HCOIN 24/8:
BÀI THƠ CHƯƠNG 5: Ánh Sáng Chỉ Có Khi Có Bóng Tối
Nếu không có đêm dài tĩnh mịch,
Ai biết quý một vầng dương mai?
Nếu chẳng có giọt lệ cay,
Ai thấu được hạnh phúc đầy viên mãn?
Bóng tối như lòng bàn tay,
Che chở ánh sáng khỏi phai nhòa.
Chính trong đêm tối bao la,
Ngọn đèn nhỏ bé tỏa xa muôn trùng.
Con người đi giữa hai miền,
Vừa biết sợ hãi, vừa tìm hy vọng.
Thất bại mở lối cho thành công,
Khổ đau là mẹ sinh ra hạnh phúc.
Nếu chỉ sáng mà không có tối,
Sáng kia cũng hóa vô hình.
Nếu chỉ vui mà không biết buồn,
Niềm vui chẳng còn ý nghĩa.
Ánh sáng là đôi mắt tỉnh thức,
Bóng tối là tấm gương soi lòng.
Cả hai song hành không rời,
Tạo nên vũ trụ nhiệm mầu vô hạn.
Ai khước từ bóng tối,
Là chối bỏ nửa bản thân.
Ai trốn chạy ánh sáng,
Là tự giam mình trong hư vô.
Hãy ôm lấy cả hai phần,
Để bước đi vững vàng giữa đời.
Ánh sáng nhờ tối mà rạng,
Tối nhờ sáng mà không lạnh lẽo.
Cân bằng là bí quyết đời,
Nhận ra bóng tối – ánh sáng đều là ta.
BÀI THƠ CHƯƠNG 5: Ánh Sáng Chỉ Có Khi Có Bóng Tối
Nếu không có đêm dài tĩnh mịch,
Ai biết quý một vầng dương mai?
Nếu chẳng có giọt lệ cay,
Ai thấu được hạnh phúc đầy viên mãn?
Bóng tối như lòng bàn tay,
Che chở ánh sáng khỏi phai nhòa.
Chính trong đêm tối bao la,
Ngọn đèn nhỏ bé tỏa xa muôn trùng.
Con người đi giữa hai miền,
Vừa biết sợ hãi, vừa tìm hy vọng.
Thất bại mở lối cho thành công,
Khổ đau là mẹ sinh ra hạnh phúc.
Nếu chỉ sáng mà không có tối,
Sáng kia cũng hóa vô hình.
Nếu chỉ vui mà không biết buồn,
Niềm vui chẳng còn ý nghĩa.
Ánh sáng là đôi mắt tỉnh thức,
Bóng tối là tấm gương soi lòng.
Cả hai song hành không rời,
Tạo nên vũ trụ nhiệm mầu vô hạn.
Ai khước từ bóng tối,
Là chối bỏ nửa bản thân.
Ai trốn chạy ánh sáng,
Là tự giam mình trong hư vô.
Hãy ôm lấy cả hai phần,
Để bước đi vững vàng giữa đời.
Ánh sáng nhờ tối mà rạng,
Tối nhờ sáng mà không lạnh lẽo.
Cân bằng là bí quyết đời,
Nhận ra bóng tối – ánh sáng đều là ta.
HCOIN 24/8:
🌸 BÀI THƠ CHƯƠNG 5: Ánh Sáng Chỉ Có Khi Có Bóng Tối
Nếu không có đêm dài tĩnh mịch,
Ai biết quý một vầng dương mai?
Nếu chẳng có giọt lệ cay,
Ai thấu được hạnh phúc đầy viên mãn?
Bóng tối như lòng bàn tay,
Che chở ánh sáng khỏi phai nhòa.
Chính trong đêm tối bao la,
Ngọn đèn nhỏ bé tỏa xa muôn trùng.
Con người đi giữa hai miền,
Vừa biết sợ hãi, vừa tìm hy vọng.
Thất bại mở lối cho thành công,
Khổ đau là mẹ sinh ra hạnh phúc.
Nếu chỉ sáng mà không có tối,
Sáng kia cũng hóa vô hình.
Nếu chỉ vui mà không biết buồn,
Niềm vui chẳng còn ý nghĩa.
Ánh sáng là đôi mắt tỉnh thức,
Bóng tối là tấm gương soi lòng.
Cả hai song hành không rời,
Tạo nên vũ trụ nhiệm mầu vô hạn.
Ai khước từ bóng tối,
Là chối bỏ nửa bản thân.
Ai trốn chạy ánh sáng,
Là tự giam mình trong hư vô.
Hãy ôm lấy cả hai phần,
Để bước đi vững vàng giữa đời.
Ánh sáng nhờ tối mà rạng,
Tối nhờ sáng mà không lạnh lẽo.
Cân bằng là bí quyết đời,
Nhận ra bóng tối – ánh sáng đều là ta.

