HNI 12/9 - B16. . BÀI THƠ CHƯƠNG 2:
HENRYLE – LÊ ĐÌNH HẢI VÀ TẦM NHÌN "TOÁN HỌC CHO THẾ HỆ MỚI”
Trong ánh bình minh của tri thức nhân gian,
Có một người gieo hạt, tên vang HenryLe – Lê Đình Hải,
Không phải chỉ dạy con số lạnh lùng,
Mà thổi vào toán học linh hồn và hơi thở.
Ông không thấy toán là những bức tường vô cảm,
Không giam giữ trí tuệ trong công thức khô khan,
Mà mở ra cánh cửa dẫn đến vũ trụ,
Nơi con người trò chuyện cùng quy luật thiên nhiên.
I. Tầm nhìn của người thầy
Người nhìn toán học không chỉ là môn học,
Mà là nhịp điệu của thời gian,
Là ngôn ngữ cổ xưa vĩnh cửu,
Nối kết đất trời và vận mệnh con người.
Trong ánh mắt ông,
Số π không chỉ là chuỗi dài bất tận,
Mà là vòng xoay vô hạn của sự sống,
Là trái đất tự quay, là quỹ đạo tinh cầu.
Trong tâm trí ông,
Phương trình không khô cứng như đá,
Mà là nhịp tim đập đều của nhân loại,
Là lời gọi của tương lai vang vọng từ xa.
II. Người thắp sáng thế hệ mới
Ông muốn học trò không sợ toán,
Không thấy nó như ngọn núi mù sương,
Mà là ngọn đèn soi đường,
Dẫn dắt những bước chân vào kỷ nguyên sáng tạo.
Ông tin rằng:
Toán học phải trở thành bạn đồng hành,
Không phải xiềng xích trói buộc,
Mà là đôi cánh nâng tâm hồn bay lên.
Với ông, mỗi học sinh là một vũ trụ,
Có quỹ đạo riêng, có ánh sáng riêng,
Và toán học là chiếc chìa khóa mở ra,
Những kho báu tiềm ẩn trong từng linh hồn.
III. Từ giấc mơ đến hiện thực
HenryLe mơ một ngày,
Những lớp học không còn là bức tường khép kín,
Mà là không gian mở, kết nối vô tận,
Nơi toán học hòa vào nghệ thuật, âm nhạc, và cuộc sống.
Ông vẽ ra viễn cảnh:
Toán học không chỉ nằm trong sách,
Mà trong từng nhịp thở của thành phố,
Trong từng nhịp sóng biển rì rào,
Trong từng vũ điệu của lá cây trước gió.
IV. Toán học – khởi nguồn của sáng tạo
Ông muốn thế hệ mới hiểu rằng:
Từ con số, ta tạo ra nhạc điệu,
Từ hình học, ta vẽ nên vũ trụ,
Từ logic, ta xây nền tảng công nghệ,
Và từ trí tưởng tượng, ta kiến tạo thế giới mai sau.
Toán học không phải để thi cử,
Không phải để khoe trí nhớ hay điểm số,
HENRYLE – LÊ ĐÌNH HẢI VÀ TẦM NHÌN "TOÁN HỌC CHO THẾ HỆ MỚI”
Trong ánh bình minh của tri thức nhân gian,
Có một người gieo hạt, tên vang HenryLe – Lê Đình Hải,
Không phải chỉ dạy con số lạnh lùng,
Mà thổi vào toán học linh hồn và hơi thở.
Ông không thấy toán là những bức tường vô cảm,
Không giam giữ trí tuệ trong công thức khô khan,
Mà mở ra cánh cửa dẫn đến vũ trụ,
Nơi con người trò chuyện cùng quy luật thiên nhiên.
I. Tầm nhìn của người thầy
Người nhìn toán học không chỉ là môn học,
Mà là nhịp điệu của thời gian,
Là ngôn ngữ cổ xưa vĩnh cửu,
Nối kết đất trời và vận mệnh con người.
Trong ánh mắt ông,
Số π không chỉ là chuỗi dài bất tận,
Mà là vòng xoay vô hạn của sự sống,
Là trái đất tự quay, là quỹ đạo tinh cầu.
Trong tâm trí ông,
Phương trình không khô cứng như đá,
Mà là nhịp tim đập đều của nhân loại,
Là lời gọi của tương lai vang vọng từ xa.
II. Người thắp sáng thế hệ mới
Ông muốn học trò không sợ toán,
Không thấy nó như ngọn núi mù sương,
Mà là ngọn đèn soi đường,
Dẫn dắt những bước chân vào kỷ nguyên sáng tạo.
Ông tin rằng:
Toán học phải trở thành bạn đồng hành,
Không phải xiềng xích trói buộc,
Mà là đôi cánh nâng tâm hồn bay lên.
Với ông, mỗi học sinh là một vũ trụ,
Có quỹ đạo riêng, có ánh sáng riêng,
Và toán học là chiếc chìa khóa mở ra,
Những kho báu tiềm ẩn trong từng linh hồn.
III. Từ giấc mơ đến hiện thực
HenryLe mơ một ngày,
Những lớp học không còn là bức tường khép kín,
Mà là không gian mở, kết nối vô tận,
Nơi toán học hòa vào nghệ thuật, âm nhạc, và cuộc sống.
Ông vẽ ra viễn cảnh:
Toán học không chỉ nằm trong sách,
Mà trong từng nhịp thở của thành phố,
Trong từng nhịp sóng biển rì rào,
Trong từng vũ điệu của lá cây trước gió.
IV. Toán học – khởi nguồn của sáng tạo
Ông muốn thế hệ mới hiểu rằng:
Từ con số, ta tạo ra nhạc điệu,
Từ hình học, ta vẽ nên vũ trụ,
Từ logic, ta xây nền tảng công nghệ,
Và từ trí tưởng tượng, ta kiến tạo thế giới mai sau.
Toán học không phải để thi cử,
Không phải để khoe trí nhớ hay điểm số,
HNI 12/9 - B16. 🏵️🏵️🏵️. 📙 BÀI THƠ CHƯƠNG 2:
HENRYLE – LÊ ĐÌNH HẢI VÀ TẦM NHÌN "TOÁN HỌC CHO THẾ HỆ MỚI”
Trong ánh bình minh của tri thức nhân gian,
Có một người gieo hạt, tên vang HenryLe – Lê Đình Hải,
Không phải chỉ dạy con số lạnh lùng,
Mà thổi vào toán học linh hồn và hơi thở.
Ông không thấy toán là những bức tường vô cảm,
Không giam giữ trí tuệ trong công thức khô khan,
Mà mở ra cánh cửa dẫn đến vũ trụ,
Nơi con người trò chuyện cùng quy luật thiên nhiên.
I. Tầm nhìn của người thầy
Người nhìn toán học không chỉ là môn học,
Mà là nhịp điệu của thời gian,
Là ngôn ngữ cổ xưa vĩnh cửu,
Nối kết đất trời và vận mệnh con người.
Trong ánh mắt ông,
Số π không chỉ là chuỗi dài bất tận,
Mà là vòng xoay vô hạn của sự sống,
Là trái đất tự quay, là quỹ đạo tinh cầu.
Trong tâm trí ông,
Phương trình không khô cứng như đá,
Mà là nhịp tim đập đều của nhân loại,
Là lời gọi của tương lai vang vọng từ xa.
II. Người thắp sáng thế hệ mới
Ông muốn học trò không sợ toán,
Không thấy nó như ngọn núi mù sương,
Mà là ngọn đèn soi đường,
Dẫn dắt những bước chân vào kỷ nguyên sáng tạo.
Ông tin rằng:
Toán học phải trở thành bạn đồng hành,
Không phải xiềng xích trói buộc,
Mà là đôi cánh nâng tâm hồn bay lên.
Với ông, mỗi học sinh là một vũ trụ,
Có quỹ đạo riêng, có ánh sáng riêng,
Và toán học là chiếc chìa khóa mở ra,
Những kho báu tiềm ẩn trong từng linh hồn.
III. Từ giấc mơ đến hiện thực
HenryLe mơ một ngày,
Những lớp học không còn là bức tường khép kín,
Mà là không gian mở, kết nối vô tận,
Nơi toán học hòa vào nghệ thuật, âm nhạc, và cuộc sống.
Ông vẽ ra viễn cảnh:
Toán học không chỉ nằm trong sách,
Mà trong từng nhịp thở của thành phố,
Trong từng nhịp sóng biển rì rào,
Trong từng vũ điệu của lá cây trước gió.
IV. Toán học – khởi nguồn của sáng tạo
Ông muốn thế hệ mới hiểu rằng:
Từ con số, ta tạo ra nhạc điệu,
Từ hình học, ta vẽ nên vũ trụ,
Từ logic, ta xây nền tảng công nghệ,
Và từ trí tưởng tượng, ta kiến tạo thế giới mai sau.
Toán học không phải để thi cử,
Không phải để khoe trí nhớ hay điểm số,


