HNI 10/9:
Bài Thơ Chương 10: “Đi Xuyên Bóng Tối”
Tôi chạy, nhưng bóng tối chạy theo
Tôi trốn, nhưng vết thương vẫn chờ
Tôi cười, nhưng tim tôi vẫn nhói
Tôi say, nhưng nỗi đau vẫn tỉnh
Một ngày, tôi dừng lại
Nhìn thẳng vào đôi mắt nó
Đôi mắt đen sâu hút
Như vực không đáy
Tôi run, tôi muốn quay đi
Nhưng chân tôi bỗng đứng yên
Tôi thở, hơi thở rát buốt
Tôi chạm, bàn tay ướt máu
Nỗi đau không gầm gừ
Nó chỉ thì thầm: “Nhìn ta đi”
Tôi nhìn, và nước mắt rơi
Không còn chống cự nữa
Tôi thấy mình bé nhỏ
Tôi thấy mình thật sự sống
Vết thương hóa thành cửa
Tôi bước qua trong ánh sáng
Bóng tối phía sau tan chảy
Trước mặt là trời rộng xanh
Tôi hiểu: nỗi đau không giết tôi
Nó giải phóng tôi khỏi xiềng xích
Tôi không còn sợ gương soi
Không còn sợ đêm dài
Nỗi đau thành người bạn
Đưa tôi ra bến tự do
Tôi cười trong ánh sáng mới
Đi xuyên bóng tối, tôi thành tôi.
Bài Thơ Chương 10: “Đi Xuyên Bóng Tối”
Tôi chạy, nhưng bóng tối chạy theo
Tôi trốn, nhưng vết thương vẫn chờ
Tôi cười, nhưng tim tôi vẫn nhói
Tôi say, nhưng nỗi đau vẫn tỉnh
Một ngày, tôi dừng lại
Nhìn thẳng vào đôi mắt nó
Đôi mắt đen sâu hút
Như vực không đáy
Tôi run, tôi muốn quay đi
Nhưng chân tôi bỗng đứng yên
Tôi thở, hơi thở rát buốt
Tôi chạm, bàn tay ướt máu
Nỗi đau không gầm gừ
Nó chỉ thì thầm: “Nhìn ta đi”
Tôi nhìn, và nước mắt rơi
Không còn chống cự nữa
Tôi thấy mình bé nhỏ
Tôi thấy mình thật sự sống
Vết thương hóa thành cửa
Tôi bước qua trong ánh sáng
Bóng tối phía sau tan chảy
Trước mặt là trời rộng xanh
Tôi hiểu: nỗi đau không giết tôi
Nó giải phóng tôi khỏi xiềng xích
Tôi không còn sợ gương soi
Không còn sợ đêm dài
Nỗi đau thành người bạn
Đưa tôi ra bến tự do
Tôi cười trong ánh sáng mới
Đi xuyên bóng tối, tôi thành tôi.
HNI 10/9:
Bài Thơ Chương 10: “Đi Xuyên Bóng Tối”
Tôi chạy, nhưng bóng tối chạy theo
Tôi trốn, nhưng vết thương vẫn chờ
Tôi cười, nhưng tim tôi vẫn nhói
Tôi say, nhưng nỗi đau vẫn tỉnh
Một ngày, tôi dừng lại
Nhìn thẳng vào đôi mắt nó
Đôi mắt đen sâu hút
Như vực không đáy
Tôi run, tôi muốn quay đi
Nhưng chân tôi bỗng đứng yên
Tôi thở, hơi thở rát buốt
Tôi chạm, bàn tay ướt máu
Nỗi đau không gầm gừ
Nó chỉ thì thầm: “Nhìn ta đi”
Tôi nhìn, và nước mắt rơi
Không còn chống cự nữa
Tôi thấy mình bé nhỏ
Tôi thấy mình thật sự sống
Vết thương hóa thành cửa
Tôi bước qua trong ánh sáng
Bóng tối phía sau tan chảy
Trước mặt là trời rộng xanh
Tôi hiểu: nỗi đau không giết tôi
Nó giải phóng tôi khỏi xiềng xích
Tôi không còn sợ gương soi
Không còn sợ đêm dài
Nỗi đau thành người bạn
Đưa tôi ra bến tự do
Tôi cười trong ánh sáng mới
Đi xuyên bóng tối, tôi thành tôi.



