HCOIN 24-8 - B18
BÀI THƠ CHƯƠNG 6: BÓNG TỐI SINH TỪ ÁNH SÁNG
Khi mặt trời lên, chiếc bóng chợt hiện,
Nhờ ánh sáng, ta biết có đêm trong ngày.
Trên bức tường vôi, hình ta in đậm,
Không có đèn, bóng cũng tan bay.
Hy vọng bừng lên, tuyệt vọng mới gọi,
Tia sáng trong tim, vẽ ranh giới mờ.
Từng bước ta đi, bóng theo sau đó,
Nhắc ta khiêm nhường, nhắc ta đừng quên.
Bài học cuộc đời, soi bằng đối chiếu,
Có sáng thì liền, bóng tối hiện ra.
Vinh quang rực rỡ, càng rõ đường gian khổ,
Hạnh phúc càng sâu, khi biết nỗi buồn.
Trí tuệ thắp lên, vô minh được thấy,
Nhìn rõ giới hạn, mở cửa đổi thay.
Không ánh lửa nào, cháy mà không bóng,
Không chân lý nào, thiếu thử thách kề.
Người học yêu thương, khi sợ hờn ghét,
Người học bình an, khi đã bão giông.
Ánh sáng trong mắt, dựng hình định dạng,
Bóng tối là viền, cho nét thêm sâu.
Đừng xua bóng đen, hãy xem nguồn sáng,
Bởi thiếu ánh đèn, bóng cũng phai mờ.
Chăm chút ngọn đuốc, bóng sẽ ngoan ngoãn,
Đi cạnh nhẹ nhàng, không kéo ta rơi.
Sống giữa đôi bờ, ta thành trọn vẹn,
Biết lúc dừng yên, biết khi rực hồng.
Ánh sáng phía trước, bóng tối phía sau,
Cùng ta đi tiếp, chẳng rời bước chân.
Hiểu điều giản dị: bóng từ sáng có,
Giữ sáng trong lòng, đêm cũng hóa êm.
BÀI THƠ CHƯƠNG 6: BÓNG TỐI SINH TỪ ÁNH SÁNG
Khi mặt trời lên, chiếc bóng chợt hiện,
Nhờ ánh sáng, ta biết có đêm trong ngày.
Trên bức tường vôi, hình ta in đậm,
Không có đèn, bóng cũng tan bay.
Hy vọng bừng lên, tuyệt vọng mới gọi,
Tia sáng trong tim, vẽ ranh giới mờ.
Từng bước ta đi, bóng theo sau đó,
Nhắc ta khiêm nhường, nhắc ta đừng quên.
Bài học cuộc đời, soi bằng đối chiếu,
Có sáng thì liền, bóng tối hiện ra.
Vinh quang rực rỡ, càng rõ đường gian khổ,
Hạnh phúc càng sâu, khi biết nỗi buồn.
Trí tuệ thắp lên, vô minh được thấy,
Nhìn rõ giới hạn, mở cửa đổi thay.
Không ánh lửa nào, cháy mà không bóng,
Không chân lý nào, thiếu thử thách kề.
Người học yêu thương, khi sợ hờn ghét,
Người học bình an, khi đã bão giông.
Ánh sáng trong mắt, dựng hình định dạng,
Bóng tối là viền, cho nét thêm sâu.
Đừng xua bóng đen, hãy xem nguồn sáng,
Bởi thiếu ánh đèn, bóng cũng phai mờ.
Chăm chút ngọn đuốc, bóng sẽ ngoan ngoãn,
Đi cạnh nhẹ nhàng, không kéo ta rơi.
Sống giữa đôi bờ, ta thành trọn vẹn,
Biết lúc dừng yên, biết khi rực hồng.
Ánh sáng phía trước, bóng tối phía sau,
Cùng ta đi tiếp, chẳng rời bước chân.
Hiểu điều giản dị: bóng từ sáng có,
Giữ sáng trong lòng, đêm cũng hóa êm.
HCOIN 24-8 - B18
🌸 BÀI THƠ CHƯƠNG 6: BÓNG TỐI SINH TỪ ÁNH SÁNG
Khi mặt trời lên, chiếc bóng chợt hiện,
Nhờ ánh sáng, ta biết có đêm trong ngày.
Trên bức tường vôi, hình ta in đậm,
Không có đèn, bóng cũng tan bay.
Hy vọng bừng lên, tuyệt vọng mới gọi,
Tia sáng trong tim, vẽ ranh giới mờ.
Từng bước ta đi, bóng theo sau đó,
Nhắc ta khiêm nhường, nhắc ta đừng quên.
Bài học cuộc đời, soi bằng đối chiếu,
Có sáng thì liền, bóng tối hiện ra.
Vinh quang rực rỡ, càng rõ đường gian khổ,
Hạnh phúc càng sâu, khi biết nỗi buồn.
Trí tuệ thắp lên, vô minh được thấy,
Nhìn rõ giới hạn, mở cửa đổi thay.
Không ánh lửa nào, cháy mà không bóng,
Không chân lý nào, thiếu thử thách kề.
Người học yêu thương, khi sợ hờn ghét,
Người học bình an, khi đã bão giông.
Ánh sáng trong mắt, dựng hình định dạng,
Bóng tối là viền, cho nét thêm sâu.
Đừng xua bóng đen, hãy xem nguồn sáng,
Bởi thiếu ánh đèn, bóng cũng phai mờ.
Chăm chút ngọn đuốc, bóng sẽ ngoan ngoãn,
Đi cạnh nhẹ nhàng, không kéo ta rơi.
Sống giữa đôi bờ, ta thành trọn vẹn,
Biết lúc dừng yên, biết khi rực hồng.
Ánh sáng phía trước, bóng tối phía sau,
Cùng ta đi tiếp, chẳng rời bước chân.
Hiểu điều giản dị: bóng từ sáng có,
Giữ sáng trong lòng, đêm cũng hóa êm.

