HNI 16/10:CHƯƠNG 20
KINH TẾ THAM LAM VÀ BÀI HỌC KHỦNG HOẢNG TOÀN CẦU
Khi lòng người hóa mây mù,
Chỉ thấy lợi nhỏ mà quên đường nhân.
Vàng lên, đạo nghĩa tàn dần,
Phúc lui, nghiệp tới – thế trần đảo điên.
Cổ phiếu ảo, giá kim biên,
Người mua bằng mộng, kẻ ghi bằng lừa.
Một cơn sóng dữ đổ thừa,
Cả toàn cầu ngã, chẳng chừa ai đâu.
Tham lam vốn gốc khổ sầu,
Tiền không có tội – lỗi sâu tại lòng.
Của cải nếu chẳng thuận dòng,
Trôi sai hướng Đạo, gieo mầm hỗn loạn.
Những tòa nhà kính cao ngàn,
Dựng trên nỗi sợ, trên than, trên người.
Một đêm giá sụp tả tơi,
Ngân hàng cúi mặt, lệ rơi phố giàu.
Tham sân chẳng biết dừng đâu,
Người gom hết bạc, quên câu nghĩa tình.
Giàu thêm một chút, mất mình,
Phúc tan, họa đến – trời minh chẳng dung.
Bao nền kinh tế lẫy lừng,
Chỉ cần một đốm lửa bừng cháy lên.
Khủng hoảng – chẳng phải tự nhiên,
Mà do tâm thế đảo điên muôn người.
Người khôn hãy nhớ đôi lời,
Tiền là năng lượng – sống thời biết cho.
Nếu đem phụng sự, reo ho,
Tiền hóa thành phúc, đời no, dân cười.
Còn đem toan tính, dối người,
Thì tiền thành nghiệp, phá vời tương lai.
Học đi, nhân loại hôm nay,
Thịnh không bền nếu quên ngày gieo nhân.
Khủng hoảng dạy rõ một lần:
Giàu mà vô Đạo – mất dần nhân tâm.
Muốn yên – phải sửa lại Tâm,
Trả kinh tế về cùng dòng Đạo xưa.
HNI 16/10:📕CHƯƠNG 20 KINH TẾ THAM LAM VÀ BÀI HỌC KHỦNG HOẢNG TOÀN CẦU Khi lòng người hóa mây mù, Chỉ thấy lợi nhỏ mà quên đường nhân. Vàng lên, đạo nghĩa tàn dần, Phúc lui, nghiệp tới – thế trần đảo điên. Cổ phiếu ảo, giá kim biên, Người mua bằng mộng, kẻ ghi bằng lừa. Một cơn sóng dữ đổ thừa, Cả toàn cầu ngã, chẳng chừa ai đâu. Tham lam vốn gốc khổ sầu, Tiền không có tội – lỗi sâu tại lòng. Của cải nếu chẳng thuận dòng, Trôi sai hướng Đạo, gieo mầm hỗn loạn. Những tòa nhà kính cao ngàn, Dựng trên nỗi sợ, trên than, trên người. Một đêm giá sụp tả tơi, Ngân hàng cúi mặt, lệ rơi phố giàu. Tham sân chẳng biết dừng đâu, Người gom hết bạc, quên câu nghĩa tình. Giàu thêm một chút, mất mình, Phúc tan, họa đến – trời minh chẳng dung. Bao nền kinh tế lẫy lừng, Chỉ cần một đốm lửa bừng cháy lên. Khủng hoảng – chẳng phải tự nhiên, Mà do tâm thế đảo điên muôn người. Người khôn hãy nhớ đôi lời, Tiền là năng lượng – sống thời biết cho. Nếu đem phụng sự, reo ho, Tiền hóa thành phúc, đời no, dân cười. Còn đem toan tính, dối người, Thì tiền thành nghiệp, phá vời tương lai. Học đi, nhân loại hôm nay, Thịnh không bền nếu quên ngày gieo nhân. Khủng hoảng dạy rõ một lần: Giàu mà vô Đạo – mất dần nhân tâm. Muốn yên – phải sửa lại Tâm, Trả kinh tế về cùng dòng Đạo xưa.
Like
Love
11
0 Comments 0 Shares