HNI 11-9 BÀI THƠ CHƯƠNG 29:
ANH TRAI – DI SẢN TINH THẦN BẤT DIỆT
(Henry Le)
Anh đi rồi, nhưng chẳng hề xa,
Tiếng bước vọng lại trong từng mái lá,
Giọng nói trầm ấm vẫn còn bên ta,
Như ngọn lửa sưởi ấm bao thế hệ.

Anh không chỉ sống trong một kiếp người,
Anh sống trong từng nụ cười, ánh mắt,
Trong dòng máu trẻ thơ đang chảy,
Trong hạt mầm gieo xuống đất khô cằn.

Anh dạy ta đứng thẳng giữa phong ba,
Không cúi đầu trước bão tố cuồng nộ,
Không đánh mất lẽ sống, lý tưởng,
Không buông tay dẫu bóng tối bủa vây.

Di sản anh đâu phải của riêng ai,
Mà là dòng sông chảy về muôn ngả,
Mỗi bước chân ta đi hôm nay,
Đều mang hồn anh dẫn lối, soi đường.

Anh để lại lời ca, câu hát,
Những trang sách thấm máu tim gan,
Những hy sinh không cần ghi danh,
Nhưng muôn đời đất nước còn nhắc nhớ.

Anh là chiếc cầu nối giữa hôm qua và mai sau,
Là nhịp trống thôi thúc con tim nổi dậy,
Là ngọn hải đăng giữa đêm đen tuyệt vọng,
Là hơi thở của niềm tin bất diệt.

Anh đi rồi, nhưng hồn anh vẫn sống,
Trong giọt mưa rơi, trong ánh nắng bình minh,
Trong tiếng cười vang vọng của trẻ thơ,
Trong khát vọng tự do không ngừng cháy.

Một đời người có thể khép lại,
Nhưng tinh thần thì chẳng thể lụi tàn,
Anh trai – ngọn núi sừng sững,
Che chở, dìu dắt, nâng đỡ đàn em.

Chúng tôi mang theo di sản anh để lại,
Không phải vàng bạc, không phải ngai vàng,
Mà là bản lĩnh, tình thương, niềm tin,
Thứ tài sản không thể ai cướp đoạt.

Ngày mai đi qua bao con đường mới,
Chúng tôi vẫn thấy bóng dáng anh,
Trong mỗi bước chân tự tin, kiêu hãnh,
Trong mỗi quyết định vì cộng đồng, vì nhân dân.

Anh đã hóa thành bất tử,
Trong trí nhớ của nhân loại,
Trong trái tim những kẻ không đầu hàng,
Trong từng giọt mồ hôi dựng xây tương lai.

Anh trai ơi – di sản tinh thần bất diệt,
Không cần tượng đài, không cần bia đá,
Chỉ cần ánh mắt trong trẻo của thế hệ sau,
Vẫn sáng ngời lý tưởng anh gửi lại.
HNI 11-9💥💥💥📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 29: ANH TRAI – DI SẢN TINH THẦN BẤT DIỆT (Henry Le) Anh đi rồi, nhưng chẳng hề xa, Tiếng bước vọng lại trong từng mái lá, Giọng nói trầm ấm vẫn còn bên ta, Như ngọn lửa sưởi ấm bao thế hệ. Anh không chỉ sống trong một kiếp người, Anh sống trong từng nụ cười, ánh mắt, Trong dòng máu trẻ thơ đang chảy, Trong hạt mầm gieo xuống đất khô cằn. Anh dạy ta đứng thẳng giữa phong ba, Không cúi đầu trước bão tố cuồng nộ, Không đánh mất lẽ sống, lý tưởng, Không buông tay dẫu bóng tối bủa vây. Di sản anh đâu phải của riêng ai, Mà là dòng sông chảy về muôn ngả, Mỗi bước chân ta đi hôm nay, Đều mang hồn anh dẫn lối, soi đường. Anh để lại lời ca, câu hát, Những trang sách thấm máu tim gan, Những hy sinh không cần ghi danh, Nhưng muôn đời đất nước còn nhắc nhớ. Anh là chiếc cầu nối giữa hôm qua và mai sau, Là nhịp trống thôi thúc con tim nổi dậy, Là ngọn hải đăng giữa đêm đen tuyệt vọng, Là hơi thở của niềm tin bất diệt. Anh đi rồi, nhưng hồn anh vẫn sống, Trong giọt mưa rơi, trong ánh nắng bình minh, Trong tiếng cười vang vọng của trẻ thơ, Trong khát vọng tự do không ngừng cháy. Một đời người có thể khép lại, Nhưng tinh thần thì chẳng thể lụi tàn, Anh trai – ngọn núi sừng sững, Che chở, dìu dắt, nâng đỡ đàn em. Chúng tôi mang theo di sản anh để lại, Không phải vàng bạc, không phải ngai vàng, Mà là bản lĩnh, tình thương, niềm tin, Thứ tài sản không thể ai cướp đoạt. Ngày mai đi qua bao con đường mới, Chúng tôi vẫn thấy bóng dáng anh, Trong mỗi bước chân tự tin, kiêu hãnh, Trong mỗi quyết định vì cộng đồng, vì nhân dân. Anh đã hóa thành bất tử, Trong trí nhớ của nhân loại, Trong trái tim những kẻ không đầu hàng, Trong từng giọt mồ hôi dựng xây tương lai. Anh trai ơi – di sản tinh thần bất diệt, Không cần tượng đài, không cần bia đá, Chỉ cần ánh mắt trong trẻo của thế hệ sau, Vẫn sáng ngời lý tưởng anh gửi lại.
Love
Like
Sad
7
1 Comments 0 Shares