Hcoin 26/8 : Bài thơ chương7
Phần II: Ngàn Chông Gai – Thử Thách Của Đời Người
7. Những vết thương vô hình
(Henry Le)
Có những nỗi đau không hề rớm máu,
Không in hằn vết sẹo trên da thịt loài người.
Nó nằm sâu trong ký ức,
Trong góc tối linh hồn, không ai thấy được ngoài ta.
Có những giọt nước mắt rơi lặng lẽ,
Không vang tiếng nấc, không người chạm tới bàn tay.
Nhưng nó mặn đắng hơn muôn trùng đại dương,
Và có thể nhấn chìm cả một kiếp người đơn độc.

Có những vết thương không cần dao kéo,
Chỉ một lời nói, một ánh nhìn, cũng đủ để rạn tim.
Nụ cười hờ hững, sự im lặng vô tình,
Để lại vết nứt mà cả đời chưa chắc hàn gắn.

Những vết thương ấy không hiện hình trên gương mặt,
Nhưng đôi mắt mỏi mòn, đôi vai trĩu nặng,
Là bằng chứng rõ ràng cho sự tồn tại,
Của những trận bão tố trong lòng người.

Ai đã từng đi qua bóng tối,
Mới hiểu ánh sáng quý đến nhường nào.
Ai đã từng mang trong mình vết thương vô hình,
Mới hiểu sự chữa lành cần cả một vòng tay yêu thương.

Những vết thương vô hình – kẻ thù thầm lặng,
Không tiếng súng, nhưng giết chết niềm tin.
Không gông cùm, nhưng trói chặt tự do,
Bằng sợi dây sợ hãi vô hình trong tâm khảm.

Nhưng cũng chính từ đó, con người học cách đứng dậy,
Học cách ôm lấy mình khi chẳng ai bên cạnh.
Học cách tìm bình minh sau đêm đen dài dằng dặc,
Và nhận ra: vết thương nào cũng là bài học của đời.

Hãy để những vết thương vô hình trở thành đôi cánh,
Dẫn ta bay ra khỏi hố sâu tuyệt vọng.
Hãy để nó nhắc ta rằng: con người thật mong manh,
Nhưng cũng kiên cường hơn mọi vết thương từng có.
Hcoin 26/8 : 📕Bài thơ chương7 Phần II: Ngàn Chông Gai – Thử Thách Của Đời Người 📙7. Những vết thương vô hình (Henry Le) Có những nỗi đau không hề rớm máu, Không in hằn vết sẹo trên da thịt loài người. Nó nằm sâu trong ký ức, Trong góc tối linh hồn, không ai thấy được ngoài ta. Có những giọt nước mắt rơi lặng lẽ, Không vang tiếng nấc, không người chạm tới bàn tay. Nhưng nó mặn đắng hơn muôn trùng đại dương, Và có thể nhấn chìm cả một kiếp người đơn độc. Có những vết thương không cần dao kéo, Chỉ một lời nói, một ánh nhìn, cũng đủ để rạn tim. Nụ cười hờ hững, sự im lặng vô tình, Để lại vết nứt mà cả đời chưa chắc hàn gắn. Những vết thương ấy không hiện hình trên gương mặt, Nhưng đôi mắt mỏi mòn, đôi vai trĩu nặng, Là bằng chứng rõ ràng cho sự tồn tại, Của những trận bão tố trong lòng người. Ai đã từng đi qua bóng tối, Mới hiểu ánh sáng quý đến nhường nào. Ai đã từng mang trong mình vết thương vô hình, Mới hiểu sự chữa lành cần cả một vòng tay yêu thương. Những vết thương vô hình – kẻ thù thầm lặng, Không tiếng súng, nhưng giết chết niềm tin. Không gông cùm, nhưng trói chặt tự do, Bằng sợi dây sợ hãi vô hình trong tâm khảm. Nhưng cũng chính từ đó, con người học cách đứng dậy, Học cách ôm lấy mình khi chẳng ai bên cạnh. Học cách tìm bình minh sau đêm đen dài dằng dặc, Và nhận ra: vết thương nào cũng là bài học của đời. Hãy để những vết thương vô hình trở thành đôi cánh, Dẫn ta bay ra khỏi hố sâu tuyệt vọng. Hãy để nó nhắc ta rằng: con người thật mong manh, Nhưng cũng kiên cường hơn mọi vết thương từng có.
Love
Like
Sad
16
2 Bình luận 0 Chia sẽ