HNI 27/8: - B14. CHƯƠNG 14.LÒNG CAN ĐẢM TRƯỚC BÃO TỐ
(Lê Đình Hải)
1. Bão tố – phép thử không ai tránh khỏi
Cuộc đời vốn chẳng bao giờ bằng phẳng. Những cơn bão tố – từ thiên nhiên, từ xã hội, hay ngay từ chính nội tâm – luôn chực chờ ập đến, cuốn phăng mọi thứ ta tưởng đã chắc chắn. Có người chỉ cần một cơn gió mạnh đã ngã gục, nhưng cũng có người, nhờ sự can đảm, mà đứng vững giữa phong ba.
Bão tố không chỉ là nghịch cảnh, mà là phép thử tối thượng. Nó lột bỏ đi những lớp vỏ an toàn giả tạo, để con người phải đối diện với sự thật về chính mình. Không còn chỗ trốn chạy, không còn cơ hội viện cớ. Chỉ còn ta – và lòng can đảm.
Chính trong bão tố, phẩm giá của con người được rèn giũa. Như lửa nung vàng, như búa rèn thép, bão tố là trường thi của tâm hồn. Người yếu hèn sẽ vỡ vụn. Người can đảm sẽ trưởng thành. Và đôi khi, can đảm không phải là chiến thắng ngay, mà chỉ là không bỏ cuộc, không gục ngã trước khi ánh sáng ló rạng.
2. Lòng can đảm – không phải bẩm sinh mà được tôi luyện
Nhiều người nghĩ can đảm là thiên bẩm, như một món quà Trời ban cho ai đó. Nhưng sự thật, can đảm là kết quả của luyện tập, của dấn thân, của những bước đi không ngừng trong gian khổ.
Một đứa trẻ lần đầu tập đi đã run rẩy, sợ ngã. Nhưng rồi qua mỗi lần té ngã, nó lại mạnh dạn hơn, cho đến khi bước vững trên đôi chân của mình. Lòng can đảm của con người cũng vậy: mỗi lần vượt qua một thử thách, dù nhỏ, ta lại gieo một hạt giống cho dũng khí lớn lao hơn.
Can đảm không phải là không biết sợ. Trái lại, chính vì sợ mà ta cần can đảm. Người can đảm không phải kẻ vô cảm trước nguy hiểm, mà là người biết sợ nhưng vẫn hành động. Họ run rẩy, nhưng vẫn tiến bước. Họ hoang mang, nhưng không lùi bước. Họ biết rằng phía sau nỗi sợ là một cánh cửa – cánh cửa dẫn đến trưởng thành.
Những nhà thám hiểm vượt đại dương, những chiến sĩ nơi tiền tuyến, hay những con người bình thường dám đối diện với bệnh tật, mất mát… tất cả họ đều chia sẻ một điểm chung: can đảm được tôi rèn qua từng ngày, từng bước, từng lần đối mặt với khổ đau.
3. Khi bão tố ập đến – giữ lấy trục xoay trong tâm
Bão tố bên ngoài có thể cuồng nộ, nhưng điều quyết định lại nằm ở cơn bão bên trong. Người bị gió thổi ngã không phải vì sức gió, mà vì gốc rễ không đủ sâu. Người bị sóng cuốn đi không hẳn vì sóng mạnh, mà vì tâm trí chao đảo.
Giữ lấy trục xoay trong tâm – đó chính là bí quyết đứng vững.
Trục xoay ấy là gì? Đó có thể là lý tưởng mà ta tin tưởng tuyệt đối, là giá trị mà ta thề không phản bội, là tình yêu thương dành cho gia đình, là niềm tin vào một ngày mai tươi sáng. Khi cơn bão bên ngoài ầm ào, chính trục xoay nội tâm giúp ta không bị cuốn đi.
Có người tìm thấy trục xoay ấy trong tôn giáo, có người trong triết học, có người trong những kỷ niệm thiêng liêng. Nhưng điểm chung là: ai có gốc rễ tinh thần mạnh mẽ thì mới không sợ bão tố. Còn ai sống lay lắt, không biết mình vì điều gì mà tồn tại, thì chỉ cần một cơn gió nhỏ đã đủ làm tan biến.
4. Lòng can đảm không phải là sự liều lĩnh
Có sự khác biệt lớn giữa can đảm và liều lĩnh. Liều lĩnh là bước vào nguy hiểm mà không suy nghĩ. Can đảm là bước vào nguy hiểm dù đã suy nghĩ rất nhiều.
Người liều lĩnh coi thường sự sống, coi thường hậu quả. Người can đảm trân trọng sự sống, nhưng vẫn dấn thân vì một mục tiêu cao hơn bản thân. Chính vì vậy, can đảm luôn đi kèm với trách nhiệm, còn liều lĩnh thì chỉ mang lại tổn thất vô nghĩa.
Một thủy thủ liều lĩnh có thể
(Lê Đình Hải)
1. Bão tố – phép thử không ai tránh khỏi
Cuộc đời vốn chẳng bao giờ bằng phẳng. Những cơn bão tố – từ thiên nhiên, từ xã hội, hay ngay từ chính nội tâm – luôn chực chờ ập đến, cuốn phăng mọi thứ ta tưởng đã chắc chắn. Có người chỉ cần một cơn gió mạnh đã ngã gục, nhưng cũng có người, nhờ sự can đảm, mà đứng vững giữa phong ba.
Bão tố không chỉ là nghịch cảnh, mà là phép thử tối thượng. Nó lột bỏ đi những lớp vỏ an toàn giả tạo, để con người phải đối diện với sự thật về chính mình. Không còn chỗ trốn chạy, không còn cơ hội viện cớ. Chỉ còn ta – và lòng can đảm.
Chính trong bão tố, phẩm giá của con người được rèn giũa. Như lửa nung vàng, như búa rèn thép, bão tố là trường thi của tâm hồn. Người yếu hèn sẽ vỡ vụn. Người can đảm sẽ trưởng thành. Và đôi khi, can đảm không phải là chiến thắng ngay, mà chỉ là không bỏ cuộc, không gục ngã trước khi ánh sáng ló rạng.
2. Lòng can đảm – không phải bẩm sinh mà được tôi luyện
Nhiều người nghĩ can đảm là thiên bẩm, như một món quà Trời ban cho ai đó. Nhưng sự thật, can đảm là kết quả của luyện tập, của dấn thân, của những bước đi không ngừng trong gian khổ.
Một đứa trẻ lần đầu tập đi đã run rẩy, sợ ngã. Nhưng rồi qua mỗi lần té ngã, nó lại mạnh dạn hơn, cho đến khi bước vững trên đôi chân của mình. Lòng can đảm của con người cũng vậy: mỗi lần vượt qua một thử thách, dù nhỏ, ta lại gieo một hạt giống cho dũng khí lớn lao hơn.
Can đảm không phải là không biết sợ. Trái lại, chính vì sợ mà ta cần can đảm. Người can đảm không phải kẻ vô cảm trước nguy hiểm, mà là người biết sợ nhưng vẫn hành động. Họ run rẩy, nhưng vẫn tiến bước. Họ hoang mang, nhưng không lùi bước. Họ biết rằng phía sau nỗi sợ là một cánh cửa – cánh cửa dẫn đến trưởng thành.
Những nhà thám hiểm vượt đại dương, những chiến sĩ nơi tiền tuyến, hay những con người bình thường dám đối diện với bệnh tật, mất mát… tất cả họ đều chia sẻ một điểm chung: can đảm được tôi rèn qua từng ngày, từng bước, từng lần đối mặt với khổ đau.
3. Khi bão tố ập đến – giữ lấy trục xoay trong tâm
Bão tố bên ngoài có thể cuồng nộ, nhưng điều quyết định lại nằm ở cơn bão bên trong. Người bị gió thổi ngã không phải vì sức gió, mà vì gốc rễ không đủ sâu. Người bị sóng cuốn đi không hẳn vì sóng mạnh, mà vì tâm trí chao đảo.
Giữ lấy trục xoay trong tâm – đó chính là bí quyết đứng vững.
Trục xoay ấy là gì? Đó có thể là lý tưởng mà ta tin tưởng tuyệt đối, là giá trị mà ta thề không phản bội, là tình yêu thương dành cho gia đình, là niềm tin vào một ngày mai tươi sáng. Khi cơn bão bên ngoài ầm ào, chính trục xoay nội tâm giúp ta không bị cuốn đi.
Có người tìm thấy trục xoay ấy trong tôn giáo, có người trong triết học, có người trong những kỷ niệm thiêng liêng. Nhưng điểm chung là: ai có gốc rễ tinh thần mạnh mẽ thì mới không sợ bão tố. Còn ai sống lay lắt, không biết mình vì điều gì mà tồn tại, thì chỉ cần một cơn gió nhỏ đã đủ làm tan biến.
4. Lòng can đảm không phải là sự liều lĩnh
Có sự khác biệt lớn giữa can đảm và liều lĩnh. Liều lĩnh là bước vào nguy hiểm mà không suy nghĩ. Can đảm là bước vào nguy hiểm dù đã suy nghĩ rất nhiều.
Người liều lĩnh coi thường sự sống, coi thường hậu quả. Người can đảm trân trọng sự sống, nhưng vẫn dấn thân vì một mục tiêu cao hơn bản thân. Chính vì vậy, can đảm luôn đi kèm với trách nhiệm, còn liều lĩnh thì chỉ mang lại tổn thất vô nghĩa.
Một thủy thủ liều lĩnh có thể
HNI 27/8: - B14. 🏵️🏵️🏵️🌺 CHƯƠNG 14.LÒNG CAN ĐẢM TRƯỚC BÃO TỐ
(Lê Đình Hải)
1. Bão tố – phép thử không ai tránh khỏi
Cuộc đời vốn chẳng bao giờ bằng phẳng. Những cơn bão tố – từ thiên nhiên, từ xã hội, hay ngay từ chính nội tâm – luôn chực chờ ập đến, cuốn phăng mọi thứ ta tưởng đã chắc chắn. Có người chỉ cần một cơn gió mạnh đã ngã gục, nhưng cũng có người, nhờ sự can đảm, mà đứng vững giữa phong ba.
Bão tố không chỉ là nghịch cảnh, mà là phép thử tối thượng. Nó lột bỏ đi những lớp vỏ an toàn giả tạo, để con người phải đối diện với sự thật về chính mình. Không còn chỗ trốn chạy, không còn cơ hội viện cớ. Chỉ còn ta – và lòng can đảm.
Chính trong bão tố, phẩm giá của con người được rèn giũa. Như lửa nung vàng, như búa rèn thép, bão tố là trường thi của tâm hồn. Người yếu hèn sẽ vỡ vụn. Người can đảm sẽ trưởng thành. Và đôi khi, can đảm không phải là chiến thắng ngay, mà chỉ là không bỏ cuộc, không gục ngã trước khi ánh sáng ló rạng.
2. Lòng can đảm – không phải bẩm sinh mà được tôi luyện
Nhiều người nghĩ can đảm là thiên bẩm, như một món quà Trời ban cho ai đó. Nhưng sự thật, can đảm là kết quả của luyện tập, của dấn thân, của những bước đi không ngừng trong gian khổ.
Một đứa trẻ lần đầu tập đi đã run rẩy, sợ ngã. Nhưng rồi qua mỗi lần té ngã, nó lại mạnh dạn hơn, cho đến khi bước vững trên đôi chân của mình. Lòng can đảm của con người cũng vậy: mỗi lần vượt qua một thử thách, dù nhỏ, ta lại gieo một hạt giống cho dũng khí lớn lao hơn.
Can đảm không phải là không biết sợ. Trái lại, chính vì sợ mà ta cần can đảm. Người can đảm không phải kẻ vô cảm trước nguy hiểm, mà là người biết sợ nhưng vẫn hành động. Họ run rẩy, nhưng vẫn tiến bước. Họ hoang mang, nhưng không lùi bước. Họ biết rằng phía sau nỗi sợ là một cánh cửa – cánh cửa dẫn đến trưởng thành.
Những nhà thám hiểm vượt đại dương, những chiến sĩ nơi tiền tuyến, hay những con người bình thường dám đối diện với bệnh tật, mất mát… tất cả họ đều chia sẻ một điểm chung: can đảm được tôi rèn qua từng ngày, từng bước, từng lần đối mặt với khổ đau.
3. Khi bão tố ập đến – giữ lấy trục xoay trong tâm
Bão tố bên ngoài có thể cuồng nộ, nhưng điều quyết định lại nằm ở cơn bão bên trong. Người bị gió thổi ngã không phải vì sức gió, mà vì gốc rễ không đủ sâu. Người bị sóng cuốn đi không hẳn vì sóng mạnh, mà vì tâm trí chao đảo.
Giữ lấy trục xoay trong tâm – đó chính là bí quyết đứng vững.
Trục xoay ấy là gì? Đó có thể là lý tưởng mà ta tin tưởng tuyệt đối, là giá trị mà ta thề không phản bội, là tình yêu thương dành cho gia đình, là niềm tin vào một ngày mai tươi sáng. Khi cơn bão bên ngoài ầm ào, chính trục xoay nội tâm giúp ta không bị cuốn đi.
Có người tìm thấy trục xoay ấy trong tôn giáo, có người trong triết học, có người trong những kỷ niệm thiêng liêng. Nhưng điểm chung là: ai có gốc rễ tinh thần mạnh mẽ thì mới không sợ bão tố. Còn ai sống lay lắt, không biết mình vì điều gì mà tồn tại, thì chỉ cần một cơn gió nhỏ đã đủ làm tan biến.
4. Lòng can đảm không phải là sự liều lĩnh
Có sự khác biệt lớn giữa can đảm và liều lĩnh. Liều lĩnh là bước vào nguy hiểm mà không suy nghĩ. Can đảm là bước vào nguy hiểm dù đã suy nghĩ rất nhiều.
Người liều lĩnh coi thường sự sống, coi thường hậu quả. Người can đảm trân trọng sự sống, nhưng vẫn dấn thân vì một mục tiêu cao hơn bản thân. Chính vì vậy, can đảm luôn đi kèm với trách nhiệm, còn liều lĩnh thì chỉ mang lại tổn thất vô nghĩa.
Một thủy thủ liều lĩnh có thể


