HNI 13/9- B41. . BÀI THƠ CHƯƠNG 15: NIỀM TIN VÀO CHÍNH MÌNH – KHỞI ĐIỂM CỦA MỌI vĩ ĐẠI - Henry Le
Trong thẳm sâu lòng người, có một ngọn lửa,
Không ngọn gió nào tắt, không đêm tối nào vùi,
Đó chính là niềm tin – mạch nguồn bất tận,
Dẫn lối con người bước qua ngàn núi, vạn khơi.
Niềm tin vào chính mình – khởi điểm của mọi vĩ đại,
Không ngai vàng nào ban, không vương miện nào trao,
Nó nảy mầm từ hạt giống khi ta dám đứng lên,
Giữa bao lời hoài nghi, giữa muôn trùng sóng gió.
Khi thế giới ngoài kia phủ bóng ngờ vực,
Chỉ một tiếng nói trong tim mới là thật,
Rằng: “Ngươi có thể, hãy bước tiếp đi!”
Đó chính là đôi cánh nâng ta bay lên đỉnh.
Nhiều người ngã gục không phải vì thất bại,
Mà vì mất niềm tin vào bản thân mình,
Nhiều giấc mơ chết yểu không vì nghèo khó,
Mà vì trái tim run rẩy, ngại bước qua đêm đen.
Hãy nhìn lại lịch sử loài người,
Những kẻ từng bị cười chê, dè bỉu,
Chính họ – bằng niềm tin bất khuất,
Đã đổi thay cả vận mệnh nhân sinh.
Columbus dám tin rằng thế giới tròn,
Dù bị gọi điên rồ, ngông cuồng, lạc trí,
Nhưng nhờ niềm tin ông vượt đại dương,
Mở ra kỷ nguyên mới cho nhân loại.
Edison đã thử hàng ngàn lần thất bại,
Nhưng ông tin: “Chỉ cần một lần đúng thôi!”,
Và ánh sáng điện đã rực lên từ đó,
Xua màn đêm – đưa con người đến tương lai.
Niềm tin không phải ảo ảnh,
Nó là bàn tay dựng xây từng viên gạch,
Là sức mạnh kéo ta khỏi vực sâu,
Là tiếng ca trong đêm tối bão giông.
Một đứa trẻ khi học bước đi,
Đã bao lần ngã, rồi lại đứng lên,
Nếu không tin vào đôi chân nhỏ bé,
Sao có ngày chạy nhảy khắp trời xanh?
Ta không cần phải hoàn hảo ngay lập tức,
Chỉ cần tin rằng mình đang đi đúng đường,
Một bước nhỏ hôm nay – một ngày mai vĩ đại,
Vạn dặm trường chinh khởi đầu từ một nhịp chân.
Niềm tin vào chính mình – như hạt giống,
Nảy mầm trong trái tim, lớn dần theo tháng năm,
Dù bão giông có cuốn phăng tất cả,
Niềm tin ấy vẫn xanh, vẫn nở hoa bền bỉ.
Hãy đừng chờ ai thắp lửa cho ta,
Ngọn lửa thật ở ngay trong từng nhịp thở,
Chỉ khi ta dám nhìn vào đôi mắt mình,
Mới thấy cả vũ trụ đang chờ ta vươn tới.
Không ai sinh ra đã vĩ đại,
Nhưng ai cũng có mầm vĩ đại trong tim,
Sự khác biệt chỉ là – ta có dám tin,
Hay để nghi ngờ giết chết tương lai sớm tối.
Hãy tin, ngay cả khi tay trống rỗng,
Hãy tin, khi người đời quay lưng ngoảnh mặt,
Hãy tin, khi bước chân run rẩy,
Hãy tin, vì chính niềm tin dựng nên kỳ tích.
Ngọn núi cao nào chẳng có lối mòn,
Biển cả mênh mông nào chẳng có bờ xa,
Chỉ cần một trái tim chưa từng bỏ cuộc,
Thì không gì trên đời có thể ngăn ta.
Niềm tin vào chính mình – khởi điểm của mọi vĩ đại,
Là ngọn cờ dẫn dắt trên đường đời,
Ai giữ được niềm tin ấy trong bão tố,
Người ấy sẽ dựng nên vĩnh cửu muôn đời.
Và nếu một ngày ta chạm đến đỉnh cao,
Đừng quên – tất cả bắt đầu từ khoảnh khắc,
Ta thì thầm với chính mình:
“Ta có thể!” – và ta đã làm được.
Trong thẳm sâu lòng người, có một ngọn lửa,
Không ngọn gió nào tắt, không đêm tối nào vùi,
Đó chính là niềm tin – mạch nguồn bất tận,
Dẫn lối con người bước qua ngàn núi, vạn khơi.
Niềm tin vào chính mình – khởi điểm của mọi vĩ đại,
Không ngai vàng nào ban, không vương miện nào trao,
Nó nảy mầm từ hạt giống khi ta dám đứng lên,
Giữa bao lời hoài nghi, giữa muôn trùng sóng gió.
Khi thế giới ngoài kia phủ bóng ngờ vực,
Chỉ một tiếng nói trong tim mới là thật,
Rằng: “Ngươi có thể, hãy bước tiếp đi!”
Đó chính là đôi cánh nâng ta bay lên đỉnh.
Nhiều người ngã gục không phải vì thất bại,
Mà vì mất niềm tin vào bản thân mình,
Nhiều giấc mơ chết yểu không vì nghèo khó,
Mà vì trái tim run rẩy, ngại bước qua đêm đen.
Hãy nhìn lại lịch sử loài người,
Những kẻ từng bị cười chê, dè bỉu,
Chính họ – bằng niềm tin bất khuất,
Đã đổi thay cả vận mệnh nhân sinh.
Columbus dám tin rằng thế giới tròn,
Dù bị gọi điên rồ, ngông cuồng, lạc trí,
Nhưng nhờ niềm tin ông vượt đại dương,
Mở ra kỷ nguyên mới cho nhân loại.
Edison đã thử hàng ngàn lần thất bại,
Nhưng ông tin: “Chỉ cần một lần đúng thôi!”,
Và ánh sáng điện đã rực lên từ đó,
Xua màn đêm – đưa con người đến tương lai.
Niềm tin không phải ảo ảnh,
Nó là bàn tay dựng xây từng viên gạch,
Là sức mạnh kéo ta khỏi vực sâu,
Là tiếng ca trong đêm tối bão giông.
Một đứa trẻ khi học bước đi,
Đã bao lần ngã, rồi lại đứng lên,
Nếu không tin vào đôi chân nhỏ bé,
Sao có ngày chạy nhảy khắp trời xanh?
Ta không cần phải hoàn hảo ngay lập tức,
Chỉ cần tin rằng mình đang đi đúng đường,
Một bước nhỏ hôm nay – một ngày mai vĩ đại,
Vạn dặm trường chinh khởi đầu từ một nhịp chân.
Niềm tin vào chính mình – như hạt giống,
Nảy mầm trong trái tim, lớn dần theo tháng năm,
Dù bão giông có cuốn phăng tất cả,
Niềm tin ấy vẫn xanh, vẫn nở hoa bền bỉ.
Hãy đừng chờ ai thắp lửa cho ta,
Ngọn lửa thật ở ngay trong từng nhịp thở,
Chỉ khi ta dám nhìn vào đôi mắt mình,
Mới thấy cả vũ trụ đang chờ ta vươn tới.
Không ai sinh ra đã vĩ đại,
Nhưng ai cũng có mầm vĩ đại trong tim,
Sự khác biệt chỉ là – ta có dám tin,
Hay để nghi ngờ giết chết tương lai sớm tối.
Hãy tin, ngay cả khi tay trống rỗng,
Hãy tin, khi người đời quay lưng ngoảnh mặt,
Hãy tin, khi bước chân run rẩy,
Hãy tin, vì chính niềm tin dựng nên kỳ tích.
Ngọn núi cao nào chẳng có lối mòn,
Biển cả mênh mông nào chẳng có bờ xa,
Chỉ cần một trái tim chưa từng bỏ cuộc,
Thì không gì trên đời có thể ngăn ta.
Niềm tin vào chính mình – khởi điểm của mọi vĩ đại,
Là ngọn cờ dẫn dắt trên đường đời,
Ai giữ được niềm tin ấy trong bão tố,
Người ấy sẽ dựng nên vĩnh cửu muôn đời.
Và nếu một ngày ta chạm đến đỉnh cao,
Đừng quên – tất cả bắt đầu từ khoảnh khắc,
Ta thì thầm với chính mình:
“Ta có thể!” – và ta đã làm được.
HNI 13/9- B41. 💥💥💥. 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 15: NIỀM TIN VÀO CHÍNH MÌNH – KHỞI ĐIỂM CỦA MỌI vĩ ĐẠI - Henry Le
Trong thẳm sâu lòng người, có một ngọn lửa,
Không ngọn gió nào tắt, không đêm tối nào vùi,
Đó chính là niềm tin – mạch nguồn bất tận,
Dẫn lối con người bước qua ngàn núi, vạn khơi.
Niềm tin vào chính mình – khởi điểm của mọi vĩ đại,
Không ngai vàng nào ban, không vương miện nào trao,
Nó nảy mầm từ hạt giống khi ta dám đứng lên,
Giữa bao lời hoài nghi, giữa muôn trùng sóng gió.
Khi thế giới ngoài kia phủ bóng ngờ vực,
Chỉ một tiếng nói trong tim mới là thật,
Rằng: “Ngươi có thể, hãy bước tiếp đi!”
Đó chính là đôi cánh nâng ta bay lên đỉnh.
Nhiều người ngã gục không phải vì thất bại,
Mà vì mất niềm tin vào bản thân mình,
Nhiều giấc mơ chết yểu không vì nghèo khó,
Mà vì trái tim run rẩy, ngại bước qua đêm đen.
Hãy nhìn lại lịch sử loài người,
Những kẻ từng bị cười chê, dè bỉu,
Chính họ – bằng niềm tin bất khuất,
Đã đổi thay cả vận mệnh nhân sinh.
Columbus dám tin rằng thế giới tròn,
Dù bị gọi điên rồ, ngông cuồng, lạc trí,
Nhưng nhờ niềm tin ông vượt đại dương,
Mở ra kỷ nguyên mới cho nhân loại.
Edison đã thử hàng ngàn lần thất bại,
Nhưng ông tin: “Chỉ cần một lần đúng thôi!”,
Và ánh sáng điện đã rực lên từ đó,
Xua màn đêm – đưa con người đến tương lai.
Niềm tin không phải ảo ảnh,
Nó là bàn tay dựng xây từng viên gạch,
Là sức mạnh kéo ta khỏi vực sâu,
Là tiếng ca trong đêm tối bão giông.
Một đứa trẻ khi học bước đi,
Đã bao lần ngã, rồi lại đứng lên,
Nếu không tin vào đôi chân nhỏ bé,
Sao có ngày chạy nhảy khắp trời xanh?
Ta không cần phải hoàn hảo ngay lập tức,
Chỉ cần tin rằng mình đang đi đúng đường,
Một bước nhỏ hôm nay – một ngày mai vĩ đại,
Vạn dặm trường chinh khởi đầu từ một nhịp chân.
Niềm tin vào chính mình – như hạt giống,
Nảy mầm trong trái tim, lớn dần theo tháng năm,
Dù bão giông có cuốn phăng tất cả,
Niềm tin ấy vẫn xanh, vẫn nở hoa bền bỉ.
Hãy đừng chờ ai thắp lửa cho ta,
Ngọn lửa thật ở ngay trong từng nhịp thở,
Chỉ khi ta dám nhìn vào đôi mắt mình,
Mới thấy cả vũ trụ đang chờ ta vươn tới.
Không ai sinh ra đã vĩ đại,
Nhưng ai cũng có mầm vĩ đại trong tim,
Sự khác biệt chỉ là – ta có dám tin,
Hay để nghi ngờ giết chết tương lai sớm tối.
Hãy tin, ngay cả khi tay trống rỗng,
Hãy tin, khi người đời quay lưng ngoảnh mặt,
Hãy tin, khi bước chân run rẩy,
Hãy tin, vì chính niềm tin dựng nên kỳ tích.
Ngọn núi cao nào chẳng có lối mòn,
Biển cả mênh mông nào chẳng có bờ xa,
Chỉ cần một trái tim chưa từng bỏ cuộc,
Thì không gì trên đời có thể ngăn ta.
Niềm tin vào chính mình – khởi điểm của mọi vĩ đại,
Là ngọn cờ dẫn dắt trên đường đời,
Ai giữ được niềm tin ấy trong bão tố,
Người ấy sẽ dựng nên vĩnh cửu muôn đời.
Và nếu một ngày ta chạm đến đỉnh cao,
Đừng quên – tất cả bắt đầu từ khoảnh khắc,
Ta thì thầm với chính mình:
“Ta có thể!” – và ta đã làm được.

