HNI 27 /8:
BÀI HÁT CHƯƠNG 37:
“Ngòi Bút Dẫn Đường"
[Verse 1]
Giữa quảng trường bao ánh mắt đang nhìn,
Giữa dòng người, bao trái tim lặng im.
Một lời nói, như tia chớp giữa trời đêm,
Thắp bùng lên niềm tin chưa từng tắt.
Ta viết không chỉ để cho riêng mình,
Mỗi con chữ là nhịp đập của trái tim dân.
Ngòi bút run run, nhưng ý chí vững vàng,
Dẫn đường cho ngàn giấc mơ bay xa.
[Chorus]
Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.
[Verse 2]
Không phải tiếng hô, nhưng vang hơn sấm dậy,
Không phải gươm đao, nhưng mạnh hơn chiến xa.
Bài diễn văn – không chỉ là chữ nghĩa,
Mà là lửa trong từng linh hồn khát khao.
Khi ta viết, là ta gieo hạt giống,
Từng câu chữ hóa thành cánh chim tự do.
Người lắng nghe, chẳng chỉ nghe âm thanh,
Mà nghe cả một tương lai đang gọi.
[Chorus]
Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.
[Bridge] (cao trào)
Có những ngày bão giông che khuất đường,
Có những người muốn bịt mắt nhân dân.
Nhưng chỉ một câu, một ý, một hình ảnh,
Có thể mở khóa cả xiềng xích vô hình.
Ngòi bút ấy – chẳng sợ gì quyền lực,
Ngòi bút ấy – chẳng khuất phục vàng bạc.
Vì ta biết, chỉ một diễn văn đúng lúc,
Có thể thay đổi vận mệnh một dân tộc.
[Final Chorus]
Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.
[Outro]
Hỡi những người cầm bút giữa nhân gian,
Hãy viết như thể đó là hơi thở cuối cùng.
Bởi một diễn văn chân thật, can đảm,
Có thể biến cả thế giới… thành mới.
BÀI HÁT CHƯƠNG 37:
“Ngòi Bút Dẫn Đường"
[Verse 1]
Giữa quảng trường bao ánh mắt đang nhìn,
Giữa dòng người, bao trái tim lặng im.
Một lời nói, như tia chớp giữa trời đêm,
Thắp bùng lên niềm tin chưa từng tắt.
Ta viết không chỉ để cho riêng mình,
Mỗi con chữ là nhịp đập của trái tim dân.
Ngòi bút run run, nhưng ý chí vững vàng,
Dẫn đường cho ngàn giấc mơ bay xa.
[Chorus]
Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.
[Verse 2]
Không phải tiếng hô, nhưng vang hơn sấm dậy,
Không phải gươm đao, nhưng mạnh hơn chiến xa.
Bài diễn văn – không chỉ là chữ nghĩa,
Mà là lửa trong từng linh hồn khát khao.
Khi ta viết, là ta gieo hạt giống,
Từng câu chữ hóa thành cánh chim tự do.
Người lắng nghe, chẳng chỉ nghe âm thanh,
Mà nghe cả một tương lai đang gọi.
[Chorus]
Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.
[Bridge] (cao trào)
Có những ngày bão giông che khuất đường,
Có những người muốn bịt mắt nhân dân.
Nhưng chỉ một câu, một ý, một hình ảnh,
Có thể mở khóa cả xiềng xích vô hình.
Ngòi bút ấy – chẳng sợ gì quyền lực,
Ngòi bút ấy – chẳng khuất phục vàng bạc.
Vì ta biết, chỉ một diễn văn đúng lúc,
Có thể thay đổi vận mệnh một dân tộc.
[Final Chorus]
Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.
[Outro]
Hỡi những người cầm bút giữa nhân gian,
Hãy viết như thể đó là hơi thở cuối cùng.
Bởi một diễn văn chân thật, can đảm,
Có thể biến cả thế giới… thành mới.
HNI 27 /8:
BÀI HÁT CHƯƠNG 37:
🎵🎤 “Ngòi Bút Dẫn Đường"
[Verse 1]
Giữa quảng trường bao ánh mắt đang nhìn,
Giữa dòng người, bao trái tim lặng im.
Một lời nói, như tia chớp giữa trời đêm,
Thắp bùng lên niềm tin chưa từng tắt.
Ta viết không chỉ để cho riêng mình,
Mỗi con chữ là nhịp đập của trái tim dân.
Ngòi bút run run, nhưng ý chí vững vàng,
Dẫn đường cho ngàn giấc mơ bay xa.
[Chorus]
Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.
[Verse 2]
Không phải tiếng hô, nhưng vang hơn sấm dậy,
Không phải gươm đao, nhưng mạnh hơn chiến xa.
Bài diễn văn – không chỉ là chữ nghĩa,
Mà là lửa trong từng linh hồn khát khao.
Khi ta viết, là ta gieo hạt giống,
Từng câu chữ hóa thành cánh chim tự do.
Người lắng nghe, chẳng chỉ nghe âm thanh,
Mà nghe cả một tương lai đang gọi.
[Chorus]
Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.
[Bridge] (cao trào)
Có những ngày bão giông che khuất đường,
Có những người muốn bịt mắt nhân dân.
Nhưng chỉ một câu, một ý, một hình ảnh,
Có thể mở khóa cả xiềng xích vô hình.
Ngòi bút ấy – chẳng sợ gì quyền lực,
Ngòi bút ấy – chẳng khuất phục vàng bạc.
Vì ta biết, chỉ một diễn văn đúng lúc,
Có thể thay đổi vận mệnh một dân tộc.
[Final Chorus]
Ngòi bút ta – ngọn đuốc soi đêm,
Dẫn lối công chúng vượt qua bóng tối.
Mỗi lời nói – mũi tên bắn thẳng,
Vào tim người, khơi dậy sức mạnh ngàn năm.
Cầm ngòi bút – ta không lùi bước,
Dẫn tâm trí công chúng đến ngày mai.
[Outro]
Hỡi những người cầm bút giữa nhân gian,
Hãy viết như thể đó là hơi thở cuối cùng.
Bởi một diễn văn chân thật, can đảm,
Có thể biến cả thế giới… thành mới.


