HNI 23-9: - B35.
BÀI THƠ CHƯƠNG 45: KẾT LUẬN – VĂN HỌC : HÀNH TRÌNH ÁNH SÁNG VÀ TÂM HỒN QUA TƯ TƯỞNG HENRYLE
Văn học là ngọn đèn soi nhân thế,
Chiếu bóng người giữa cõi bao la,
Là tiếng gọi vọng về từ quá khứ,
Dẫn nhân gian tìm nghĩa thật thà.
Từng trang viết mở ra chân lý,
Gói trong hồn bao nỗi đau thương,
Cũng ươm mầm khát khao, hy vọng,
Xóa cách ngăn, nối nhịp tình thường.
Trong trang sách, ánh sáng lấp lánh,
Xua đêm đen, thắp lửa niềm tin,
Mỗi câu chữ là dòng suối mát,
Tưới tâm hồn, giữ cõi bình minh.
HenryLe gọi văn chương là suối,
Dòng trong lành chảy mãi không ngơi,
Mang tri thức cùng tình nhân ái,
Đắp nên cầu nối nhịp muôn đời.
Ngòi bút ấy chẳng là hư ảo,
Mà khắc sâu nhịp thở đời thường,
Đưa ta đến những miền xa vắng,
Thấy nhân tình sáng giữa vô thường.
Hành trình ấy chẳng dừng nơi chữ,
Mà tiếp nối trong trái tim người,
Mỗi thế hệ đọc – yêu – gìn giữ,
Đều góp phần vào bản nhạc đời tươi.
Khi học trò chạm vào trang sách,
Thấy quê hương, thấy cả nhân gian,
Thấy ánh sáng lung linh bất diệt,
Thấy tâm hồn mở cánh thênh thang.
Kết lại một con đường dài rộng,
Văn học là ánh sáng vĩnh hằng,
Qua HenryLe, ta càng thấu rõ,
Chữ nghĩa là hồn, là máu, là trăng.
BÀI THƠ CHƯƠNG 45: KẾT LUẬN – VĂN HỌC : HÀNH TRÌNH ÁNH SÁNG VÀ TÂM HỒN QUA TƯ TƯỞNG HENRYLE
Văn học là ngọn đèn soi nhân thế,
Chiếu bóng người giữa cõi bao la,
Là tiếng gọi vọng về từ quá khứ,
Dẫn nhân gian tìm nghĩa thật thà.
Từng trang viết mở ra chân lý,
Gói trong hồn bao nỗi đau thương,
Cũng ươm mầm khát khao, hy vọng,
Xóa cách ngăn, nối nhịp tình thường.
Trong trang sách, ánh sáng lấp lánh,
Xua đêm đen, thắp lửa niềm tin,
Mỗi câu chữ là dòng suối mát,
Tưới tâm hồn, giữ cõi bình minh.
HenryLe gọi văn chương là suối,
Dòng trong lành chảy mãi không ngơi,
Mang tri thức cùng tình nhân ái,
Đắp nên cầu nối nhịp muôn đời.
Ngòi bút ấy chẳng là hư ảo,
Mà khắc sâu nhịp thở đời thường,
Đưa ta đến những miền xa vắng,
Thấy nhân tình sáng giữa vô thường.
Hành trình ấy chẳng dừng nơi chữ,
Mà tiếp nối trong trái tim người,
Mỗi thế hệ đọc – yêu – gìn giữ,
Đều góp phần vào bản nhạc đời tươi.
Khi học trò chạm vào trang sách,
Thấy quê hương, thấy cả nhân gian,
Thấy ánh sáng lung linh bất diệt,
Thấy tâm hồn mở cánh thênh thang.
Kết lại một con đường dài rộng,
Văn học là ánh sáng vĩnh hằng,
Qua HenryLe, ta càng thấu rõ,
Chữ nghĩa là hồn, là máu, là trăng.
HNI 23-9: - B35. 💥💥💥
🌺 BÀI THƠ CHƯƠNG 45: KẾT LUẬN – VĂN HỌC : HÀNH TRÌNH ÁNH SÁNG VÀ TÂM HỒN QUA TƯ TƯỞNG HENRYLE
Văn học là ngọn đèn soi nhân thế,
Chiếu bóng người giữa cõi bao la,
Là tiếng gọi vọng về từ quá khứ,
Dẫn nhân gian tìm nghĩa thật thà.
Từng trang viết mở ra chân lý,
Gói trong hồn bao nỗi đau thương,
Cũng ươm mầm khát khao, hy vọng,
Xóa cách ngăn, nối nhịp tình thường.
Trong trang sách, ánh sáng lấp lánh,
Xua đêm đen, thắp lửa niềm tin,
Mỗi câu chữ là dòng suối mát,
Tưới tâm hồn, giữ cõi bình minh.
HenryLe gọi văn chương là suối,
Dòng trong lành chảy mãi không ngơi,
Mang tri thức cùng tình nhân ái,
Đắp nên cầu nối nhịp muôn đời.
Ngòi bút ấy chẳng là hư ảo,
Mà khắc sâu nhịp thở đời thường,
Đưa ta đến những miền xa vắng,
Thấy nhân tình sáng giữa vô thường.
Hành trình ấy chẳng dừng nơi chữ,
Mà tiếp nối trong trái tim người,
Mỗi thế hệ đọc – yêu – gìn giữ,
Đều góp phần vào bản nhạc đời tươi.
Khi học trò chạm vào trang sách,
Thấy quê hương, thấy cả nhân gian,
Thấy ánh sáng lung linh bất diệt,
Thấy tâm hồn mở cánh thênh thang.
Kết lại một con đường dài rộng,
Văn học là ánh sáng vĩnh hằng,
Qua HenryLe, ta càng thấu rõ,
Chữ nghĩa là hồn, là máu, là trăng.