HNI 26/8:
BÀI THƠ CHƯƠNG 37:
Ngòi Bút Dẫn Lối Tâm Trí
Ta cầm bút – chẳng phải để trang trí,
Mà để mở cửa những cánh tâm trí ngủ yên.
Mỗi chữ rơi xuống trang giấy,
Là một giọt lửa thắp sáng cả triền miên.
Diễn văn không chỉ là lời nói,
Nó là nhịp tim của triệu bước chân.
Là nhịp trống vang nơi quảng trường,
Gọi những trái tim riêng lẻ hòa cùng một nhịp chung.

Ai bảo chữ chỉ là ký hiệu?
Chữ biết gào, biết khóc, biết cười, biết gầm vang.
Một câu đúng lúc có thể vực dậy cả dân tộc,
Một từ đúng chỗ có thể phá tan xiềng xích ngàn năm.

Người viết diễn văn – kẻ gieo hạt vào bão tố,
Nhưng hạt giống ấy biết mọc thành rừng.
Một câu chữ có thể thay đổi vận mệnh,
Khi nó được nói ra bằng tất cả máu nóng của tim mình.

Ta không viết để lấy tiếng hoan hô,
Mà viết để thắp sáng đôi mắt đang mờ.
Không viết để tô màu sự giả dối,
Mà để bẻ cong gông xiềng, dựng lại mặt trời.

Hãy nhìn lịch sử – máu và mực cùng chảy,
Những bản diễn văn trở thành khúc khải hoàn.
Từ lời kêu gọi trên hòn đảo nhỏ,
Đến tiếng hô vang xé mây trời giữa quảng trường vàng.

Người cầm bút là kẻ dẫn đường vô hình,
Không cầm giáo, không mang gươm,
Nhưng từng câu chữ trở thành đội quân tiến bước,
Mở đường cho tương lai loài người vượt qua màn đêm.

Một diễn văn hay không chỉ vang trong tai,
Nó phải cháy trong tim và đọng lại trong máu.
Người nghe phải rời đi với đôi mắt sáng hơn,
Và bàn tay muốn hành động ngay bây giờ, không chờ mai sau.

Cầm ngòi bút – nghĩa là cầm vận mệnh,
Không chỉ của mình, mà của triệu con tim.
Và kẻ viết diễn văn chân chính,
Là kẻ biết đứng sau câu chữ, nhưng để ánh sáng đứng lên.
HNI 26/8: BÀI THƠ CHƯƠNG 37: 📙Ngòi Bút Dẫn Lối Tâm Trí Ta cầm bút – chẳng phải để trang trí, Mà để mở cửa những cánh tâm trí ngủ yên. Mỗi chữ rơi xuống trang giấy, Là một giọt lửa thắp sáng cả triền miên. Diễn văn không chỉ là lời nói, Nó là nhịp tim của triệu bước chân. Là nhịp trống vang nơi quảng trường, Gọi những trái tim riêng lẻ hòa cùng một nhịp chung. Ai bảo chữ chỉ là ký hiệu? Chữ biết gào, biết khóc, biết cười, biết gầm vang. Một câu đúng lúc có thể vực dậy cả dân tộc, Một từ đúng chỗ có thể phá tan xiềng xích ngàn năm. Người viết diễn văn – kẻ gieo hạt vào bão tố, Nhưng hạt giống ấy biết mọc thành rừng. Một câu chữ có thể thay đổi vận mệnh, Khi nó được nói ra bằng tất cả máu nóng của tim mình. Ta không viết để lấy tiếng hoan hô, Mà viết để thắp sáng đôi mắt đang mờ. Không viết để tô màu sự giả dối, Mà để bẻ cong gông xiềng, dựng lại mặt trời. Hãy nhìn lịch sử – máu và mực cùng chảy, Những bản diễn văn trở thành khúc khải hoàn. Từ lời kêu gọi trên hòn đảo nhỏ, Đến tiếng hô vang xé mây trời giữa quảng trường vàng. Người cầm bút là kẻ dẫn đường vô hình, Không cầm giáo, không mang gươm, Nhưng từng câu chữ trở thành đội quân tiến bước, Mở đường cho tương lai loài người vượt qua màn đêm. Một diễn văn hay không chỉ vang trong tai, Nó phải cháy trong tim và đọng lại trong máu. Người nghe phải rời đi với đôi mắt sáng hơn, Và bàn tay muốn hành động ngay bây giờ, không chờ mai sau. Cầm ngòi bút – nghĩa là cầm vận mệnh, Không chỉ của mình, mà của triệu con tim. Và kẻ viết diễn văn chân chính, Là kẻ biết đứng sau câu chữ, nhưng để ánh sáng đứng lên.
Love
Yay
Wow
8
0 Comments 0 Shares