HNI 26/8:
BÀI THƠ CHƯƠNG 38:
Ngòi bút chữa lành
Có những đêm ta ôm lấy bóng mình
Như ôm một vết thương chưa đặt tên từ thuở bé
Tiếng cười ngoài kia hóa thành tiếng gió lạnh
Và bàn tay run run không tìm được ai để nắm.
Ở H.School, người ta bảo:
Hãy đặt nỗi đau của em xuống trang giấy
Không cần viết hay
Không cần câu cú tròn trịa
Chỉ cần trung thực với nhịp tim của chính mình.
II
Ngày đầu tiên, em ngồi trước tờ giấy trắng
Mắt em đỏ hoe, lòng em nặng như đá
Ngòi bút trượt chậm, như kẻ dò đường trong bóng tối:
“Con vẫn nhớ buổi sáng mẹ bỏ đi…”
Câu chữ đầu tiên rơi xuống như giọt máu ấm
Và từ đó, nước mắt bắt đầu tìm được lối chảy.
III
Chúng tôi – những kẻ tưởng như chỉ biết im lặng
Ngồi thành vòng tròn, đọc cho nhau nghe những mảnh đời rách nát
Không ai phán xét
Không ai so sánh ai đau hơn ai
Mỗi tiếng nấc vang lên, như một phép gõ cửa
Để linh hồn người khác bước vào, và ôm lấy.
IV
Viết – không phải để quên đi
Mà để gọi đúng tên bóng tối trong lòng
Khi đã có tên, nó không còn quyền thống trị
Khi được viết ra, nó hóa thành hạt giống
Cắm rễ trong mảnh đất hiểu biết
Và từ đó, nảy mầm thành một loài hoa kiên cường.
V
Có em từng muốn biến mất
Có em từng tự cắt vào da để cảm nhận mình còn sống
Giờ đây, mỗi khi bút chạm giấy
Vết thương tìm thấy con đường lành lại
Không phải qua thuốc men
Mà qua từng trang nhật ký, từng bài thơ
Như phép màu được viết bằng mực và nước mắt.
VI
Thầy cô ở H.School không dạy chúng tôi viết câu văn hoàn hảo
Mà dạy cách viết để giữ mình nguyên vẹn
Dạy cách biến câu chữ thành chiếc thuyền
Đưa ta vượt qua biển đêm tâm trí
Dạy cách nhìn vào nỗi sợ
Mà không bỏ chạy.
VII
Chúng tôi bắt đầu viết về bình minh
Về tiếng chim và mùi cà phê buổi sớm
Về cơn mưa tưới mát mùa hạ
Về vòng tay đã từng ôm ta qua một ngày bão tố
Từ viết để khóc
Chúng tôi viết để cười
Từ viết để sống sót
Chúng tôi viết để sống thật.
VIII
Một ngày, em nhận ra:
Nỗi đau của mình đã trở thành ngọn đèn cho người khác
Người đọc những trang em viết
Thì thầm: “Cảm ơn, vì nhờ em mà tôi biết mình không đơn độc.”
Và thế là, viết không chỉ chữa lành cho một người
Mà chữa lành cho cả một vòng tay nhân loại.
IX
Ở H.School, chúng tôi không chỉ học văn
Chúng tôi học cách yêu bản thân qua từng câu chữ
Học cách nắm tay nhau qua trang giấy
Học rằng, dù bầu trời có sập
Chỉ cần còn một ngòi bút
Ta vẫn còn con đường trở về chính mình.
X
Hôm nay, tôi viết những dòng này
Không còn là một đứa trẻ bị quá khứ đè nặng
Mà là một người kể chuyện
Người tin vào sức mạnh của mực đen trên nền giấy trắng
Người biết, chỉ cần ta viết
Ta đang thắp lửa, sưởi ấm trái tim mình
Và một ngày nào đó, sưởi ấm cả thế giới.
BÀI THƠ CHƯƠNG 38:
Ngòi bút chữa lành
Có những đêm ta ôm lấy bóng mình
Như ôm một vết thương chưa đặt tên từ thuở bé
Tiếng cười ngoài kia hóa thành tiếng gió lạnh
Và bàn tay run run không tìm được ai để nắm.
Ở H.School, người ta bảo:
Hãy đặt nỗi đau của em xuống trang giấy
Không cần viết hay
Không cần câu cú tròn trịa
Chỉ cần trung thực với nhịp tim của chính mình.
II
Ngày đầu tiên, em ngồi trước tờ giấy trắng
Mắt em đỏ hoe, lòng em nặng như đá
Ngòi bút trượt chậm, như kẻ dò đường trong bóng tối:
“Con vẫn nhớ buổi sáng mẹ bỏ đi…”
Câu chữ đầu tiên rơi xuống như giọt máu ấm
Và từ đó, nước mắt bắt đầu tìm được lối chảy.
III
Chúng tôi – những kẻ tưởng như chỉ biết im lặng
Ngồi thành vòng tròn, đọc cho nhau nghe những mảnh đời rách nát
Không ai phán xét
Không ai so sánh ai đau hơn ai
Mỗi tiếng nấc vang lên, như một phép gõ cửa
Để linh hồn người khác bước vào, và ôm lấy.
IV
Viết – không phải để quên đi
Mà để gọi đúng tên bóng tối trong lòng
Khi đã có tên, nó không còn quyền thống trị
Khi được viết ra, nó hóa thành hạt giống
Cắm rễ trong mảnh đất hiểu biết
Và từ đó, nảy mầm thành một loài hoa kiên cường.
V
Có em từng muốn biến mất
Có em từng tự cắt vào da để cảm nhận mình còn sống
Giờ đây, mỗi khi bút chạm giấy
Vết thương tìm thấy con đường lành lại
Không phải qua thuốc men
Mà qua từng trang nhật ký, từng bài thơ
Như phép màu được viết bằng mực và nước mắt.
VI
Thầy cô ở H.School không dạy chúng tôi viết câu văn hoàn hảo
Mà dạy cách viết để giữ mình nguyên vẹn
Dạy cách biến câu chữ thành chiếc thuyền
Đưa ta vượt qua biển đêm tâm trí
Dạy cách nhìn vào nỗi sợ
Mà không bỏ chạy.
VII
Chúng tôi bắt đầu viết về bình minh
Về tiếng chim và mùi cà phê buổi sớm
Về cơn mưa tưới mát mùa hạ
Về vòng tay đã từng ôm ta qua một ngày bão tố
Từ viết để khóc
Chúng tôi viết để cười
Từ viết để sống sót
Chúng tôi viết để sống thật.
VIII
Một ngày, em nhận ra:
Nỗi đau của mình đã trở thành ngọn đèn cho người khác
Người đọc những trang em viết
Thì thầm: “Cảm ơn, vì nhờ em mà tôi biết mình không đơn độc.”
Và thế là, viết không chỉ chữa lành cho một người
Mà chữa lành cho cả một vòng tay nhân loại.
IX
Ở H.School, chúng tôi không chỉ học văn
Chúng tôi học cách yêu bản thân qua từng câu chữ
Học cách nắm tay nhau qua trang giấy
Học rằng, dù bầu trời có sập
Chỉ cần còn một ngòi bút
Ta vẫn còn con đường trở về chính mình.
X
Hôm nay, tôi viết những dòng này
Không còn là một đứa trẻ bị quá khứ đè nặng
Mà là một người kể chuyện
Người tin vào sức mạnh của mực đen trên nền giấy trắng
Người biết, chỉ cần ta viết
Ta đang thắp lửa, sưởi ấm trái tim mình
Và một ngày nào đó, sưởi ấm cả thế giới.
HNI 26/8:
BÀI THƠ CHƯƠNG 38:
📙Ngòi bút chữa lành
Có những đêm ta ôm lấy bóng mình
Như ôm một vết thương chưa đặt tên từ thuở bé
Tiếng cười ngoài kia hóa thành tiếng gió lạnh
Và bàn tay run run không tìm được ai để nắm.
Ở H.School, người ta bảo:
Hãy đặt nỗi đau của em xuống trang giấy
Không cần viết hay
Không cần câu cú tròn trịa
Chỉ cần trung thực với nhịp tim của chính mình.
II
Ngày đầu tiên, em ngồi trước tờ giấy trắng
Mắt em đỏ hoe, lòng em nặng như đá
Ngòi bút trượt chậm, như kẻ dò đường trong bóng tối:
“Con vẫn nhớ buổi sáng mẹ bỏ đi…”
Câu chữ đầu tiên rơi xuống như giọt máu ấm
Và từ đó, nước mắt bắt đầu tìm được lối chảy.
III
Chúng tôi – những kẻ tưởng như chỉ biết im lặng
Ngồi thành vòng tròn, đọc cho nhau nghe những mảnh đời rách nát
Không ai phán xét
Không ai so sánh ai đau hơn ai
Mỗi tiếng nấc vang lên, như một phép gõ cửa
Để linh hồn người khác bước vào, và ôm lấy.
IV
Viết – không phải để quên đi
Mà để gọi đúng tên bóng tối trong lòng
Khi đã có tên, nó không còn quyền thống trị
Khi được viết ra, nó hóa thành hạt giống
Cắm rễ trong mảnh đất hiểu biết
Và từ đó, nảy mầm thành một loài hoa kiên cường.
V
Có em từng muốn biến mất
Có em từng tự cắt vào da để cảm nhận mình còn sống
Giờ đây, mỗi khi bút chạm giấy
Vết thương tìm thấy con đường lành lại
Không phải qua thuốc men
Mà qua từng trang nhật ký, từng bài thơ
Như phép màu được viết bằng mực và nước mắt.
VI
Thầy cô ở H.School không dạy chúng tôi viết câu văn hoàn hảo
Mà dạy cách viết để giữ mình nguyên vẹn
Dạy cách biến câu chữ thành chiếc thuyền
Đưa ta vượt qua biển đêm tâm trí
Dạy cách nhìn vào nỗi sợ
Mà không bỏ chạy.
VII
Chúng tôi bắt đầu viết về bình minh
Về tiếng chim và mùi cà phê buổi sớm
Về cơn mưa tưới mát mùa hạ
Về vòng tay đã từng ôm ta qua một ngày bão tố
Từ viết để khóc
Chúng tôi viết để cười
Từ viết để sống sót
Chúng tôi viết để sống thật.
VIII
Một ngày, em nhận ra:
Nỗi đau của mình đã trở thành ngọn đèn cho người khác
Người đọc những trang em viết
Thì thầm: “Cảm ơn, vì nhờ em mà tôi biết mình không đơn độc.”
Và thế là, viết không chỉ chữa lành cho một người
Mà chữa lành cho cả một vòng tay nhân loại.
IX
Ở H.School, chúng tôi không chỉ học văn
Chúng tôi học cách yêu bản thân qua từng câu chữ
Học cách nắm tay nhau qua trang giấy
Học rằng, dù bầu trời có sập
Chỉ cần còn một ngòi bút
Ta vẫn còn con đường trở về chính mình.
X
Hôm nay, tôi viết những dòng này
Không còn là một đứa trẻ bị quá khứ đè nặng
Mà là một người kể chuyện
Người tin vào sức mạnh của mực đen trên nền giấy trắng
Người biết, chỉ cần ta viết
Ta đang thắp lửa, sưởi ấm trái tim mình
Và một ngày nào đó, sưởi ấm cả thế giới.