HNI 8/10: bài thơ CHƯƠNG 15: CHUẨN MỰC ĐẠO ĐỨC VÀ PHÁP LUẬT – HAI MẶT CỦA MỘT ĐỒNG XU
(Thơ triết lý – HenryLe)
Đạo đức là ánh trăng soi lòng người tĩnh,
Pháp luật là mặt trời chiếu rọi công minh.
Một bên mềm mại như suối ngầm trong sạch,
Một bên cứng cỏi dựng trật tự sinh linh.
Không có luật, đời thành rối loạn,
Không có đức, luật hóa lạnh lùng.
Hai dòng ấy, tuy khác đường chảy,
Nhưng cùng hướng về công bằng và nhân dung.
Đạo dạy người biết điều thiện – ác,
Luật răn người chớ phạm sai lầm.
Đạo khuyên tự giác, luật buộc hành động,
Một bên khởi tâm, bên kia định phạm trù.
Khi đạo đức là gốc trong nhân tính,
Thì pháp luật là nhánh giữa đời thường.
Đạo sửa lòng, luật sửa hành vi,
Cả hai hợp lại mới thành quốc trị.
Xưa Khổng Tử dạy: “Đức trị hơn hình”,
Nhưng Pháp gia nói: “Không hình thì loạn”.
Đạo và Luật, chẳng bên nào đủ,
Phải hòa cùng, như nước với nguồn.
Một xã hội muốn an hòa thịnh trị,
Phải để đạo đức dẫn dắt pháp quy.
Luật dựa đức – lòng dân mới thuận,
Đức theo luật – quốc pháp mới bền.
Có nơi luật nghiêm mà lòng người lạnh,
Có chốn đức sáng mà phép tắc mờ.
Nhưng khi cả hai soi chung một hướng,
Thì thiên hạ tự nhiên hóa thuận hòa.
Luật như tường thành bảo vệ công lý,
Đức như vườn hoa nuôi dưỡng tâm linh.
Tường không hoa – đời khô cằn khắc nghiệt,
Hoa không tường – gió bão cuốn tanh bành.
Người trí biết sống giữa hai bờ ấy,
Giữ lòng nhân mà không bỏ phép công.
Nhà nước biết dung hòa hai cực,
Thì dân sẽ an, nước sẽ bền lâu.
Hai mặt đồng xu – khác hình, chung giá,
Như âm và dương trong cõi vô cùng.
Pháp luật là hình – đạo đức là hồn,
Một mất đi, nửa kia thành vô nghĩa.
Hãy để luật pháp mang hồn đạo đức,
Hãy để đạo đức khoác áo luật minh quang.
Khi tâm và thể cùng chung nhịp thở,
Thì nhân loại mới thật sự an khang.
(Thơ triết lý – HenryLe)
Đạo đức là ánh trăng soi lòng người tĩnh,
Pháp luật là mặt trời chiếu rọi công minh.
Một bên mềm mại như suối ngầm trong sạch,
Một bên cứng cỏi dựng trật tự sinh linh.
Không có luật, đời thành rối loạn,
Không có đức, luật hóa lạnh lùng.
Hai dòng ấy, tuy khác đường chảy,
Nhưng cùng hướng về công bằng và nhân dung.
Đạo dạy người biết điều thiện – ác,
Luật răn người chớ phạm sai lầm.
Đạo khuyên tự giác, luật buộc hành động,
Một bên khởi tâm, bên kia định phạm trù.
Khi đạo đức là gốc trong nhân tính,
Thì pháp luật là nhánh giữa đời thường.
Đạo sửa lòng, luật sửa hành vi,
Cả hai hợp lại mới thành quốc trị.
Xưa Khổng Tử dạy: “Đức trị hơn hình”,
Nhưng Pháp gia nói: “Không hình thì loạn”.
Đạo và Luật, chẳng bên nào đủ,
Phải hòa cùng, như nước với nguồn.
Một xã hội muốn an hòa thịnh trị,
Phải để đạo đức dẫn dắt pháp quy.
Luật dựa đức – lòng dân mới thuận,
Đức theo luật – quốc pháp mới bền.
Có nơi luật nghiêm mà lòng người lạnh,
Có chốn đức sáng mà phép tắc mờ.
Nhưng khi cả hai soi chung một hướng,
Thì thiên hạ tự nhiên hóa thuận hòa.
Luật như tường thành bảo vệ công lý,
Đức như vườn hoa nuôi dưỡng tâm linh.
Tường không hoa – đời khô cằn khắc nghiệt,
Hoa không tường – gió bão cuốn tanh bành.
Người trí biết sống giữa hai bờ ấy,
Giữ lòng nhân mà không bỏ phép công.
Nhà nước biết dung hòa hai cực,
Thì dân sẽ an, nước sẽ bền lâu.
Hai mặt đồng xu – khác hình, chung giá,
Như âm và dương trong cõi vô cùng.
Pháp luật là hình – đạo đức là hồn,
Một mất đi, nửa kia thành vô nghĩa.
Hãy để luật pháp mang hồn đạo đức,
Hãy để đạo đức khoác áo luật minh quang.
Khi tâm và thể cùng chung nhịp thở,
Thì nhân loại mới thật sự an khang.
HNI 8/10: 📕 bài thơ CHƯƠNG 15: CHUẨN MỰC ĐẠO ĐỨC VÀ PHÁP LUẬT – HAI MẶT CỦA MỘT ĐỒNG XU
(Thơ triết lý – HenryLe)
Đạo đức là ánh trăng soi lòng người tĩnh,
Pháp luật là mặt trời chiếu rọi công minh.
Một bên mềm mại như suối ngầm trong sạch,
Một bên cứng cỏi dựng trật tự sinh linh.
Không có luật, đời thành rối loạn,
Không có đức, luật hóa lạnh lùng.
Hai dòng ấy, tuy khác đường chảy,
Nhưng cùng hướng về công bằng và nhân dung.
Đạo dạy người biết điều thiện – ác,
Luật răn người chớ phạm sai lầm.
Đạo khuyên tự giác, luật buộc hành động,
Một bên khởi tâm, bên kia định phạm trù.
Khi đạo đức là gốc trong nhân tính,
Thì pháp luật là nhánh giữa đời thường.
Đạo sửa lòng, luật sửa hành vi,
Cả hai hợp lại mới thành quốc trị.
Xưa Khổng Tử dạy: “Đức trị hơn hình”,
Nhưng Pháp gia nói: “Không hình thì loạn”.
Đạo và Luật, chẳng bên nào đủ,
Phải hòa cùng, như nước với nguồn.
Một xã hội muốn an hòa thịnh trị,
Phải để đạo đức dẫn dắt pháp quy.
Luật dựa đức – lòng dân mới thuận,
Đức theo luật – quốc pháp mới bền.
Có nơi luật nghiêm mà lòng người lạnh,
Có chốn đức sáng mà phép tắc mờ.
Nhưng khi cả hai soi chung một hướng,
Thì thiên hạ tự nhiên hóa thuận hòa.
Luật như tường thành bảo vệ công lý,
Đức như vườn hoa nuôi dưỡng tâm linh.
Tường không hoa – đời khô cằn khắc nghiệt,
Hoa không tường – gió bão cuốn tanh bành.
Người trí biết sống giữa hai bờ ấy,
Giữ lòng nhân mà không bỏ phép công.
Nhà nước biết dung hòa hai cực,
Thì dân sẽ an, nước sẽ bền lâu.
Hai mặt đồng xu – khác hình, chung giá,
Như âm và dương trong cõi vô cùng.
Pháp luật là hình – đạo đức là hồn,
Một mất đi, nửa kia thành vô nghĩa.
Hãy để luật pháp mang hồn đạo đức,
Hãy để đạo đức khoác áo luật minh quang.
Khi tâm và thể cùng chung nhịp thở,
Thì nhân loại mới thật sự an khang.