HCOIN 24/8

BÀI THƠ CHƯƠNG 1:
VIẾT – DẤU ẤN CỦA LINH HỒN
Tặng những ai còn tin rằng con chữ có thể thắp sáng đời mình.

Có người hỏi: vì đâu ta cần viết?
Khi ngôn từ chỉ là khói sương trôi
Khi đời sống là giấc mơ bất định
Liệu câu từ có giữ được con người?

Có người cười: viết để làm gì chứ?
Thế giới này đâu nhớ dấu tay ai
Rồi mực khô, rồi giấy cũng tan bụi
Chữ có quyền gì chống lại tương lai?

Nhưng ta viết – không phải để ghi nhớ
Mà để nhìn ta sống giữa mông lung
Tư tưởng ấy – nếu không thành tiếng nói
Sẽ âm thầm tàn úa giữa vô chung.

Ta viết xuống – như khắc vào cội đá
Một lằn ranh ngăn ta với bóng mình
Kẻ còn viết là kẻ còn tỉnh thức
Dẫu quanh mình sa mạc giữa bình minh.

Viết là chống lại sự lãng quên tất yếu
Khi thế gian trôi lạc giữa hư vô
Viết là chọn không đầu hàng câm lặng
Là mở đường cho tri thức tự do.

Bàn tay run nhưng ý niệm rực sáng
Trang giấy kia – bầu trời của lặng thinh
Dẫu không ai lắng nghe từng nhịp thở
Ta vẫn viết – để cứu chính tâm mình.

Có những câu không cần ai hiểu thấu
Chỉ cần tim đập mạnh lúc đang ghi
Viết là sống một lần nữa thật rõ
Là chứng minh: ta từng có mặt khi…

…Thế giới này quay cuồng trong lãng quên
Người viết giữ – một hạt nhân trí tuệ
Dẫu vụn vỡ giữa bao điều hỗn độn
Chữ vẫn là chân lý chưa hề trễ.

Viết – không chỉ là nghệ thuật bày biện
Mà là hành động – khởi nghĩa nội tâm
Là dám đặt sự thật lên giấy trắng
Là kết tinh của lửa, nước và trầm.

Viết để nối mình với bao người đã khuất
Người đi qua còn để lại dấu vết
Dẫu thân xác về cát bụi hư không
Nhưng ý nghĩ còn thắp sáng thế hệ.

Người viết biết: đời là mây và khói
Nhưng chữ là kim loại đỏ tim gan
Mỗi con chữ – một viên gạch nền móng
Dựng nên lâu đài vượt khỏi thời gian.

Viết để sống, chứ không phải để nổi
Viết để sâu – chẳng để chỉ khoe khoang
Viết để lắng nghe phần mình chưa nói
Viết – để người sau biết đã từng vàng.

Ai viết được, là kẻ không bị xóa
Trí tuệ kia là lửa giữa băng tan
Chữ chính là dòng sông bất tử hóa
Dẫn nhân loại qua bờ vực thời gian.

Vì vậy đó, ta cần viết – cần mãnh liệt
Cần như tim cần máu chảy trong người
Cần như gốc cần đất sâu nắm rễ
Cần như nhân loại cần một ánh trời.

Khi thế giới chỉ là vòng lặp trống
Viết giúp ta trở lại chính là ta
HCOIN 24/8 BÀI THƠ CHƯƠNG 1: 📙VIẾT – DẤU ẤN CỦA LINH HỒN Tặng những ai còn tin rằng con chữ có thể thắp sáng đời mình. Có người hỏi: vì đâu ta cần viết? Khi ngôn từ chỉ là khói sương trôi Khi đời sống là giấc mơ bất định Liệu câu từ có giữ được con người? Có người cười: viết để làm gì chứ? Thế giới này đâu nhớ dấu tay ai Rồi mực khô, rồi giấy cũng tan bụi Chữ có quyền gì chống lại tương lai? Nhưng ta viết – không phải để ghi nhớ Mà để nhìn ta sống giữa mông lung Tư tưởng ấy – nếu không thành tiếng nói Sẽ âm thầm tàn úa giữa vô chung. Ta viết xuống – như khắc vào cội đá Một lằn ranh ngăn ta với bóng mình Kẻ còn viết là kẻ còn tỉnh thức Dẫu quanh mình sa mạc giữa bình minh. Viết là chống lại sự lãng quên tất yếu Khi thế gian trôi lạc giữa hư vô Viết là chọn không đầu hàng câm lặng Là mở đường cho tri thức tự do. Bàn tay run nhưng ý niệm rực sáng Trang giấy kia – bầu trời của lặng thinh Dẫu không ai lắng nghe từng nhịp thở Ta vẫn viết – để cứu chính tâm mình. Có những câu không cần ai hiểu thấu Chỉ cần tim đập mạnh lúc đang ghi Viết là sống một lần nữa thật rõ Là chứng minh: ta từng có mặt khi… …Thế giới này quay cuồng trong lãng quên Người viết giữ – một hạt nhân trí tuệ Dẫu vụn vỡ giữa bao điều hỗn độn Chữ vẫn là chân lý chưa hề trễ. Viết – không chỉ là nghệ thuật bày biện Mà là hành động – khởi nghĩa nội tâm Là dám đặt sự thật lên giấy trắng Là kết tinh của lửa, nước và trầm. Viết để nối mình với bao người đã khuất Người đi qua còn để lại dấu vết Dẫu thân xác về cát bụi hư không Nhưng ý nghĩ còn thắp sáng thế hệ. Người viết biết: đời là mây và khói Nhưng chữ là kim loại đỏ tim gan Mỗi con chữ – một viên gạch nền móng Dựng nên lâu đài vượt khỏi thời gian. Viết để sống, chứ không phải để nổi Viết để sâu – chẳng để chỉ khoe khoang Viết để lắng nghe phần mình chưa nói Viết – để người sau biết đã từng vàng. Ai viết được, là kẻ không bị xóa Trí tuệ kia là lửa giữa băng tan Chữ chính là dòng sông bất tử hóa Dẫn nhân loại qua bờ vực thời gian. Vì vậy đó, ta cần viết – cần mãnh liệt Cần như tim cần máu chảy trong người Cần như gốc cần đất sâu nắm rễ Cần như nhân loại cần một ánh trời. Khi thế giới chỉ là vòng lặp trống Viết giúp ta trở lại chính là ta
Love
Like
14
4 Comments 0 Shares