HNI 26/8: Phần II: Ngàn Chông Gai – Thử Thách Của Đời Người
CHƯƠNG 7: Những vết thương vô hình
(Henry Le)
1. Vết thương không hiện hình
Có những vết thương ta nhìn thấy bằng mắt: một vết sẹo trên cánh tay, một vết nứt nơi bàn chân, một vết bầm tím còn lưu lại sau một cú ngã. Những vết thương ấy tuy đau đớn, nhưng theo thời gian chúng liền da, để lại một dấu vết hữu hình mà ta có thể chỉ tay mà nói: “Ở đây, tôi từng bị thương.”
Nhưng cũng có những vết thương chẳng bao giờ hiện diện trên da thịt. Chúng nằm sâu trong tim, trong trí nhớ, trong bóng tối của ký ức. Đó là sự phản bội của một người bạn tưởng như tri kỷ; là cái siết tay hụt hẫng khi người ta quay lưng lúc ta cần nhất; là ánh mắt lạnh lùng từ chính những người thân thuộc. Những vết thương vô hình ấy không chảy máu, nhưng lại có sức hủy hoại khủng khiếp hơn bất kỳ nhát dao nào.
Chúng ta ai cũng có những vết thương như thế. Có người học cách che giấu, có người học cách chịu đựng, có người chọn cách gặm nhấm từng đêm dài. Vết thương vô hình – chính là ngàn chông gai mà đời người phải đi qua.
2. Cội nguồn của những vết thương
Không ai sinh ra đã mang thương tích. Nhưng đời sống – với muôn hình vạn trạng – gieo rắc vào ta những cú đánh. Có ba nguồn gốc chính của những vết thương vô hình:
Gia đình: nơi lẽ ra phải là chốn bình yên nhất, đôi khi lại là khởi đầu của những đổ vỡ. Lời quát mắng vô tình, sự so sánh cay nghiệt, sự bỏ rơi lạnh lẽo… tất cả để lại trong tâm hồn trẻ thơ những mảnh vỡ khó hàn gắn.
Xã hội: nơi mỗi người đi tìm vị trí cho mình, nhưng cũng là nơi gieo rắc định kiến, kỳ thị, bất công. Một câu châm biếm, một lần bị loại bỏ, một ánh mắt khinh thường – cũng đủ khắc vào lòng người vết thương chẳng ai nhìn thấy.
Chính bản thân: đôi khi kẻ làm ta tổn thương nhất lại là chính ta. Sự dằn vặt, tự trách, cảm giác thất bại, niềm tin mất mát – tất cả tựa lưỡi dao xoáy sâu.
Chính vì thế, những vết thương vô hình không dễ lành. Bởi chúng không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn từ trong chính ta.
3. Sức nặng của nỗi đau không tên
Một vết dao cắt, ta biết cần băng bó. Một chiếc xương gãy, ta biết cần nẹp lại. Nhưng một nỗi đau trong tim thì sao? Ai có thể kê thuốc? Ai có thể băng bó?
Nỗi đau vô hình có sức nặng lạ thường. Nó khiến người ta mất ngủ triền miên, làm suy kiệt cả cơ thể. Nó khiến một con người từng vui tươi trở nên lầm lì, từng mạnh mẽ trở nên yếu đuối. Đau đớn hơn cả, là khi không ai hiểu, không ai tin, không ai chia sẻ.
Chúng ta đang sống trong một xã hội thường tôn thờ sự mạnh mẽ và xem nhẹ những tổn thương tinh thần. Người ta có thể cảm thông với một chiếc chân bó bột, nhưng lại cười nhạo kẻ mang trong mình vết thương tâm lý. Và như thế, nỗi đau vô hình trở thành “bí mật câm lặng” mà mỗi người tự mang vác.
4. Che giấu và chiếc mặt nạ của con người
Bởi không ai muốn bị thương hại hay bị phán xét, con người học cách che giấu. Họ khoác lên mình những chiếc mặt nạ: nụ cười tươi trên môi, ánh mắt vô tư, lời nói bình thản. Nhưng bên trong, trái tim họ đang rỉ máu.
Có những người cả đời sống sau lớp mặt nạ ấy. Họ thành công trong công việc, họ được tôn trọng trong xã hội, họ cười nói giữa đám đông. Nhưng chỉ khi đêm về, khi chỉ còn lại mình với khoảng không tĩnh lặng, họ mới đối diện với những tiếng khóc không thành lời.
Chiếc mặt nạ che giấu được người đời, nhưng không che giấu được chính mình. Và sự giằng xé ấy chính là điều làm vết thương ngày một sâu thêm.
CHƯƠNG 7: Những vết thương vô hình
(Henry Le)
1. Vết thương không hiện hình
Có những vết thương ta nhìn thấy bằng mắt: một vết sẹo trên cánh tay, một vết nứt nơi bàn chân, một vết bầm tím còn lưu lại sau một cú ngã. Những vết thương ấy tuy đau đớn, nhưng theo thời gian chúng liền da, để lại một dấu vết hữu hình mà ta có thể chỉ tay mà nói: “Ở đây, tôi từng bị thương.”
Nhưng cũng có những vết thương chẳng bao giờ hiện diện trên da thịt. Chúng nằm sâu trong tim, trong trí nhớ, trong bóng tối của ký ức. Đó là sự phản bội của một người bạn tưởng như tri kỷ; là cái siết tay hụt hẫng khi người ta quay lưng lúc ta cần nhất; là ánh mắt lạnh lùng từ chính những người thân thuộc. Những vết thương vô hình ấy không chảy máu, nhưng lại có sức hủy hoại khủng khiếp hơn bất kỳ nhát dao nào.
Chúng ta ai cũng có những vết thương như thế. Có người học cách che giấu, có người học cách chịu đựng, có người chọn cách gặm nhấm từng đêm dài. Vết thương vô hình – chính là ngàn chông gai mà đời người phải đi qua.
2. Cội nguồn của những vết thương
Không ai sinh ra đã mang thương tích. Nhưng đời sống – với muôn hình vạn trạng – gieo rắc vào ta những cú đánh. Có ba nguồn gốc chính của những vết thương vô hình:
Gia đình: nơi lẽ ra phải là chốn bình yên nhất, đôi khi lại là khởi đầu của những đổ vỡ. Lời quát mắng vô tình, sự so sánh cay nghiệt, sự bỏ rơi lạnh lẽo… tất cả để lại trong tâm hồn trẻ thơ những mảnh vỡ khó hàn gắn.
Xã hội: nơi mỗi người đi tìm vị trí cho mình, nhưng cũng là nơi gieo rắc định kiến, kỳ thị, bất công. Một câu châm biếm, một lần bị loại bỏ, một ánh mắt khinh thường – cũng đủ khắc vào lòng người vết thương chẳng ai nhìn thấy.
Chính bản thân: đôi khi kẻ làm ta tổn thương nhất lại là chính ta. Sự dằn vặt, tự trách, cảm giác thất bại, niềm tin mất mát – tất cả tựa lưỡi dao xoáy sâu.
Chính vì thế, những vết thương vô hình không dễ lành. Bởi chúng không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn từ trong chính ta.
3. Sức nặng của nỗi đau không tên
Một vết dao cắt, ta biết cần băng bó. Một chiếc xương gãy, ta biết cần nẹp lại. Nhưng một nỗi đau trong tim thì sao? Ai có thể kê thuốc? Ai có thể băng bó?
Nỗi đau vô hình có sức nặng lạ thường. Nó khiến người ta mất ngủ triền miên, làm suy kiệt cả cơ thể. Nó khiến một con người từng vui tươi trở nên lầm lì, từng mạnh mẽ trở nên yếu đuối. Đau đớn hơn cả, là khi không ai hiểu, không ai tin, không ai chia sẻ.
Chúng ta đang sống trong một xã hội thường tôn thờ sự mạnh mẽ và xem nhẹ những tổn thương tinh thần. Người ta có thể cảm thông với một chiếc chân bó bột, nhưng lại cười nhạo kẻ mang trong mình vết thương tâm lý. Và như thế, nỗi đau vô hình trở thành “bí mật câm lặng” mà mỗi người tự mang vác.
4. Che giấu và chiếc mặt nạ của con người
Bởi không ai muốn bị thương hại hay bị phán xét, con người học cách che giấu. Họ khoác lên mình những chiếc mặt nạ: nụ cười tươi trên môi, ánh mắt vô tư, lời nói bình thản. Nhưng bên trong, trái tim họ đang rỉ máu.
Có những người cả đời sống sau lớp mặt nạ ấy. Họ thành công trong công việc, họ được tôn trọng trong xã hội, họ cười nói giữa đám đông. Nhưng chỉ khi đêm về, khi chỉ còn lại mình với khoảng không tĩnh lặng, họ mới đối diện với những tiếng khóc không thành lời.
Chiếc mặt nạ che giấu được người đời, nhưng không che giấu được chính mình. Và sự giằng xé ấy chính là điều làm vết thương ngày một sâu thêm.
HNI 26/8: Phần II: Ngàn Chông Gai – Thử Thách Của Đời Người
🌺 CHƯƠNG 7: Những vết thương vô hình
(Henry Le)
1. Vết thương không hiện hình
Có những vết thương ta nhìn thấy bằng mắt: một vết sẹo trên cánh tay, một vết nứt nơi bàn chân, một vết bầm tím còn lưu lại sau một cú ngã. Những vết thương ấy tuy đau đớn, nhưng theo thời gian chúng liền da, để lại một dấu vết hữu hình mà ta có thể chỉ tay mà nói: “Ở đây, tôi từng bị thương.”
Nhưng cũng có những vết thương chẳng bao giờ hiện diện trên da thịt. Chúng nằm sâu trong tim, trong trí nhớ, trong bóng tối của ký ức. Đó là sự phản bội của một người bạn tưởng như tri kỷ; là cái siết tay hụt hẫng khi người ta quay lưng lúc ta cần nhất; là ánh mắt lạnh lùng từ chính những người thân thuộc. Những vết thương vô hình ấy không chảy máu, nhưng lại có sức hủy hoại khủng khiếp hơn bất kỳ nhát dao nào.
Chúng ta ai cũng có những vết thương như thế. Có người học cách che giấu, có người học cách chịu đựng, có người chọn cách gặm nhấm từng đêm dài. Vết thương vô hình – chính là ngàn chông gai mà đời người phải đi qua.
2. Cội nguồn của những vết thương
Không ai sinh ra đã mang thương tích. Nhưng đời sống – với muôn hình vạn trạng – gieo rắc vào ta những cú đánh. Có ba nguồn gốc chính của những vết thương vô hình:
Gia đình: nơi lẽ ra phải là chốn bình yên nhất, đôi khi lại là khởi đầu của những đổ vỡ. Lời quát mắng vô tình, sự so sánh cay nghiệt, sự bỏ rơi lạnh lẽo… tất cả để lại trong tâm hồn trẻ thơ những mảnh vỡ khó hàn gắn.
Xã hội: nơi mỗi người đi tìm vị trí cho mình, nhưng cũng là nơi gieo rắc định kiến, kỳ thị, bất công. Một câu châm biếm, một lần bị loại bỏ, một ánh mắt khinh thường – cũng đủ khắc vào lòng người vết thương chẳng ai nhìn thấy.
Chính bản thân: đôi khi kẻ làm ta tổn thương nhất lại là chính ta. Sự dằn vặt, tự trách, cảm giác thất bại, niềm tin mất mát – tất cả tựa lưỡi dao xoáy sâu.
Chính vì thế, những vết thương vô hình không dễ lành. Bởi chúng không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn từ trong chính ta.
3. Sức nặng của nỗi đau không tên
Một vết dao cắt, ta biết cần băng bó. Một chiếc xương gãy, ta biết cần nẹp lại. Nhưng một nỗi đau trong tim thì sao? Ai có thể kê thuốc? Ai có thể băng bó?
Nỗi đau vô hình có sức nặng lạ thường. Nó khiến người ta mất ngủ triền miên, làm suy kiệt cả cơ thể. Nó khiến một con người từng vui tươi trở nên lầm lì, từng mạnh mẽ trở nên yếu đuối. Đau đớn hơn cả, là khi không ai hiểu, không ai tin, không ai chia sẻ.
Chúng ta đang sống trong một xã hội thường tôn thờ sự mạnh mẽ và xem nhẹ những tổn thương tinh thần. Người ta có thể cảm thông với một chiếc chân bó bột, nhưng lại cười nhạo kẻ mang trong mình vết thương tâm lý. Và như thế, nỗi đau vô hình trở thành “bí mật câm lặng” mà mỗi người tự mang vác.
4. Che giấu và chiếc mặt nạ của con người
Bởi không ai muốn bị thương hại hay bị phán xét, con người học cách che giấu. Họ khoác lên mình những chiếc mặt nạ: nụ cười tươi trên môi, ánh mắt vô tư, lời nói bình thản. Nhưng bên trong, trái tim họ đang rỉ máu.
Có những người cả đời sống sau lớp mặt nạ ấy. Họ thành công trong công việc, họ được tôn trọng trong xã hội, họ cười nói giữa đám đông. Nhưng chỉ khi đêm về, khi chỉ còn lại mình với khoảng không tĩnh lặng, họ mới đối diện với những tiếng khóc không thành lời.
Chiếc mặt nạ che giấu được người đời, nhưng không che giấu được chính mình. Và sự giằng xé ấy chính là điều làm vết thương ngày một sâu thêm.