HCOIN 2/8:
BÀI THƠ CHƯƠNG 44:
MẠNG XÃ HỘI XANH – TIẾNG GỌI TỪ TRÁI TIM
Trên không gian số ngập tràn dữ liệu,
Có một miền xanh – lan tỏa tình yêu.
Không tin đồn, chẳng ồn ào phù phiếm,
Chỉ ánh mắt người – cùng trái đất thương yêu.
Ở nơi ấy, dòng thời gian tràn ngập
Những mầm xanh nhú dậy giữa xi măng.
Một bàn tay nhặt rác ven bờ cát,
Một mái nhà lắp tấm năng lượng năng.
Không còn ảnh khoe hình hào nhoáng rỗng,
Không còn like câu chuyện giật gân hoang.
Mạng xã hội là hành tinh nhỏ gọn,
Kết nối người – bằng hành động đàng hoàng.
Không chạy theo xu hướng ảo mờ nhạt,
Mạng xanh này chạm đến thật con tim.
Ai gieo giống – được người người chung sức,
Ai trồng cây – được nắng sưởi êm đềm.
Mỗi bài viết là một ngọn gió nhẹ,
Thổi tâm hồn giữa khói bụi thị thành.
Mỗi câu chữ là một hạt giống mới,
Gieo vào đời hy vọng rất mong manh.
Ai chăm đất – ghi nhật ký mùa vụ,
Ai đi xe đạp – sẻ đường với chim.
Mỗi nụ cười là một luồng ánh sáng,
Mỗi hành vi là một ngọn lửa tim.
Có em nhỏ nhặt chai trong nắng sớm,
Góc chụp mờ – nhưng sáng mắt bao người.
Có cụ già cặm cụi bên chậu đất,
Bón từng lá rau – nuôi bữa cơm đời.
Có anh kỹ sư lập trình nền tảng,
Mã hóa yêu thương bằng những dòng code.
Có cô ca sĩ gác lại sân khấu,
Hát lời xanh – bên dòng sông trong vắt.
Có cộng đồng chia sẻ từng nhịp thở,
Tái sinh rừng – bằng hành động cụ thể.
Mạng xã hội không còn là giả tưởng,
Nó là máu tim – lan khắp địa cầu.
Không còn ai là người ngoài cuộc sống,
Mỗi ngón tay – một dấu vân xanh ngời.
Chạm vào đó, ta chạm vào trách nhiệm,
Chạm vào nhau – bằng đạo lý con người.
Mỗi tài khoản là một điểm chạm sống,
Mỗi cuộc đời là một hành tinh riêng.
Chúng ta viết – không cần ngôn từ đẹp,
Mà bằng rác đã gom, cây đã trồng, hiên.
Và rồi thế giới chẳng còn xa cách,
Mạng xã hội – cầu nối giữa muôn nơi.
Trẻ ở Phi gửi lời chào xanh mát,
Người Việt mình cùng đáp lại nụ cười.
Trái đất này là một trang nhật ký,
Chúng ta viết – bằng cảm xúc thật lòng.
Không còn chờ "ai đó" thay đổi hộ,
Tự mình làm – dù nhỏ – cũng thành sông.
Nếu một ngày bạn lướt mạng mỏi mệt,
Hãy dừng lại nơi mạng xã hội xanh.
Để thấy mình chưa hề vô nghĩa,
Để thấy đời còn rất đỗi chân thành.
Không ai hoàn hảo từ lần đầu bước,
Nhưng từng bước sẽ gom lại thành đường.
BÀI THƠ CHƯƠNG 44:
MẠNG XÃ HỘI XANH – TIẾNG GỌI TỪ TRÁI TIM
Trên không gian số ngập tràn dữ liệu,
Có một miền xanh – lan tỏa tình yêu.
Không tin đồn, chẳng ồn ào phù phiếm,
Chỉ ánh mắt người – cùng trái đất thương yêu.
Ở nơi ấy, dòng thời gian tràn ngập
Những mầm xanh nhú dậy giữa xi măng.
Một bàn tay nhặt rác ven bờ cát,
Một mái nhà lắp tấm năng lượng năng.
Không còn ảnh khoe hình hào nhoáng rỗng,
Không còn like câu chuyện giật gân hoang.
Mạng xã hội là hành tinh nhỏ gọn,
Kết nối người – bằng hành động đàng hoàng.
Không chạy theo xu hướng ảo mờ nhạt,
Mạng xanh này chạm đến thật con tim.
Ai gieo giống – được người người chung sức,
Ai trồng cây – được nắng sưởi êm đềm.
Mỗi bài viết là một ngọn gió nhẹ,
Thổi tâm hồn giữa khói bụi thị thành.
Mỗi câu chữ là một hạt giống mới,
Gieo vào đời hy vọng rất mong manh.
Ai chăm đất – ghi nhật ký mùa vụ,
Ai đi xe đạp – sẻ đường với chim.
Mỗi nụ cười là một luồng ánh sáng,
Mỗi hành vi là một ngọn lửa tim.
Có em nhỏ nhặt chai trong nắng sớm,
Góc chụp mờ – nhưng sáng mắt bao người.
Có cụ già cặm cụi bên chậu đất,
Bón từng lá rau – nuôi bữa cơm đời.
Có anh kỹ sư lập trình nền tảng,
Mã hóa yêu thương bằng những dòng code.
Có cô ca sĩ gác lại sân khấu,
Hát lời xanh – bên dòng sông trong vắt.
Có cộng đồng chia sẻ từng nhịp thở,
Tái sinh rừng – bằng hành động cụ thể.
Mạng xã hội không còn là giả tưởng,
Nó là máu tim – lan khắp địa cầu.
Không còn ai là người ngoài cuộc sống,
Mỗi ngón tay – một dấu vân xanh ngời.
Chạm vào đó, ta chạm vào trách nhiệm,
Chạm vào nhau – bằng đạo lý con người.
Mỗi tài khoản là một điểm chạm sống,
Mỗi cuộc đời là một hành tinh riêng.
Chúng ta viết – không cần ngôn từ đẹp,
Mà bằng rác đã gom, cây đã trồng, hiên.
Và rồi thế giới chẳng còn xa cách,
Mạng xã hội – cầu nối giữa muôn nơi.
Trẻ ở Phi gửi lời chào xanh mát,
Người Việt mình cùng đáp lại nụ cười.
Trái đất này là một trang nhật ký,
Chúng ta viết – bằng cảm xúc thật lòng.
Không còn chờ "ai đó" thay đổi hộ,
Tự mình làm – dù nhỏ – cũng thành sông.
Nếu một ngày bạn lướt mạng mỏi mệt,
Hãy dừng lại nơi mạng xã hội xanh.
Để thấy mình chưa hề vô nghĩa,
Để thấy đời còn rất đỗi chân thành.
Không ai hoàn hảo từ lần đầu bước,
Nhưng từng bước sẽ gom lại thành đường.