HCOIN 18-8:
Bài Thơ Chương 40: KHẮC HÔM NAY
Mỗi sớm mai lại mở ra,
Một dòng khắc mới trên tòa bia đời.
Khắc hoa, hoa nở nụ cười,
Khắc gai, gai nhọn tứa lời đớn đau.
Ai là người khắc trước sau?
Chính tay ta đấy, chẳng cầu ai thay.
Khắc hiền, bia sáng từng ngày,
Khắc cay, bia xám, hao gầy bóng in.
Việc lành như ngọc lung linh,
Việc xấu rạn nứt, khó mình phai quên.
Mỗi ngày thêm một dòng tên,
Đừng cho bia vỡ, lấm lên bụi mờ.
Người đời nhớ việc ta gieo,
Chẳng còn nhớ hết bao điều nói suông.
Sống sao cho dạ cảm thương,
Mai sau nhắc đến, nụ hường nở hoa.
Tấm bia chẳng bởi ngọc, pha,
Cũng không bởi đá, khắc ra chữ mòn.
Bia là trái tim vuông tròn,
Khắc vào lòng sống, mãi còn về sau.
Đường đời rộng hẹp khác nhau,
Dấu khắc để lại khắc sâu chính mình.
Bài Thơ Chương 40: KHẮC HÔM NAY
Mỗi sớm mai lại mở ra,
Một dòng khắc mới trên tòa bia đời.
Khắc hoa, hoa nở nụ cười,
Khắc gai, gai nhọn tứa lời đớn đau.
Ai là người khắc trước sau?
Chính tay ta đấy, chẳng cầu ai thay.
Khắc hiền, bia sáng từng ngày,
Khắc cay, bia xám, hao gầy bóng in.
Việc lành như ngọc lung linh,
Việc xấu rạn nứt, khó mình phai quên.
Mỗi ngày thêm một dòng tên,
Đừng cho bia vỡ, lấm lên bụi mờ.
Người đời nhớ việc ta gieo,
Chẳng còn nhớ hết bao điều nói suông.
Sống sao cho dạ cảm thương,
Mai sau nhắc đến, nụ hường nở hoa.
Tấm bia chẳng bởi ngọc, pha,
Cũng không bởi đá, khắc ra chữ mòn.
Bia là trái tim vuông tròn,
Khắc vào lòng sống, mãi còn về sau.
Đường đời rộng hẹp khác nhau,
Dấu khắc để lại khắc sâu chính mình.
HCOIN 18-8:
Bài Thơ Chương 40: KHẮC HÔM NAY
Mỗi sớm mai lại mở ra,
Một dòng khắc mới trên tòa bia đời.
Khắc hoa, hoa nở nụ cười,
Khắc gai, gai nhọn tứa lời đớn đau.
Ai là người khắc trước sau?
Chính tay ta đấy, chẳng cầu ai thay.
Khắc hiền, bia sáng từng ngày,
Khắc cay, bia xám, hao gầy bóng in.
Việc lành như ngọc lung linh,
Việc xấu rạn nứt, khó mình phai quên.
Mỗi ngày thêm một dòng tên,
Đừng cho bia vỡ, lấm lên bụi mờ.
Người đời nhớ việc ta gieo,
Chẳng còn nhớ hết bao điều nói suông.
Sống sao cho dạ cảm thương,
Mai sau nhắc đến, nụ hường nở hoa.
Tấm bia chẳng bởi ngọc, pha,
Cũng không bởi đá, khắc ra chữ mòn.
Bia là trái tim vuông tròn,
Khắc vào lòng sống, mãi còn về sau.
Đường đời rộng hẹp khác nhau,
Dấu khắc để lại khắc sâu chính mình.


