HCOIN 26/8:
BÀI THƠ CHƯƠNG 42:
LÀNG SINH THÁI – NGỌN NGUỒN CỦA TƯƠNG LAI
1. Khởi sinh từ đất mẹ…

Từ trong sâu thẳm đất đai,
Lời ru của gió, tiếng ai gọi về.
Một làng nhỏ giữa bốn bề,
Không khói bụi, chẳng siêu xe, chẳng lầu.

Nơi con người sống nhiệm màu,
Hòa thân vào đất, chẳng cầu xa hoa.
Mỗi nhành cây, mỗi mái nhà,
Là tình thương, là mẹ cha nuôi mình.

2. Không bê tông, chẳng bóng hình…

Không vách tường lạnh vô tri,
Chỉ hàng tre mát, chỉ thì thầm mây.
Không siêu thị, chẳng xô bầy,
Chợ quê nhỏ, đổi rau thay tiền vàng.

Mỗi bước chân là một trang
Viết vào sử mới – nhân gian sống lành.
Không bóc lột, chẳng giành tranh,
Chỉ đồng thuận giữa tâm thành người dân.

3. Công nghệ vì thiên nhiên…

Ở đây điện mặt trời lên,
Ở đây nước sạch chảy trên đồi xanh.
Công nghệ chẳng phải để dành
Cho kẻ mạnh, mà cho dân hiền hòa.

Mỗi ngôi nhà – một dữ hòa,
Một cảm biến nắng, một hoa thông minh.
Trí tuệ không giấu trong mình,
Mà mở rộng giữa cộng sinh mọi người.

4. Giáo dục từ ruộng vườn…

Không trường học tường xi măng,
Trẻ em học giữa đồng bằng xanh tươi.
Học gieo hạt, học lắng lời,
Học nghe tiếng đất, học chơi cùng trời.

Thầy cô là kẻ đưa mời
Trí thức mở, chẳng rập khuôn dạy răn.
Mỗi đứa trẻ là tinh thần
Của ngàn năm sống trong dân tộc này.

5. Kinh tế chia sẻ đầy tay…

Không nhà giàu quá, không ai đói nghèo,
Củ khoai đổi lấy bắp heo,
Đồng Hcoin lưu chuyển, công theo từng người.

Mỗi đồng tiền là một lời
Cảm ơn đất mẹ, cảm ơn người trồng.
Lợi nhuận không đặt lên chồng,
Mà trao lại đất, trao nồng ấm tay.

6. Mỗi cộng đồng là một DAO…

Làng điều hành bởi dân vào,
Không cán bộ đứng trên cao quản dòm.
Mỗi ý kiến là một “bom”
Góp xây dựng chứ chẳng gom quyền hành.

Quyết định bằng cách dân bàn,
Blockchain lưu giữ rõ ràng từng trang.
Chẳng cần phải gõ quan sang,
Dân là chính phủ, dân mang vận hành.

7. Y tế lành – dưỡng sinh xanh…

Chẳng bệnh viện, chẳng hóa thành tro,
Thuốc là cỏ dại bên bờ,
Là tay mẹ xoa, là trò chuyện sâu.

Chữa bệnh không phải mũi dao,
Mà là phục hồi phép màu cân tâm.
Thiền, ăn sạch, sống âm thầm,
Không xa rời tự nhiên hằng ban cho.

8. Lễ hội – vòng tròn lửa to…

Đêm rằm, lửa cháy trên đồi,
Người già kể chuyện, trẻ ngồi say mê.
Không màn hình, chẳng wifi,
Mà là ánh mắt, là lời yêu thương.

Từng mùa hội, từng khúc đường,
HCOIN 26/8: BÀI THƠ CHƯƠNG 42: LÀNG SINH THÁI – NGỌN NGUỒN CỦA TƯƠNG LAI 1. Khởi sinh từ đất mẹ… Từ trong sâu thẳm đất đai, Lời ru của gió, tiếng ai gọi về. Một làng nhỏ giữa bốn bề, Không khói bụi, chẳng siêu xe, chẳng lầu. Nơi con người sống nhiệm màu, Hòa thân vào đất, chẳng cầu xa hoa. Mỗi nhành cây, mỗi mái nhà, Là tình thương, là mẹ cha nuôi mình. 2. Không bê tông, chẳng bóng hình… Không vách tường lạnh vô tri, Chỉ hàng tre mát, chỉ thì thầm mây. Không siêu thị, chẳng xô bầy, Chợ quê nhỏ, đổi rau thay tiền vàng. Mỗi bước chân là một trang Viết vào sử mới – nhân gian sống lành. Không bóc lột, chẳng giành tranh, Chỉ đồng thuận giữa tâm thành người dân. 3. Công nghệ vì thiên nhiên… Ở đây điện mặt trời lên, Ở đây nước sạch chảy trên đồi xanh. Công nghệ chẳng phải để dành Cho kẻ mạnh, mà cho dân hiền hòa. Mỗi ngôi nhà – một dữ hòa, Một cảm biến nắng, một hoa thông minh. Trí tuệ không giấu trong mình, Mà mở rộng giữa cộng sinh mọi người. 4. Giáo dục từ ruộng vườn… Không trường học tường xi măng, Trẻ em học giữa đồng bằng xanh tươi. Học gieo hạt, học lắng lời, Học nghe tiếng đất, học chơi cùng trời. Thầy cô là kẻ đưa mời Trí thức mở, chẳng rập khuôn dạy răn. Mỗi đứa trẻ là tinh thần Của ngàn năm sống trong dân tộc này. 5. Kinh tế chia sẻ đầy tay… Không nhà giàu quá, không ai đói nghèo, Củ khoai đổi lấy bắp heo, Đồng Hcoin lưu chuyển, công theo từng người. Mỗi đồng tiền là một lời Cảm ơn đất mẹ, cảm ơn người trồng. Lợi nhuận không đặt lên chồng, Mà trao lại đất, trao nồng ấm tay. 6. Mỗi cộng đồng là một DAO… Làng điều hành bởi dân vào, Không cán bộ đứng trên cao quản dòm. Mỗi ý kiến là một “bom” Góp xây dựng chứ chẳng gom quyền hành. Quyết định bằng cách dân bàn, Blockchain lưu giữ rõ ràng từng trang. Chẳng cần phải gõ quan sang, Dân là chính phủ, dân mang vận hành. 7. Y tế lành – dưỡng sinh xanh… Chẳng bệnh viện, chẳng hóa thành tro, Thuốc là cỏ dại bên bờ, Là tay mẹ xoa, là trò chuyện sâu. Chữa bệnh không phải mũi dao, Mà là phục hồi phép màu cân tâm. Thiền, ăn sạch, sống âm thầm, Không xa rời tự nhiên hằng ban cho. 8. Lễ hội – vòng tròn lửa to… Đêm rằm, lửa cháy trên đồi, Người già kể chuyện, trẻ ngồi say mê. Không màn hình, chẳng wifi, Mà là ánh mắt, là lời yêu thương. Từng mùa hội, từng khúc đường,
Love
Like
Wow
9
9 Comments 0 Shares