HNI 26/8-3BÀI THƠ CHƯƠNG 6:
"Khi anh trai trở thành người thầy, người cha, người bạn" – Lê Đình Hải
Có những ngày tuổi thơ run rẩy,
Anh là người thắp lửa trong tim.
Không chỉ là máu mủ ruột thịt,
Anh hóa thành ánh sáng dịu êm.
Khi dạy em từng dòng chữ nhỏ,
Bàn tay anh kiên nhẫn dìu từng trang.
Chữ nghiêng ngả, anh cười mà sửa,
Nắn nót cho em bước thẳng ngay hàng.
Khi cha vắng, anh như trụ cột,
Gánh nhọc nhằn thay bờ vai gầy.
Mỗi bữa cơm, mỗi đồng chắt chiu,
Anh gom góp cả trời thương nhớ.
Lời anh dạy không cần roi vọt,
Chỉ nhẹ nhàng mà thấm vào tim.
Như thầy giáo giấu trong bóng tối,
Đưa học trò vượt chốn mông mênh.
Có đêm mưa gõ trên mái lá,
Anh ngồi canh giấc ngủ cho em.
Lặng lẽ như người cha thứ hai,
Bóng hình in mờ trong hơi thở.
Nỗi buồn em, anh là bạn lắng,
Không phán xét, chỉ biết lắng nghe.
Nắm tay em qua mùa giông bão,
Cho niềm tin nảy mầm trở lại.
Khi em vấp, anh không hề mắng,
Chỉ mỉm cười: “Ngã để mà khôn.”
Đôi mắt sáng như trời vời vợi,
Khuyên em đứng vững giữa gian truân.
Anh là thầy, dạy bằng đời sống,
Không phấn trắng, chẳng bảng đen ghi.
Anh là cha, trao bao tình nghĩa,
Dẫu không danh xưng, vẫn vẹn tròn.
Anh là bạn, đi cùng năm tháng,
Không bỏ em giữa lối chênh vênh.
Một tiếng cười, xóa bao mệt mỏi,
Một bờ vai, che gió bụi đời.
Ba dáng hình dung hòa một bóng,
Thầy – cha – bạn gói trọn trong anh.
Nhờ có anh, đời em tươi sáng,
Dẫu phong ba, vẫn thấy an lành.
"Khi anh trai trở thành người thầy, người cha, người bạn" – Lê Đình Hải
Có những ngày tuổi thơ run rẩy,
Anh là người thắp lửa trong tim.
Không chỉ là máu mủ ruột thịt,
Anh hóa thành ánh sáng dịu êm.
Khi dạy em từng dòng chữ nhỏ,
Bàn tay anh kiên nhẫn dìu từng trang.
Chữ nghiêng ngả, anh cười mà sửa,
Nắn nót cho em bước thẳng ngay hàng.
Khi cha vắng, anh như trụ cột,
Gánh nhọc nhằn thay bờ vai gầy.
Mỗi bữa cơm, mỗi đồng chắt chiu,
Anh gom góp cả trời thương nhớ.
Lời anh dạy không cần roi vọt,
Chỉ nhẹ nhàng mà thấm vào tim.
Như thầy giáo giấu trong bóng tối,
Đưa học trò vượt chốn mông mênh.
Có đêm mưa gõ trên mái lá,
Anh ngồi canh giấc ngủ cho em.
Lặng lẽ như người cha thứ hai,
Bóng hình in mờ trong hơi thở.
Nỗi buồn em, anh là bạn lắng,
Không phán xét, chỉ biết lắng nghe.
Nắm tay em qua mùa giông bão,
Cho niềm tin nảy mầm trở lại.
Khi em vấp, anh không hề mắng,
Chỉ mỉm cười: “Ngã để mà khôn.”
Đôi mắt sáng như trời vời vợi,
Khuyên em đứng vững giữa gian truân.
Anh là thầy, dạy bằng đời sống,
Không phấn trắng, chẳng bảng đen ghi.
Anh là cha, trao bao tình nghĩa,
Dẫu không danh xưng, vẫn vẹn tròn.
Anh là bạn, đi cùng năm tháng,
Không bỏ em giữa lối chênh vênh.
Một tiếng cười, xóa bao mệt mỏi,
Một bờ vai, che gió bụi đời.
Ba dáng hình dung hòa một bóng,
Thầy – cha – bạn gói trọn trong anh.
Nhờ có anh, đời em tươi sáng,
Dẫu phong ba, vẫn thấy an lành.
HNI 26/8-3📕BÀI THƠ CHƯƠNG 6:
"Khi anh trai trở thành người thầy, người cha, người bạn" – Lê Đình Hải
Có những ngày tuổi thơ run rẩy,
Anh là người thắp lửa trong tim.
Không chỉ là máu mủ ruột thịt,
Anh hóa thành ánh sáng dịu êm.
Khi dạy em từng dòng chữ nhỏ,
Bàn tay anh kiên nhẫn dìu từng trang.
Chữ nghiêng ngả, anh cười mà sửa,
Nắn nót cho em bước thẳng ngay hàng.
Khi cha vắng, anh như trụ cột,
Gánh nhọc nhằn thay bờ vai gầy.
Mỗi bữa cơm, mỗi đồng chắt chiu,
Anh gom góp cả trời thương nhớ.
Lời anh dạy không cần roi vọt,
Chỉ nhẹ nhàng mà thấm vào tim.
Như thầy giáo giấu trong bóng tối,
Đưa học trò vượt chốn mông mênh.
Có đêm mưa gõ trên mái lá,
Anh ngồi canh giấc ngủ cho em.
Lặng lẽ như người cha thứ hai,
Bóng hình in mờ trong hơi thở.
Nỗi buồn em, anh là bạn lắng,
Không phán xét, chỉ biết lắng nghe.
Nắm tay em qua mùa giông bão,
Cho niềm tin nảy mầm trở lại.
Khi em vấp, anh không hề mắng,
Chỉ mỉm cười: “Ngã để mà khôn.”
Đôi mắt sáng như trời vời vợi,
Khuyên em đứng vững giữa gian truân.
Anh là thầy, dạy bằng đời sống,
Không phấn trắng, chẳng bảng đen ghi.
Anh là cha, trao bao tình nghĩa,
Dẫu không danh xưng, vẫn vẹn tròn.
Anh là bạn, đi cùng năm tháng,
Không bỏ em giữa lối chênh vênh.
Một tiếng cười, xóa bao mệt mỏi,
Một bờ vai, che gió bụi đời.
Ba dáng hình dung hòa một bóng,
Thầy – cha – bạn gói trọn trong anh.
Nhờ có anh, đời em tươi sáng,
Dẫu phong ba, vẫn thấy an lành.