lửa trong tim. Không chỉ là máu mủ ruột thịt, Anh hóa...
    Love
    Like
    Wow
    23
    9 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-8: 22
    CHƯƠNG 20: Biến Nỗi Đau Thành Sức Mạnh Ánh Sáng
    MỞ ĐẦU: NỖI ĐAU – NGUỒN GỐC CỦA SỨC MẠNH
    Nỗi đau là điều không ai tránh khỏi trong đời sống. Mỗi con người đều ít nhất một lần nếm trải mất mát, thất bại, phản bội, bệnh tật hay cô đơn. Nhưng điều làm nên sự khác biệt không phải là việc ta có nỗi đau hay không, mà là cách ta đối diện và biến đổi nỗi đau ấy.
    Có người để nỗi đau nuốt chửng mình, sống mãi trong bóng tối. Nhưng cũng có người, chính từ nỗi đau mà tỏa sáng, tìm ra sức mạnh chưa từng biết đến. Đó là sức mạnh ánh sáng – sức mạnh biến khổ đau thành động lực sống, thành tình thương và trí tuệ.
    PHẦN I: BẢN CHẤT CỦA NỖI ĐAU
    1.1. Nỗi đau thể xác
    Bệnh tật, tai nạn, tuổi già… tất cả làm con người nhận ra sự mong manh của thân xác.
    1.2. Nỗi đau tinh thần
    Mất mát người thân, tình yêu tan vỡ, sự phản bội, sự cô lập xã hội. Đây là những bóng tối khắc sâu trong tim.
    1.3. Nỗi đau hiện sinh
    Đó là nỗi lo âu, sự bất an khi con người đối diện với câu hỏi: “Tôi sống để làm gì? Cuộc đời này có ý nghĩa gì?”
    1.4. Nỗi đau chung của nhân loại
    Chiến tranh, nghèo đói, bất công, biến đổi khí hậu… khiến cả cộng đồng gánh chịu. Đây là những nỗi đau vượt khỏi phạm vi cá nhân.
    PHẦN II: NỖI ĐAU CÓ THỂ HỦY HOẠI, NHƯNG CŨNG CÓ THỂ HÓA THÂN
    2.1. Khi nỗi đau nuốt chửng
    Người gục ngã, rơi vào tuyệt vọng, trầm cảm.
    Có người để hận thù và giận dữ nuốt lấy, biến nỗi đau thành bạo lực.
    2.2. Khi nỗi đau được biến đổi
    Người học được sự kiên nhẫn.
    Người trở nên bao dung, cảm thông với tha nhân.
    Nỗi đau trở thành chất liệu cho sáng tạo, nghệ thuật, triết học.
    2.3. Quy luật của sự trưởng thành
    Hầu hết những con người vĩ đại đều từng trải qua nỗi đau lớn. Chính nó là phép thử giúp họ mạnh mẽ và sáng suốt hơn.
    PHẦN III: CÁCH BIẾN NỖI ĐAU THÀNH SỨC MẠNH
    3.1. Thừa nhận nỗi đau
    Không chối bỏ, không né tránh. Chỉ khi đối diện thật sự, nỗi đau mới bắt đầu biến đổi.
    3.2. Học bài học ẩn trong nỗi đau
    Mỗi nỗi đau đều mang theo một thông điệp. Mất mát dạy ta biết trân trọng, thất bại dạy ta kiên nhẫn, phản bội dạy ta sáng suốt.
    3.3. Biến đau thương thành động lực
    Nhiều người sau khi trải qua bi kịch đã dốc hết sức mình để thay đổi thế giới. Ví dụ: từ mất mát, họ dấn thân vào từ thiện, nghiên cứu, nghệ thuật để cứu giúp người khác.
    3.4. Chia sẻ nỗi đau
    Khi ta biến nỗi đau cá nhân thành sự đồng cảm với người khác, nó trở thành sức mạnh cộng đồng, gắn kết con người.
    3.5. Tìm ánh sáng trong tâm linh và triết học
    Phật giáo dạy: khổ đau là sự thật đầu tiên của đời sống. Nhưng từ khổ đau có thể tìm thấy con đường giải thoát. Triết học hiện sinh dạy: nỗi đau khiến ta đối diện chính mình và tạo ra ý nghĩa.
    PHẦN IV: NHỮNG MINH CHỨNG TRONG LỊCH SỬ
    4.1. Nelson Mandela
    27 năm trong tù ngục không hủy hoại ông, mà biến ông thành biểu tượng hòa giải và ánh sáng tự do của Nam Phi.
    4.2. Viktor Frankl
    Từ bóng tối trại tập trung, ông viết ra “Đi tìm lẽ sống”, minh chứng rằng ý nghĩa có thể giúp con người vượt qua nỗi đau tận cùng.
    4.3. Đức Phật Thích Ca
    Từ nỗi đau thấy con người sinh – lão – bệnh – tử, Ngài từ bỏ ngai vàng để tìm con đường giải thoát.
    4.4. Văn chương nghệ thuật
    Nhiều thi sĩ, nhạc sĩ vĩ đại như Beethoven, Van Gogh, Dostoyevsky đã biến nỗi đau nội tâm thành những tác phẩm bất tử.
    PHẦN V: TRIẾT LÝ ÁNH SÁNG TỪ NỖI ĐAU
    5.1. Nỗi đau là mảnh đất cho hạt giống trưởng thành
    Nếu không có bóng tối, hạt giống không thể nảy mầm. Nếu không có nỗi đau, con người không học được sự sâu sắc.
    5.2. Nỗi đau và ánh sáng là hai mặt của đồng xu
    Không có đau khổ, con người sẽ không hiểu hạnh phúc. Không có bóng tối, ánh sáng chẳng có ý nghĩa.

    Đọc thêm
    HNI 25-8: 22 CHƯƠNG 20: Biến Nỗi Đau Thành Sức Mạnh Ánh Sáng MỞ ĐẦU: NỖI ĐAU – NGUỒN GỐC CỦA SỨC MẠNH Nỗi đau là điều không ai tránh khỏi trong đời sống. Mỗi con người đều ít nhất một lần nếm trải mất mát, thất bại, phản bội, bệnh tật hay cô đơn. Nhưng điều làm nên sự khác biệt không phải là việc ta có nỗi đau hay không, mà là cách ta đối diện và biến đổi nỗi đau ấy. Có người để nỗi đau nuốt chửng mình, sống mãi trong bóng tối. Nhưng cũng có người, chính từ nỗi đau mà tỏa sáng, tìm ra sức mạnh chưa từng biết đến. Đó là sức mạnh ánh sáng – sức mạnh biến khổ đau thành động lực sống, thành tình thương và trí tuệ. PHẦN I: BẢN CHẤT CỦA NỖI ĐAU 1.1. Nỗi đau thể xác Bệnh tật, tai nạn, tuổi già… tất cả làm con người nhận ra sự mong manh của thân xác. 1.2. Nỗi đau tinh thần Mất mát người thân, tình yêu tan vỡ, sự phản bội, sự cô lập xã hội. Đây là những bóng tối khắc sâu trong tim. 1.3. Nỗi đau hiện sinh Đó là nỗi lo âu, sự bất an khi con người đối diện với câu hỏi: “Tôi sống để làm gì? Cuộc đời này có ý nghĩa gì?” 1.4. Nỗi đau chung của nhân loại Chiến tranh, nghèo đói, bất công, biến đổi khí hậu… khiến cả cộng đồng gánh chịu. Đây là những nỗi đau vượt khỏi phạm vi cá nhân. PHẦN II: NỖI ĐAU CÓ THỂ HỦY HOẠI, NHƯNG CŨNG CÓ THỂ HÓA THÂN 2.1. Khi nỗi đau nuốt chửng Người gục ngã, rơi vào tuyệt vọng, trầm cảm. Có người để hận thù và giận dữ nuốt lấy, biến nỗi đau thành bạo lực. 2.2. Khi nỗi đau được biến đổi Người học được sự kiên nhẫn. Người trở nên bao dung, cảm thông với tha nhân. Nỗi đau trở thành chất liệu cho sáng tạo, nghệ thuật, triết học. 2.3. Quy luật của sự trưởng thành Hầu hết những con người vĩ đại đều từng trải qua nỗi đau lớn. Chính nó là phép thử giúp họ mạnh mẽ và sáng suốt hơn. PHẦN III: CÁCH BIẾN NỖI ĐAU THÀNH SỨC MẠNH 3.1. Thừa nhận nỗi đau Không chối bỏ, không né tránh. Chỉ khi đối diện thật sự, nỗi đau mới bắt đầu biến đổi. 3.2. Học bài học ẩn trong nỗi đau Mỗi nỗi đau đều mang theo một thông điệp. Mất mát dạy ta biết trân trọng, thất bại dạy ta kiên nhẫn, phản bội dạy ta sáng suốt. 3.3. Biến đau thương thành động lực Nhiều người sau khi trải qua bi kịch đã dốc hết sức mình để thay đổi thế giới. Ví dụ: từ mất mát, họ dấn thân vào từ thiện, nghiên cứu, nghệ thuật để cứu giúp người khác. 3.4. Chia sẻ nỗi đau Khi ta biến nỗi đau cá nhân thành sự đồng cảm với người khác, nó trở thành sức mạnh cộng đồng, gắn kết con người. 3.5. Tìm ánh sáng trong tâm linh và triết học Phật giáo dạy: khổ đau là sự thật đầu tiên của đời sống. Nhưng từ khổ đau có thể tìm thấy con đường giải thoát. Triết học hiện sinh dạy: nỗi đau khiến ta đối diện chính mình và tạo ra ý nghĩa. PHẦN IV: NHỮNG MINH CHỨNG TRONG LỊCH SỬ 4.1. Nelson Mandela 27 năm trong tù ngục không hủy hoại ông, mà biến ông thành biểu tượng hòa giải và ánh sáng tự do của Nam Phi. 4.2. Viktor Frankl Từ bóng tối trại tập trung, ông viết ra “Đi tìm lẽ sống”, minh chứng rằng ý nghĩa có thể giúp con người vượt qua nỗi đau tận cùng. 4.3. Đức Phật Thích Ca Từ nỗi đau thấy con người sinh – lão – bệnh – tử, Ngài từ bỏ ngai vàng để tìm con đường giải thoát. 4.4. Văn chương nghệ thuật Nhiều thi sĩ, nhạc sĩ vĩ đại như Beethoven, Van Gogh, Dostoyevsky đã biến nỗi đau nội tâm thành những tác phẩm bất tử. PHẦN V: TRIẾT LÝ ÁNH SÁNG TỪ NỖI ĐAU 5.1. Nỗi đau là mảnh đất cho hạt giống trưởng thành Nếu không có bóng tối, hạt giống không thể nảy mầm. Nếu không có nỗi đau, con người không học được sự sâu sắc. 5.2. Nỗi đau và ánh sáng là hai mặt của đồng xu Không có đau khổ, con người sẽ không hiểu hạnh phúc. Không có bóng tối, ánh sáng chẳng có ý nghĩa. Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    Angry
    25
    11 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI - 25-8
    Chương 19 – Thức Tỉnh Tập Thể
    Sách Trắng: ĐẠO TRỜI – THUẬN LÒNG DÂN

    Chương 19 – Thức Tỉnh Tập Thể

    Trong dòng chảy lịch sử, chưa bao giờ nhân loại đứng trước một bước ngoặt lớn đến vậy: khủng hoảng môi trường, biến động chính trị, phân hóa giàu nghèo, và sự bùng nổ công nghệ. Những dấu hiệu ấy không chỉ là thách thức, mà còn là lời gọi thức tỉnh của Đạo Trời. Khi một số đông cùng cảm nhận được sự mất cân bằng, khi lương tri con người đồng loạt lay động, thì một sự thức tỉnh tập thể bắt đầu hình thành.

    1. Thức tỉnh cá nhân – nền tảng của tập thể

    Mỗi con người đều mang trong mình một “mảnh Trời”. Nhưng trong xã hội hiện đại, nhiều người bị cuốn vào guồng quay lợi ích, quên mất gốc rễ Đạo.

    Khi một người tỉnh dậy, họ trở nên khiêm cung, biết tôn trọng sự thật, biết yêu thương cộng đồng.

    Khi mười người tỉnh, họ hình thành một cộng đồng nhỏ lan tỏa ánh sáng.

    Khi hàng triệu người tỉnh, đó không còn là chuyển hóa đơn lẻ, mà là một cơn sóng lớn của nhân loại.

    Đạo Trời bắt đầu vận hành mạnh mẽ nhất khi cái thiện trong lòng người hòa vào nhau.

    2. Quy luật cộng hưởng

    Vũ trụ vận hành theo nguyên lý cộng hưởng. Một giọt nước không thể tạo thành sóng, nhưng hàng ngàn, hàng vạn giọt cùng rơi xuống sẽ thành biển động.

    Thức tỉnh tập thể là sự cộng hưởng tâm thức: khi nhiều người cùng hướng về lẽ phải, cùng đặt câu hỏi về ý nghĩa sống, cùng hành động thuận Trời.

    Đây là lúc năng lượng của số đông vượt qua mọi cơ chế áp đặt của thiểu số, phá tan sự thao túng, độc tài, hay lợi ích ích kỷ.

    Đây chính là cách Đạo Trời vận hành trong thời đại mới: không thông qua mệnh lệnh, mà thông qua cộng hưởng tâm linh.

    3. Biểu hiện của một xã hội đang thức tỉnh

    Con người bắt đầu nghi ngờ những hệ thống cũ chỉ phục vụ cho một nhóm nhỏ.

    Nhiều phong trào cộng đồng xuất hiện, đặt câu hỏi về môi trường, công lý, quyền con người.

    Công nghệ blockchain, DAO, Web3 trở thành công cụ giúp số đông giành lại tiếng nói.

    Các giá trị cổ xưa như nhân nghĩa, liêm sỉ, đạo lý được “hồi sinh” trong tâm thức hiện đại.

    Khi xã hội đồng loạt thay đổi thước đo thành công – từ tiền bạc sang đạo lý, từ quyền lực sang uy tín ánh sáng, ta biết rằng sự thức tỉnh tập thể đã bắt đầu.
    4. Tác động đến quốc gia và nhân loại
    Đọc thêm
    HNI - 25-8 Chương 19 – Thức Tỉnh Tập Thể Sách Trắng: ĐẠO TRỜI – THUẬN LÒNG DÂN Chương 19 – Thức Tỉnh Tập Thể Trong dòng chảy lịch sử, chưa bao giờ nhân loại đứng trước một bước ngoặt lớn đến vậy: khủng hoảng môi trường, biến động chính trị, phân hóa giàu nghèo, và sự bùng nổ công nghệ. Những dấu hiệu ấy không chỉ là thách thức, mà còn là lời gọi thức tỉnh của Đạo Trời. Khi một số đông cùng cảm nhận được sự mất cân bằng, khi lương tri con người đồng loạt lay động, thì một sự thức tỉnh tập thể bắt đầu hình thành. 1. Thức tỉnh cá nhân – nền tảng của tập thể Mỗi con người đều mang trong mình một “mảnh Trời”. Nhưng trong xã hội hiện đại, nhiều người bị cuốn vào guồng quay lợi ích, quên mất gốc rễ Đạo. Khi một người tỉnh dậy, họ trở nên khiêm cung, biết tôn trọng sự thật, biết yêu thương cộng đồng. Khi mười người tỉnh, họ hình thành một cộng đồng nhỏ lan tỏa ánh sáng. Khi hàng triệu người tỉnh, đó không còn là chuyển hóa đơn lẻ, mà là một cơn sóng lớn của nhân loại. Đạo Trời bắt đầu vận hành mạnh mẽ nhất khi cái thiện trong lòng người hòa vào nhau. 2. Quy luật cộng hưởng Vũ trụ vận hành theo nguyên lý cộng hưởng. Một giọt nước không thể tạo thành sóng, nhưng hàng ngàn, hàng vạn giọt cùng rơi xuống sẽ thành biển động. Thức tỉnh tập thể là sự cộng hưởng tâm thức: khi nhiều người cùng hướng về lẽ phải, cùng đặt câu hỏi về ý nghĩa sống, cùng hành động thuận Trời. Đây là lúc năng lượng của số đông vượt qua mọi cơ chế áp đặt của thiểu số, phá tan sự thao túng, độc tài, hay lợi ích ích kỷ. Đây chính là cách Đạo Trời vận hành trong thời đại mới: không thông qua mệnh lệnh, mà thông qua cộng hưởng tâm linh. 3. Biểu hiện của một xã hội đang thức tỉnh Con người bắt đầu nghi ngờ những hệ thống cũ chỉ phục vụ cho một nhóm nhỏ. Nhiều phong trào cộng đồng xuất hiện, đặt câu hỏi về môi trường, công lý, quyền con người. Công nghệ blockchain, DAO, Web3 trở thành công cụ giúp số đông giành lại tiếng nói. Các giá trị cổ xưa như nhân nghĩa, liêm sỉ, đạo lý được “hồi sinh” trong tâm thức hiện đại. Khi xã hội đồng loạt thay đổi thước đo thành công – từ tiền bạc sang đạo lý, từ quyền lực sang uy tín ánh sáng, ta biết rằng sự thức tỉnh tập thể đã bắt đầu. 4. Tác động đến quốc gia và nhân loại Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    Sad
    27
    11 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25/8: THƠ CHƯƠNG 4:
    Bài thơ: Tấm gương soi sáng trong bóng tối

    Trong đêm dài mịt mù không lối,
    Một ánh gương lặng lẽ soi đường.
    Không ồn ào, chẳng cần lời tỏ,
    Nhưng dẫn lối bao trái tim thương.
    Bóng tối phủ, niềm tin vụt tắt,
    Người vẫn đứng, sáng tỏ kiên cường.
    Như đốm lửa bừng lên trong dạ,
    Gọi nhân gian thức tỉnh yêu thương.
    Mỗi ánh mắt như tia hy vọng,
    Mỗi nụ cười như sợi nắng mai.
    Bao đôi chân mỏi mòn ngã gục,
    Được nâng dậy từ gương hình ngài.
    Không phải thánh, chẳng mang phép lạ,
    Chỉ là người dám đứng, dám đi.
    Nhưng từ đó, muôn người nương tựa,
    Nhận ra mình cũng có thể vì.
    Vì nhân loại, vì tình, vì nghĩa,
    Vì một đời không sống hoang phung.
    Tấm gương ấy soi trong từng bước,
    Dạy con người biết sống anh hùng.
    Có khi gương chẳng còn nguyên vẹn,
    Sứt mẻ nhiều, vết xước in sâu.
    Nhưng chính thế mới là chân thực,
    Cho nhân gian thấy rõ khổ đau.
    Bởi bóng tối đâu che được mãi,
    Ánh sáng kia càng rực giữa đêm.
    Người ngã xuống, niềm tin còn lại,
    Đời sau theo bước gió thổi mềm.
    Bao thế hệ nhìn gương mà lớn,
    Nhận sức mình chẳng thể ngồi yên.
    Từ bóng tối, họ thành ánh sáng,
    Từ nỗi đau, hóa sức mạnh bền.
    Ôi tấm gương – ngàn đời soi chiếu,
    Dẫu tháng năm phủ bụi thời gian.
    Vẫn rạng rỡ như ngày đầu đó,
    Vẫn dịu dàng sưởi ấm nhân gian.
    Nếu một lúc lòng ta lạc lối,
    Hãy tìm về nơi ánh gương soi.
    Sẽ thấy rõ bản thân can đảm,
    Và dấn thân, tiếp bước cuộc đời.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 25/8: THƠ CHƯƠNG 4: Bài thơ: Tấm gương soi sáng trong bóng tối Trong đêm dài mịt mù không lối, Một ánh gương lặng lẽ soi đường. Không ồn ào, chẳng cần lời tỏ, Nhưng dẫn lối bao trái tim thương. Bóng tối phủ, niềm tin vụt tắt, Người vẫn đứng, sáng tỏ kiên cường. Như đốm lửa bừng lên trong dạ, Gọi nhân gian thức tỉnh yêu thương. Mỗi ánh mắt như tia hy vọng, Mỗi nụ cười như sợi nắng mai. Bao đôi chân mỏi mòn ngã gục, Được nâng dậy từ gương hình ngài. Không phải thánh, chẳng mang phép lạ, Chỉ là người dám đứng, dám đi. Nhưng từ đó, muôn người nương tựa, Nhận ra mình cũng có thể vì. Vì nhân loại, vì tình, vì nghĩa, Vì một đời không sống hoang phung. Tấm gương ấy soi trong từng bước, Dạy con người biết sống anh hùng. Có khi gương chẳng còn nguyên vẹn, Sứt mẻ nhiều, vết xước in sâu. Nhưng chính thế mới là chân thực, Cho nhân gian thấy rõ khổ đau. Bởi bóng tối đâu che được mãi, Ánh sáng kia càng rực giữa đêm. Người ngã xuống, niềm tin còn lại, Đời sau theo bước gió thổi mềm. Bao thế hệ nhìn gương mà lớn, Nhận sức mình chẳng thể ngồi yên. Từ bóng tối, họ thành ánh sáng, Từ nỗi đau, hóa sức mạnh bền. Ôi tấm gương – ngàn đời soi chiếu, Dẫu tháng năm phủ bụi thời gian. Vẫn rạng rỡ như ngày đầu đó, Vẫn dịu dàng sưởi ấm nhân gian. Nếu một lúc lòng ta lạc lối, Hãy tìm về nơi ánh gương soi. Sẽ thấy rõ bản thân can đảm, Và dấn thân, tiếp bước cuộc đời. Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    28
    15 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-8
    Bài Thơ Chương 20: Ánh Sáng Từ Nỗi Đau

    Nỗi đau như đêm dài,

    Che phủ cả trời mây.

    Mỗi vết thương âm thầm,

    Là ngọn lửa âm ỉ cháy.

    Có người gục giữa đời,

    Buông xuôi trong tăm tối.

    Có người đứng dậy vững,

    Tỏa sáng từ thương đau.

    Nỗi đau dạy con tim,

    Biết yêu thương nhiều hơn.

    Nỗi đau dạy đôi mắt,

    Thấy rõ đời vô thường.

    Khi ta mất tất cả,

    Mới biết quý những gì.

    Khi ta đau tận đáy,

    Mới hiểu sức mạnh mình.

    Nỗi đau chẳng diệt ta,

    Nó luyện ta kiên cường.

    Như lửa nung vàng rực,

    Như bão tố sinh cầu vồng.

    Hãy biến đau thành sáng,

    Đừng để tối phủ mờ.

    Từ nước mắt nảy mầm,

    Từ mất mát sinh hy vọng.

    Ai từng đau mới hiểu,

    Trái tim cần sẻ chia.

    Ai từng khổ mới biết,

    Hạnh phúc giản dị ngần nào.

    Nỗi đau rồi sẽ qua,

    Ánh sáng sẽ ở lại.
    Đọc thêm
    HNI 25-8 Bài Thơ Chương 20: Ánh Sáng Từ Nỗi Đau Nỗi đau như đêm dài, Che phủ cả trời mây. Mỗi vết thương âm thầm, Là ngọn lửa âm ỉ cháy. Có người gục giữa đời, Buông xuôi trong tăm tối. Có người đứng dậy vững, Tỏa sáng từ thương đau. Nỗi đau dạy con tim, Biết yêu thương nhiều hơn. Nỗi đau dạy đôi mắt, Thấy rõ đời vô thường. Khi ta mất tất cả, Mới biết quý những gì. Khi ta đau tận đáy, Mới hiểu sức mạnh mình. Nỗi đau chẳng diệt ta, Nó luyện ta kiên cường. Như lửa nung vàng rực, Như bão tố sinh cầu vồng. Hãy biến đau thành sáng, Đừng để tối phủ mờ. Từ nước mắt nảy mầm, Từ mất mát sinh hy vọng. Ai từng đau mới hiểu, Trái tim cần sẻ chia. Ai từng khổ mới biết, Hạnh phúc giản dị ngần nào. Nỗi đau rồi sẽ qua, Ánh sáng sẽ ở lại. Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    Yay
    28
    14 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25/8:
    Bài hát chương 4: “Tấm gương soi sáng trong bóng tối”

    [Verse 1]
    Có những đêm dài, bước chân lạc lối,
    Bóng tối vây quanh, chẳng thấy ngày mai.
    Giữa bao mịt mù, một ánh sáng khẽ gọi,
    Người như tấm gương, soi sáng tim ai.
    [Pre-Chorus]
    Không phải ngọn đèn rực rỡ trời cao,
    Mà là lửa nhỏ trong lòng dâng trao.
    Không cần lời hứa, không cần vinh quang,
    Chỉ lặng lẽ dẫn đường cho bước chân sang.

    [Chorus]
    Tấm gương soi sáng trong bóng tối,
    Dẫn ta qua bao nhiêu bão giông.
    Người trao niềm tin, chẳng nói một lời,
    Mà cả nhân gian bừng lên sức sống.
    Tấm gương soi sáng trong bóng tối,
    Người thắp hồn ta như ánh dương.
    Đường xa có người, chẳng lo lạc bước,
    Bóng tối nào cũng tan biến sau cùng.

    [Verse 2]
    Có những vết thương, đời chưa khép lại,
    Có những giấc mơ, tưởng chừng vụt bay.
    Người như tiếng ca, khẽ ngân trong đêm dài,
    Thắp sáng trái tim đang khát khao ngày mai.

    [Pre-Chorus]
    Không là anh hùng giữa tiếng hò reo,
    Chỉ là người đứng vững giữa gieo neo.
    Người cho ta thấy bóng tối không dài,
    Khi ánh sáng nhỏ vẫn còn trong ai.

    [Chorus]
    Tấm gương soi sáng trong bóng tối,
    Dẫn ta qua bao nhiêu bão giông.
    Người trao niềm tin, chẳng nói một lời,
    Mà cả nhân gian bừng lên sức sống.
    Tấm gương soi sáng trong bóng tối,
    Người thắp hồn ta như ánh dương.
    Đường xa có người, chẳng lo lạc bước,
    Bóng tối nào cũng tan biến sau cùng.

    [Bridge]
    Khi ta ngã, người nâng ta dậy,
    Khi ta khóc, người lau bờ mi.
    Giữa cuộc đời nhiều điều đổi thay,
    Người vẫn là ánh sáng chẳng hề phai.

    [Final Chorus]
    Tấm gương soi sáng trong bóng tối,
    Người giữ niềm tin cho mai sau.
    Dù bao bão tố, dù bao nỗi đau,
    Người vẫn kiên cường như sao sáng ngời.
    Tấm gương soi sáng trong bóng tối,
    Người dẫn đường ta qua đêm dài.
    Và ta biết rằng, khi tim còn cháy,
    Bóng tối nào cũng sẽ lùi xa…
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 25/8: Bài hát chương 4: “Tấm gương soi sáng trong bóng tối” [Verse 1] Có những đêm dài, bước chân lạc lối, Bóng tối vây quanh, chẳng thấy ngày mai. Giữa bao mịt mù, một ánh sáng khẽ gọi, Người như tấm gương, soi sáng tim ai. [Pre-Chorus] Không phải ngọn đèn rực rỡ trời cao, Mà là lửa nhỏ trong lòng dâng trao. Không cần lời hứa, không cần vinh quang, Chỉ lặng lẽ dẫn đường cho bước chân sang. [Chorus] Tấm gương soi sáng trong bóng tối, Dẫn ta qua bao nhiêu bão giông. Người trao niềm tin, chẳng nói một lời, Mà cả nhân gian bừng lên sức sống. Tấm gương soi sáng trong bóng tối, Người thắp hồn ta như ánh dương. Đường xa có người, chẳng lo lạc bước, Bóng tối nào cũng tan biến sau cùng. [Verse 2] Có những vết thương, đời chưa khép lại, Có những giấc mơ, tưởng chừng vụt bay. Người như tiếng ca, khẽ ngân trong đêm dài, Thắp sáng trái tim đang khát khao ngày mai. [Pre-Chorus] Không là anh hùng giữa tiếng hò reo, Chỉ là người đứng vững giữa gieo neo. Người cho ta thấy bóng tối không dài, Khi ánh sáng nhỏ vẫn còn trong ai. [Chorus] Tấm gương soi sáng trong bóng tối, Dẫn ta qua bao nhiêu bão giông. Người trao niềm tin, chẳng nói một lời, Mà cả nhân gian bừng lên sức sống. Tấm gương soi sáng trong bóng tối, Người thắp hồn ta như ánh dương. Đường xa có người, chẳng lo lạc bước, Bóng tối nào cũng tan biến sau cùng. [Bridge] Khi ta ngã, người nâng ta dậy, Khi ta khóc, người lau bờ mi. Giữa cuộc đời nhiều điều đổi thay, Người vẫn là ánh sáng chẳng hề phai. [Final Chorus] Tấm gương soi sáng trong bóng tối, Người giữ niềm tin cho mai sau. Dù bao bão tố, dù bao nỗi đau, Người vẫn kiên cường như sao sáng ngời. Tấm gương soi sáng trong bóng tối, Người dẫn đường ta qua đêm dài. Và ta biết rằng, khi tim còn cháy, Bóng tối nào cũng sẽ lùi xa… Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    Angry
    30
    19 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Hcoin 25/8: Bài thơ chương 6
    "Khi anh trai trở thành người thầy, người cha, người bạn" – Lê Đình Hải

    Có những ngày tuổi thơ run rẩy,
    Anh là người thắp lửa trong tim.
    Không chỉ là máu mủ ruột thịt,
    Anh hóa thành ánh sáng dịu êm.
    Khi dạy em từng dòng chữ nhỏ,
    Bàn tay anh kiên nhẫn dìu từng trang.
    Chữ nghiêng ngả, anh cười mà sửa,
    Nắn nót cho em bước thẳng ngay hàng.
    Khi cha vắng, anh như trụ cột,
    Gánh nhọc nhằn thay bờ vai gầy.
    Mỗi bữa cơm, mỗi đồng chắt chiu,
    Anh gom góp cả trời thương nhớ.
    Lời anh dạy không cần roi vọt,
    Chỉ nhẹ nhàng mà thấm vào tim.
    Như thầy giáo giấu trong bóng tối,
    Đưa học trò vượt chốn mông mênh.
    Có đêm mưa gõ trên mái lá,
    Anh ngồi canh giấc ngủ cho em.
    Lặng lẽ như người cha thứ hai,
    Bóng hình in mờ trong hơi thở.
    Nỗi buồn em, anh là bạn lắng,
    Không phán xét, chỉ biết lắng nghe.
    Nắm tay em qua mùa giông bão,
    Cho niềm tin nảy mầm trở lại.
    Khi em vấp, anh không hề mắng,
    Chỉ mỉm cười: “Ngã để mà khôn.”
    Đôi mắt sáng như trời vời vợi,
    Khuyên em đứng vững giữa gian truân.
    Anh là thầy, dạy bằng đời sống,
    Không phấn trắng, chẳng bảng đen ghi.
    Anh là cha, trao bao tình nghĩa,
    Dẫu không danh xưng, vẫn vẹn tròn.
    Anh là bạn, đi cùng năm tháng,
    Không bỏ em giữa lối chênh vênh.
    Một tiếng cười, xóa bao mệt mỏi,
    Một bờ vai, che gió bụi đời.
    Ba dáng hình dung hòa một bóng,
    Thầy – cha – bạn gói trọn trong anh.
    Nhờ có anh, đời em tươi sáng,
    Dẫu phong ba, vẫn thấy an lành.
    Hcoin 25/8: 📕Bài thơ chương 6 "Khi anh trai trở thành người thầy, người cha, người bạn" – Lê Đình Hải Có những ngày tuổi thơ run rẩy, Anh là người thắp lửa trong tim. Không chỉ là máu mủ ruột thịt, Anh hóa thành ánh sáng dịu êm. Khi dạy em từng dòng chữ nhỏ, Bàn tay anh kiên nhẫn dìu từng trang. Chữ nghiêng ngả, anh cười mà sửa, Nắn nót cho em bước thẳng ngay hàng. Khi cha vắng, anh như trụ cột, Gánh nhọc nhằn thay bờ vai gầy. Mỗi bữa cơm, mỗi đồng chắt chiu, Anh gom góp cả trời thương nhớ. Lời anh dạy không cần roi vọt, Chỉ nhẹ nhàng mà thấm vào tim. Như thầy giáo giấu trong bóng tối, Đưa học trò vượt chốn mông mênh. Có đêm mưa gõ trên mái lá, Anh ngồi canh giấc ngủ cho em. Lặng lẽ như người cha thứ hai, Bóng hình in mờ trong hơi thở. Nỗi buồn em, anh là bạn lắng, Không phán xét, chỉ biết lắng nghe. Nắm tay em qua mùa giông bão, Cho niềm tin nảy mầm trở lại. Khi em vấp, anh không hề mắng, Chỉ mỉm cười: “Ngã để mà khôn.” Đôi mắt sáng như trời vời vợi, Khuyên em đứng vững giữa gian truân. Anh là thầy, dạy bằng đời sống, Không phấn trắng, chẳng bảng đen ghi. Anh là cha, trao bao tình nghĩa, Dẫu không danh xưng, vẫn vẹn tròn. Anh là bạn, đi cùng năm tháng, Không bỏ em giữa lối chênh vênh. Một tiếng cười, xóa bao mệt mỏi, Một bờ vai, che gió bụi đời. Ba dáng hình dung hòa một bóng, Thầy – cha – bạn gói trọn trong anh. Nhờ có anh, đời em tươi sáng, Dẫu phong ba, vẫn thấy an lành.
    Love
    Like
    Wow
    Haha
    Sad
    33
    19 Bình luận 0 Chia sẽ