HCOIN 26/8
BÀI THƠ– CHƯƠNG 11: CÁI GIÁ CỦA SỰ HY SINH - (Henry Le)
Có những bước chân đi trong lặng lẽ,
Để lại phía sau cả một trời đau.
Hy sinh chẳng phải là màu hoa đẹp,
Mà là giọt máu thấm xuống đất nâu.
Người gánh nặng thay cho muôn người nhẹ,
Người cúi đầu để kẻ khác ngẩng cao.
Mọi vinh quang trên đỉnh vàng rực rỡ,
Đều khởi từ bóng tối nỗi thương đau.
Có mẹ già gầy mòn trong sớm tối,
Cất tiếng ru dù lệ chảy vào tim.
Có chiến sĩ ngã xuống trong bão lửa,
Tên vô danh mà đất nước khắc ghi.
Hy sinh ấy chẳng bao giờ trả giá,
Bởi tình thương không thể đong bằng vàng.
Nhưng đời hỏi: “Ai nhớ, ai quên nhỉ?”
Câu trả lời nhiều khi thật bẽ bàng.
Cái giá đó không phải là đồng bạc,
Mà là nếp nhăn sớm hằn trên môi.
Là đôi tay chai sần theo năm tháng,
Là mái tóc bạc trắng giữa tuổi đời.
Có người chết trong im lìm tăm tối,
Không tượng đài, chẳng khắc chữ lưu danh.
Nhưng dòng máu họ hóa thành mạch sống,
Nuôi nhân gian rực sáng cõi nhân tình.
Hy sinh ư? Là chọn đường gian khổ,
Không mong đền đáp, chẳng đợi tri ân.
Chỉ mong sao thế hệ mai sau đó,
Được bước đi trên đất nước thanh bình.
Hỡi nhân loại, hãy nhìn cho sâu sắc,
Đằng sau vầng trán, sau ánh mắt cười.
Có khi đó là biển trời nước mắt,
Là hy sinh chẳng ai đo bằng lời.
HCOIN 26/8 🏵️🏵️📕 BÀI THƠ– CHƯƠNG 11: CÁI GIÁ CỦA SỰ HY SINH - (Henry Le) Có những bước chân đi trong lặng lẽ, Để lại phía sau cả một trời đau. Hy sinh chẳng phải là màu hoa đẹp, Mà là giọt máu thấm xuống đất nâu. Người gánh nặng thay cho muôn người nhẹ, Người cúi đầu để kẻ khác ngẩng cao. Mọi vinh quang trên đỉnh vàng rực rỡ, Đều khởi từ bóng tối nỗi thương đau. Có mẹ già gầy mòn trong sớm tối, Cất tiếng ru dù lệ chảy vào tim. Có chiến sĩ ngã xuống trong bão lửa, Tên vô danh mà đất nước khắc ghi. Hy sinh ấy chẳng bao giờ trả giá, Bởi tình thương không thể đong bằng vàng. Nhưng đời hỏi: “Ai nhớ, ai quên nhỉ?” Câu trả lời nhiều khi thật bẽ bàng. Cái giá đó không phải là đồng bạc, Mà là nếp nhăn sớm hằn trên môi. Là đôi tay chai sần theo năm tháng, Là mái tóc bạc trắng giữa tuổi đời. Có người chết trong im lìm tăm tối, Không tượng đài, chẳng khắc chữ lưu danh. Nhưng dòng máu họ hóa thành mạch sống, Nuôi nhân gian rực sáng cõi nhân tình. Hy sinh ư? Là chọn đường gian khổ, Không mong đền đáp, chẳng đợi tri ân. Chỉ mong sao thế hệ mai sau đó, Được bước đi trên đất nước thanh bình. Hỡi nhân loại, hãy nhìn cho sâu sắc, Đằng sau vầng trán, sau ánh mắt cười. Có khi đó là biển trời nước mắt, Là hy sinh chẳng ai đo bằng lời.
Love
Like
Wow
10
0 Comments 0 Shares