HNI 9/10
Chương 32 : Đức trị trong Nho giáo – quản trị bằng nhân nghĩa
Trong dòng chảy tư tưởng chính trị – xã hội phương Đông, ít có học thuyết nào có ảnh hưởng sâu rộng, lâu dài và bền bỉ như Nho giáo. Suốt hơn hai nghìn năm, từ Trung Hoa cổ đại lan tỏa khắp Đông Á, Nho giáo không chỉ định hình văn hóa, đạo đức, mà còn trở thành nền tảng tư tưởng quản trị của nhiều quốc gia. Nếu pháp trị với Hàn Phi Tử nhấn mạnh “luật nghiêm – thưởng phạt công minh”, thì đức trị của Khổng Tử lại xây dựng trên “nhân – lễ – nghĩa – trí – tín”. Chính ở điểm này, sự đối lập và bổ sung giữa pháp trị và đức trị tạo nên một bức tranh đa chiều về cách con người tổ chức xã hội, xây dựng trật tự, và duy trì ổn định chính trị.
Chương này sẽ đi sâu phân tích đức trị trong Nho giáo, không chỉ như một triết thuyết cổ điển, mà còn như một tấm gương phản chiếu cho những tranh luận hiện đại về quản trị quốc gia, đạo đức chính trị, và mối quan hệ giữa quyền lực với nhân dân.

I. Nguồn gốc tư tưởng đức trị trong Nho giáo
Đức trị bắt nguồn từ triết lý “chính danh” và “nhân”của Khổng Tử.
Chính danh: Mỗi người phải ở đúng vị trí, làm đúng bổn phận. Vua ra vua, tôi ra tôi, cha ra cha, con ra con. Xã hội chỉ có thể vận hành ổn định nếu các vai trò được tôn trọng và hành xử phù hợp với danh phận.
Nhân: Cốt lõi là lòng yêu thương con người, đặt lợi ích cộng đồng lên trên tư lợi cá nhân. Người cầm quyền phải lấy nhân nghĩa mà cai trị, không thể dựa vào bạo lực hay quyền uy tuyệt đối.
Khổng Tử tin rằng, nếu vua có đức, thì quan lại sẽ noi gương; quan lại có đức, thì dân sẽ thuận theo. Giống như gió thổi qua cỏ, gió hướng về đâu, cỏ ngả về đó. Ông nhấn mạnh: “Dùng đức mà dẫn dắt, dùng lễ mà giữ gìn, dân sẽ biết hổ thẹn và trở nên tốt.”
Như vậy, đức trị không chỉ là phương pháp cai trị, mà còn là một lý tưởng về đạo đức chính trị, nơi quyền lực được đặt trên nền tảng của sự chính trực và nhân nghĩa, thay vì bạo lực hay sự cưỡng ép.

II. Đức trị và sự khác biệt với pháp trị
Trong khi pháp trị nhấn mạnh tính nghiêm minh, thưởng phạt rõ ràng, coi con người vốn có xu hướng vị kỷ cần phải kiềm chế bằng luật pháp; thì đức trịtin rằng con người có khả năng hướng thiện, chỉ cần được dẫn dắt bởi gương sáng và đạo lý.
Đọc ít hơn
Love
Like
7
0 Bình luận 0 Chia sẽ