HNI 12/9 : . BÀI THƠ CHƯƠNG 1 :
BÀI THƠ MỞ ĐẦU
Ta ngẩng nhìn trời cao thẳm,
Ngân hà cuộn xoáy trong không gian.
Những vì sao xa xôi vĩnh cửu,
Lặng lẽ thì thầm bằng nhịp điệu muôn ngàn.
Ai hiểu được bài ca ấy?
Không phải tiếng người, chẳng phải lời chim.
Không phải bản nhạc dương cầm êm dịu,
Mà là ngôn ngữ của con số, đường thẳng, đường cong im.
Toán học – nhịp tim của vũ trụ,
Bản trường ca viết bằng định luật vô hình.
Trong từng giọt mưa rơi chậm rãi,
Có quỹ đạo tròn, có lực hút âm thầm vận hành.
Ta thấy trong cánh bướm nhỏ,
Hình học ẩn mình trong đôi cánh cân phân.
Dãy Fibonacci cất lời thì thầm,
Hoa hướng dương quay theo trật tự vĩnh hằng.
Trong từng hơi thở của đất trời,
Toán học ngân vang như khúc hát của Thượng đế.
Sóng biển vỗ – nhịp điều hòa bất tận,
Ánh trăng rơi – đường quỹ đạo không thể sai lệch.
Phải chăng loài người chỉ là học trò,
Đang tập đánh vần thứ ngôn ngữ vô biên ấy?
Bằng con số, bằng định lý, bằng chứng minh,
Ta lắng nghe vũ trụ nói lời thẳng ngay.
Mỗi công thức là một vần thơ,
Mỗi phương trình là một nốt nhạc.
Pi ngân nga khúc ca vô tận,
E mỉm cười trong vô hình huyền ảo.
Pythagoras đã nghe được tiếng nhạc của sao,
Newton lắng tiếng táo rơi chạm đất.
Einstein viết nên vần thơ cong của không – thời,
Và nhân loại hiểu thêm chút ít về vô tận.
Toán học – không phải tảng đá khô cằn,
Mà là dòng sông nuôi dưỡng trí khôn nhân loại.
Mỗi định luật là một vì tinh tú,
Mỗi định nghĩa là cánh cửa mở sang trời.
Hỡi học trò, hỡi những kẻ yêu tri thức,
Hãy coi số, coi hình là người bạn tri âm.
Bởi khi ta hiểu ngôn ngữ của vũ trụ,
Ta sẽ hiểu mình – hạt bụi biết mơ trong cõi thâm trầm.
Và như thế, lời mở đầu của quyển sách này,
Xin cất lên bằng thơ ca cho Toán học.
Để từ nay, khi bước vào từng chương, từng trang,
Bạn không còn học con số lạnh lùng,
Mà học bài ca bất tận của vũ trụ ngân vang.
BÀI THƠ MỞ ĐẦU
Ta ngẩng nhìn trời cao thẳm,
Ngân hà cuộn xoáy trong không gian.
Những vì sao xa xôi vĩnh cửu,
Lặng lẽ thì thầm bằng nhịp điệu muôn ngàn.
Ai hiểu được bài ca ấy?
Không phải tiếng người, chẳng phải lời chim.
Không phải bản nhạc dương cầm êm dịu,
Mà là ngôn ngữ của con số, đường thẳng, đường cong im.
Toán học – nhịp tim của vũ trụ,
Bản trường ca viết bằng định luật vô hình.
Trong từng giọt mưa rơi chậm rãi,
Có quỹ đạo tròn, có lực hút âm thầm vận hành.
Ta thấy trong cánh bướm nhỏ,
Hình học ẩn mình trong đôi cánh cân phân.
Dãy Fibonacci cất lời thì thầm,
Hoa hướng dương quay theo trật tự vĩnh hằng.
Trong từng hơi thở của đất trời,
Toán học ngân vang như khúc hát của Thượng đế.
Sóng biển vỗ – nhịp điều hòa bất tận,
Ánh trăng rơi – đường quỹ đạo không thể sai lệch.
Phải chăng loài người chỉ là học trò,
Đang tập đánh vần thứ ngôn ngữ vô biên ấy?
Bằng con số, bằng định lý, bằng chứng minh,
Ta lắng nghe vũ trụ nói lời thẳng ngay.
Mỗi công thức là một vần thơ,
Mỗi phương trình là một nốt nhạc.
Pi ngân nga khúc ca vô tận,
E mỉm cười trong vô hình huyền ảo.
Pythagoras đã nghe được tiếng nhạc của sao,
Newton lắng tiếng táo rơi chạm đất.
Einstein viết nên vần thơ cong của không – thời,
Và nhân loại hiểu thêm chút ít về vô tận.
Toán học – không phải tảng đá khô cằn,
Mà là dòng sông nuôi dưỡng trí khôn nhân loại.
Mỗi định luật là một vì tinh tú,
Mỗi định nghĩa là cánh cửa mở sang trời.
Hỡi học trò, hỡi những kẻ yêu tri thức,
Hãy coi số, coi hình là người bạn tri âm.
Bởi khi ta hiểu ngôn ngữ của vũ trụ,
Ta sẽ hiểu mình – hạt bụi biết mơ trong cõi thâm trầm.
Và như thế, lời mở đầu của quyển sách này,
Xin cất lên bằng thơ ca cho Toán học.
Để từ nay, khi bước vào từng chương, từng trang,
Bạn không còn học con số lạnh lùng,
Mà học bài ca bất tận của vũ trụ ngân vang.
HNI 12/9 : 🏵️🏵️🏵️. 📙 BÀI THƠ CHƯƠNG 1 :
BÀI THƠ MỞ ĐẦU
Ta ngẩng nhìn trời cao thẳm,
Ngân hà cuộn xoáy trong không gian.
Những vì sao xa xôi vĩnh cửu,
Lặng lẽ thì thầm bằng nhịp điệu muôn ngàn.
Ai hiểu được bài ca ấy?
Không phải tiếng người, chẳng phải lời chim.
Không phải bản nhạc dương cầm êm dịu,
Mà là ngôn ngữ của con số, đường thẳng, đường cong im.
Toán học – nhịp tim của vũ trụ,
Bản trường ca viết bằng định luật vô hình.
Trong từng giọt mưa rơi chậm rãi,
Có quỹ đạo tròn, có lực hút âm thầm vận hành.
Ta thấy trong cánh bướm nhỏ,
Hình học ẩn mình trong đôi cánh cân phân.
Dãy Fibonacci cất lời thì thầm,
Hoa hướng dương quay theo trật tự vĩnh hằng.
Trong từng hơi thở của đất trời,
Toán học ngân vang như khúc hát của Thượng đế.
Sóng biển vỗ – nhịp điều hòa bất tận,
Ánh trăng rơi – đường quỹ đạo không thể sai lệch.
Phải chăng loài người chỉ là học trò,
Đang tập đánh vần thứ ngôn ngữ vô biên ấy?
Bằng con số, bằng định lý, bằng chứng minh,
Ta lắng nghe vũ trụ nói lời thẳng ngay.
Mỗi công thức là một vần thơ,
Mỗi phương trình là một nốt nhạc.
Pi ngân nga khúc ca vô tận,
E mỉm cười trong vô hình huyền ảo.
Pythagoras đã nghe được tiếng nhạc của sao,
Newton lắng tiếng táo rơi chạm đất.
Einstein viết nên vần thơ cong của không – thời,
Và nhân loại hiểu thêm chút ít về vô tận.
Toán học – không phải tảng đá khô cằn,
Mà là dòng sông nuôi dưỡng trí khôn nhân loại.
Mỗi định luật là một vì tinh tú,
Mỗi định nghĩa là cánh cửa mở sang trời.
Hỡi học trò, hỡi những kẻ yêu tri thức,
Hãy coi số, coi hình là người bạn tri âm.
Bởi khi ta hiểu ngôn ngữ của vũ trụ,
Ta sẽ hiểu mình – hạt bụi biết mơ trong cõi thâm trầm.
Và như thế, lời mở đầu của quyển sách này,
Xin cất lên bằng thơ ca cho Toán học.
Để từ nay, khi bước vào từng chương, từng trang,
Bạn không còn học con số lạnh lùng,
Mà học bài ca bất tận của vũ trụ ngân vang.

