HNI 10/9: Bài thơ Chương 4: Sức mạnh tiềm ẩn trong người tưởng như nhỏ bé
Tác giả: Lê Đình Hải
Trong tim người có ngọn lửa âm thầm,
Tưởng bé nhỏ nhưng cháy bùng cả thế giới.
Hạt bụi kia nếu biết mình sáng chói,
Cũng hóa thành ngôi sao rực trên trời.
Một bước chân ngập ngừng nơi phố vắng,
Cũng khởi nguồn con đường rộng thênh thang.
Một bàn tay run run khi giơ nắm,
Cũng có thể dời chuyển cả núi ngàn.
Người bé nhỏ – chẳng phải vì thấp kém,
Mà bởi chưa nhận rõ chính mình thôi.
Trong tĩnh lặng, trong buồn đau, mệt mỏi,
Hạt giống tiềm năng vẫn chờ ngày sinh sôi.
Có đứa trẻ từng gục ngã giữa đường,
Sau vết thương, học cách đứng kiêu hãnh.
Có người nghèo chắt chiu từng đồng mảnh,
Mà nuôi dưỡng giấc mơ dựng cơ đồ.
Ai nghĩ rằng một tiếng nói khẽ khàng,
Có thể xé màn đêm dày u tối?
Ai ngờ được một ánh nhìn sáng rọi,
Thức tỉnh bao kẻ lạc lối, chơi vơi.
Sức mạnh ấy không nằm nơi vũ bão,
Mà trong lòng kiên định chẳng ngừng vươn.
Người bình dị, vai gầy, tay còn nhỏ,
Lại nâng nổi giấc mơ cả muôn phương.
Khi người dám tin vào mình sâu thẳm,
Trời đất cũng lắng nghe và thuận hòa.
Con suối nhỏ nếu không ngừng chảy mãi,
Sẽ hóa thành dòng thác cuộn bao la.
Hãy tin đi – đôi chân còn bé bỏng,
Rồi một ngày chạm đỉnh núi mênh mông.
Hãy tin đi – giọt mưa rơi đơn độc,
Sẽ tụ về thành biển cả vô cùng.
Người bé nhỏ – chẳng bao giờ bé nhỏ,
Nếu biết rằng mình mang sứ mệnh riêng.
Một tia sáng đủ thắp ngàn ngọn nến,
Một tấm lòng khởi dựng cả bình minh.
Thế nên đừng sợ mình là hạt cát,
Trong sa mạc khô khát đến vô biên.
Chính hạt cát làm nên bờ cát trắng,
Cho bước chân người tìm chốn an yên.
Ngày nào đó, bạn sẽ nhìn vào gương,
Thấy trong mắt ánh trời cao rực rỡ.
Bạn sẽ biết – bao đau thương từng nở,
Chỉ để gieo sức mạnh đến muôn đời.
HNI 10/9: 📕Bài thơ Chương 4: Sức mạnh tiềm ẩn trong người tưởng như nhỏ bé Tác giả: Lê Đình Hải Trong tim người có ngọn lửa âm thầm, Tưởng bé nhỏ nhưng cháy bùng cả thế giới. Hạt bụi kia nếu biết mình sáng chói, Cũng hóa thành ngôi sao rực trên trời. Một bước chân ngập ngừng nơi phố vắng, Cũng khởi nguồn con đường rộng thênh thang. Một bàn tay run run khi giơ nắm, Cũng có thể dời chuyển cả núi ngàn. Người bé nhỏ – chẳng phải vì thấp kém, Mà bởi chưa nhận rõ chính mình thôi. Trong tĩnh lặng, trong buồn đau, mệt mỏi, Hạt giống tiềm năng vẫn chờ ngày sinh sôi. Có đứa trẻ từng gục ngã giữa đường, Sau vết thương, học cách đứng kiêu hãnh. Có người nghèo chắt chiu từng đồng mảnh, Mà nuôi dưỡng giấc mơ dựng cơ đồ. Ai nghĩ rằng một tiếng nói khẽ khàng, Có thể xé màn đêm dày u tối? Ai ngờ được một ánh nhìn sáng rọi, Thức tỉnh bao kẻ lạc lối, chơi vơi. Sức mạnh ấy không nằm nơi vũ bão, Mà trong lòng kiên định chẳng ngừng vươn. Người bình dị, vai gầy, tay còn nhỏ, Lại nâng nổi giấc mơ cả muôn phương. Khi người dám tin vào mình sâu thẳm, Trời đất cũng lắng nghe và thuận hòa. Con suối nhỏ nếu không ngừng chảy mãi, Sẽ hóa thành dòng thác cuộn bao la. Hãy tin đi – đôi chân còn bé bỏng, Rồi một ngày chạm đỉnh núi mênh mông. Hãy tin đi – giọt mưa rơi đơn độc, Sẽ tụ về thành biển cả vô cùng. Người bé nhỏ – chẳng bao giờ bé nhỏ, Nếu biết rằng mình mang sứ mệnh riêng. Một tia sáng đủ thắp ngàn ngọn nến, Một tấm lòng khởi dựng cả bình minh. Thế nên đừng sợ mình là hạt cát, Trong sa mạc khô khát đến vô biên. Chính hạt cát làm nên bờ cát trắng, Cho bước chân người tìm chốn an yên. Ngày nào đó, bạn sẽ nhìn vào gương, Thấy trong mắt ánh trời cao rực rỡ. Bạn sẽ biết – bao đau thương từng nở, Chỉ để gieo sức mạnh đến muôn đời.
Like
Love
Angry
11
1 Comments 0 Shares