HNI 27/8: THƠ Chương 14:
Lòng can đảm trước bão tố - (Lê Đình Hải)
Giông tố kéo về đen kín trời,
Sóng gào, gió rít chẳng buông lơi.
Người đứng hiên ngang không lùi bước,
Ánh mắt sáng ngời giữa rối rời.
Bão tố quật ngã bao cành lá,
Nhưng không thể gãy một niềm tin.
Đôi chân vững chãi trên bờ vực,
Trái tim rực lửa chẳng lặng im.
Can đảm không là lời hô lớn,
Mà là thinh lặng giữa phong ba.
Là khi đôi tay còn run rẩy,
Vẫn dám bước tiếp chẳng lùi xa.
Có những vết thương chưa kịp vá,
Có những khổ đau hằn sâu tim.
Nhưng lòng kiên định không lay chuyển,
Vượt qua bóng tối để tìm mình.
Hỡi người đi giữa trời giông tố,
Đừng sợ hãi trước tiếng gầm vang.
Bởi trong bão giông là cơ hội,
Tìm thấy sức mạnh của tim gan.
Khi mưa dừng lại, trời xanh sáng,
Người ngẩng cao đầu, bước thênh thang.
Can đảm đã thành ngôi sao mới,
Dẫn lối con đường – chẳng ngỡ ngàng.
Lòng can đảm trước bão tố - (Lê Đình Hải)
Giông tố kéo về đen kín trời,
Sóng gào, gió rít chẳng buông lơi.
Người đứng hiên ngang không lùi bước,
Ánh mắt sáng ngời giữa rối rời.
Bão tố quật ngã bao cành lá,
Nhưng không thể gãy một niềm tin.
Đôi chân vững chãi trên bờ vực,
Trái tim rực lửa chẳng lặng im.
Can đảm không là lời hô lớn,
Mà là thinh lặng giữa phong ba.
Là khi đôi tay còn run rẩy,
Vẫn dám bước tiếp chẳng lùi xa.
Có những vết thương chưa kịp vá,
Có những khổ đau hằn sâu tim.
Nhưng lòng kiên định không lay chuyển,
Vượt qua bóng tối để tìm mình.
Hỡi người đi giữa trời giông tố,
Đừng sợ hãi trước tiếng gầm vang.
Bởi trong bão giông là cơ hội,
Tìm thấy sức mạnh của tim gan.
Khi mưa dừng lại, trời xanh sáng,
Người ngẩng cao đầu, bước thênh thang.
Can đảm đã thành ngôi sao mới,
Dẫn lối con đường – chẳng ngỡ ngàng.
HNI 27/8: 📕 THƠ Chương 14:
📙Lòng can đảm trước bão tố - (Lê Đình Hải)
Giông tố kéo về đen kín trời,
Sóng gào, gió rít chẳng buông lơi.
Người đứng hiên ngang không lùi bước,
Ánh mắt sáng ngời giữa rối rời.
Bão tố quật ngã bao cành lá,
Nhưng không thể gãy một niềm tin.
Đôi chân vững chãi trên bờ vực,
Trái tim rực lửa chẳng lặng im.
Can đảm không là lời hô lớn,
Mà là thinh lặng giữa phong ba.
Là khi đôi tay còn run rẩy,
Vẫn dám bước tiếp chẳng lùi xa.
Có những vết thương chưa kịp vá,
Có những khổ đau hằn sâu tim.
Nhưng lòng kiên định không lay chuyển,
Vượt qua bóng tối để tìm mình.
Hỡi người đi giữa trời giông tố,
Đừng sợ hãi trước tiếng gầm vang.
Bởi trong bão giông là cơ hội,
Tìm thấy sức mạnh của tim gan.
Khi mưa dừng lại, trời xanh sáng,
Người ngẩng cao đầu, bước thênh thang.
Can đảm đã thành ngôi sao mới,
Dẫn lối con đường – chẳng ngỡ ngàng.