HNI 18/10 - B5 CHƯƠNG 34 : VIẾT TRUYỆN NGẮN – TỪ CỐT TRUYỆN ĐẾN NHÂN VẬT
Một mầm ý tưởng nhỏ nhoi,
Len trong tâm trí, gọi mời bước chân.
Nó hóa thành sợi chỉ mảnh ngần,
Dệt thành cốt truyện, nhịp dần hiện ra.
Cốt truyện chẳng phải đường thẳng,
Mà như con suối uốn quanh triền đồi.
Chảy qua bi kịch, niềm vui, nỗi nhớ,
Dẫn người đọc vào tận chốn hồn thôi.
Từ trong dòng chảy mờ xa,
Nhân vật bước ra — dáng hình rõ nét.
Họ thở, họ khóc, họ cười tha thiết,
Mang trong mình bóng dáng của nhân gian.
Nhân vật chính chẳng phải anh hùng,
Có khi chỉ là kẻ lặng thầm vô danh.
Nhưng chính họ, trong bước chân đời thường,
Đã làm sáng cả bức tranh nhân thế.
Khi truyện ngắn khép trang cuối,
Người đọc còn giữ lại trong tim,
Không chỉ một kết thúc êm đềm,
Mà là hơi thở sống, còn vang vọng mãi.
Một mầm ý tưởng nhỏ nhoi,
Len trong tâm trí, gọi mời bước chân.
Nó hóa thành sợi chỉ mảnh ngần,
Dệt thành cốt truyện, nhịp dần hiện ra.
Cốt truyện chẳng phải đường thẳng,
Mà như con suối uốn quanh triền đồi.
Chảy qua bi kịch, niềm vui, nỗi nhớ,
Dẫn người đọc vào tận chốn hồn thôi.
Từ trong dòng chảy mờ xa,
Nhân vật bước ra — dáng hình rõ nét.
Họ thở, họ khóc, họ cười tha thiết,
Mang trong mình bóng dáng của nhân gian.
Nhân vật chính chẳng phải anh hùng,
Có khi chỉ là kẻ lặng thầm vô danh.
Nhưng chính họ, trong bước chân đời thường,
Đã làm sáng cả bức tranh nhân thế.
Khi truyện ngắn khép trang cuối,
Người đọc còn giữ lại trong tim,
Không chỉ một kết thúc êm đềm,
Mà là hơi thở sống, còn vang vọng mãi.
HNI 18/10 - B5 🌺🌺🌺 CHƯƠNG 34 : VIẾT TRUYỆN NGẮN – TỪ CỐT TRUYỆN ĐẾN NHÂN VẬT
Một mầm ý tưởng nhỏ nhoi,
Len trong tâm trí, gọi mời bước chân.
Nó hóa thành sợi chỉ mảnh ngần,
Dệt thành cốt truyện, nhịp dần hiện ra.
Cốt truyện chẳng phải đường thẳng,
Mà như con suối uốn quanh triền đồi.
Chảy qua bi kịch, niềm vui, nỗi nhớ,
Dẫn người đọc vào tận chốn hồn thôi.
Từ trong dòng chảy mờ xa,
Nhân vật bước ra — dáng hình rõ nét.
Họ thở, họ khóc, họ cười tha thiết,
Mang trong mình bóng dáng của nhân gian.
Nhân vật chính chẳng phải anh hùng,
Có khi chỉ là kẻ lặng thầm vô danh.
Nhưng chính họ, trong bước chân đời thường,
Đã làm sáng cả bức tranh nhân thế.
Khi truyện ngắn khép trang cuối,
Người đọc còn giữ lại trong tim,
Không chỉ một kết thúc êm đềm,
Mà là hơi thở sống, còn vang vọng mãi.