HNI 29-8
BÀI HÁT CHƯƠNG 45: “NGỌN GIÓ CỦA TỰ DO”
Có một ngọn gió, thổi qua miền hoang dại,
Mang theo ước mơ, vượt núi cao biển dài.
Tự do không ở đâu xa vời,
Chính trong tim ta, sáng ngời khôn nguôi.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
Có những đôi mắt, từng nhạt nhòa bóng tối,
Đợi chờ ngày mai, rực rỡ trong muôn lời.
Tự do đến, như khúc ca ngân vang,
Thức tỉnh tâm hồn, trao yêu thương chan hòa.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
Có một ngọn gió, thổi qua miền hoang dại,
Mang theo ước mơ, vượt núi cao biển dài.
Tự do không ở đâu xa vời,
Chính trong tim ta, sáng ngời khôn nguôi.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
Có những đôi mắt, từng nhạt nhòa bóng tối,
Đợi chờ ngày mai, rực rỡ trong muôn lời.
Tự do đến, như khúc ca ngân vang,
Thức tỉnh tâm hồn, trao yêu thương chan hòa.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
BÀI HÁT CHƯƠNG 45: “NGỌN GIÓ CỦA TỰ DO”
Có một ngọn gió, thổi qua miền hoang dại,
Mang theo ước mơ, vượt núi cao biển dài.
Tự do không ở đâu xa vời,
Chính trong tim ta, sáng ngời khôn nguôi.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
Có những đôi mắt, từng nhạt nhòa bóng tối,
Đợi chờ ngày mai, rực rỡ trong muôn lời.
Tự do đến, như khúc ca ngân vang,
Thức tỉnh tâm hồn, trao yêu thương chan hòa.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
Có một ngọn gió, thổi qua miền hoang dại,
Mang theo ước mơ, vượt núi cao biển dài.
Tự do không ở đâu xa vời,
Chính trong tim ta, sáng ngời khôn nguôi.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
Có những đôi mắt, từng nhạt nhòa bóng tối,
Đợi chờ ngày mai, rực rỡ trong muôn lời.
Tự do đến, như khúc ca ngân vang,
Thức tỉnh tâm hồn, trao yêu thương chan hòa.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
HNI 29-8
BÀI HÁT CHƯƠNG 45: “NGỌN GIÓ CỦA TỰ DO”
Có một ngọn gió, thổi qua miền hoang dại,
Mang theo ước mơ, vượt núi cao biển dài.
Tự do không ở đâu xa vời,
Chính trong tim ta, sáng ngời khôn nguôi.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
Có những đôi mắt, từng nhạt nhòa bóng tối,
Đợi chờ ngày mai, rực rỡ trong muôn lời.
Tự do đến, như khúc ca ngân vang,
Thức tỉnh tâm hồn, trao yêu thương chan hòa.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
Có một ngọn gió, thổi qua miền hoang dại,
Mang theo ước mơ, vượt núi cao biển dài.
Tự do không ở đâu xa vời,
Chính trong tim ta, sáng ngời khôn nguôi.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.
Có những đôi mắt, từng nhạt nhòa bóng tối,
Đợi chờ ngày mai, rực rỡ trong muôn lời.
Tự do đến, như khúc ca ngân vang,
Thức tỉnh tâm hồn, trao yêu thương chan hòa.
Điệp khúc:
Ngọn gió ơi, hãy bay đi khắp trời,
Xóa đi xiềng xích, trả lại nụ cười.
Dẫu phong ba, ta vẫn không ngừng bước,
Vì tự do, là ánh sáng trong đời.



