HNI 19/10 - B2 CHƯƠNG 13 : MAGNA CARTA VÀ SỰ TRỖI DẬY CỦA QUYỀN DÂN ANH QUỐC
I. Lịch sử không phải là ngẫu nhiên
Nền văn minh nhân loại không phải lúc nào cũng tiến bước bằng ánh sáng của lý trí. Phần lớn lịch sử loài người là sự đấu tranh trong bóng tối – nơi quyền lực được tập trung vào tay một số ít, và số đông phải cam chịu dưới ách cai trị. Thế nhưng, cũng có những khoảnh khắc mà nhân loại bừng tỉnh, khi tinh thần phản kháng của người dân bùng nổ để buộc quyền lực phải dừng lại, tự kiềm chế, và lần đầu tiên thừa nhận: người dân có quyền.
Năm 1215, tại vùng đồng cỏ Runnymede bên bờ sông Thames, một văn kiện đã ra đời – Magna Carta(Đại Hiến Chương). Đó không chỉ là một thỏa hiệp chính trị giữa vua John của Anh với tầng lớp quý tộc, mà còn là khởi đầu cho một truyền thống: quyền lực phải có giới hạn, và tự do của con người không thể bị chà đạp.
Magna Carta giống như một tia chớp giữa đêm trường Trung cổ, soi sáng con đường đưa Anh quốc, rồi cả phương Tây, bước vào kỷ nguyên của pháp quyền.

II. Bối cảnh: Khi vương quyền chạm đến giới hạn
Thế kỷ XII – XIII là thời kỳ các vị vua Anh tìm cách mở rộng quyền lực tuyệt đối. Vua John (cai trị từ 1199–1216) nổi tiếng tàn bạo, tham lam và thất bại trong chiến tranh với Pháp. Để bù đắp những mất mát, ông đánh thuế nặng nề, tước đoạt tài sản và bắt giam bất cứ ai chống đối.
Quý tộc phẫn nộ. Nhà thờ bất bình. Người dân oán thán. Đất nước như một nồi hơi áp suất. Và rồi, khi không còn chịu đựng nổi, các lãnh chúa đã liên kết lại, giương gươm ép buộc nhà vua ký vào một bản hiệp ước.
Đó chính là Magna Carta – Đại Hiến Chương, ra đời ngày 15 tháng 6 năm 1215.

III. Nội dung cốt lõi của Magna Carta
Magna Carta ban đầu chỉ có 63 điều khoản, chủ yếu nhằm bảo vệ quyền lợi của giới quý tộc và Giáo hội. Thế nhưng, bên trong những dòng chữ đó lại ẩn chứa mầm mống của một cuộc cách mạng pháp lý:
Không ai đứng trên pháp luật – Ngay cả nhà vua cũng phải tuân thủ luật pháp, không thể cai trị bằng ý chí độc đoán.
Quyền xét xử công bằng – Không ai
HNI 19/10 - B2 🌺 CHƯƠNG 13 : MAGNA CARTA VÀ SỰ TRỖI DẬY CỦA QUYỀN DÂN ANH QUỐC I. Lịch sử không phải là ngẫu nhiên Nền văn minh nhân loại không phải lúc nào cũng tiến bước bằng ánh sáng của lý trí. Phần lớn lịch sử loài người là sự đấu tranh trong bóng tối – nơi quyền lực được tập trung vào tay một số ít, và số đông phải cam chịu dưới ách cai trị. Thế nhưng, cũng có những khoảnh khắc mà nhân loại bừng tỉnh, khi tinh thần phản kháng của người dân bùng nổ để buộc quyền lực phải dừng lại, tự kiềm chế, và lần đầu tiên thừa nhận: người dân có quyền. Năm 1215, tại vùng đồng cỏ Runnymede bên bờ sông Thames, một văn kiện đã ra đời – Magna Carta(Đại Hiến Chương). Đó không chỉ là một thỏa hiệp chính trị giữa vua John của Anh với tầng lớp quý tộc, mà còn là khởi đầu cho một truyền thống: quyền lực phải có giới hạn, và tự do của con người không thể bị chà đạp. Magna Carta giống như một tia chớp giữa đêm trường Trung cổ, soi sáng con đường đưa Anh quốc, rồi cả phương Tây, bước vào kỷ nguyên của pháp quyền. II. Bối cảnh: Khi vương quyền chạm đến giới hạn Thế kỷ XII – XIII là thời kỳ các vị vua Anh tìm cách mở rộng quyền lực tuyệt đối. Vua John (cai trị từ 1199–1216) nổi tiếng tàn bạo, tham lam và thất bại trong chiến tranh với Pháp. Để bù đắp những mất mát, ông đánh thuế nặng nề, tước đoạt tài sản và bắt giam bất cứ ai chống đối. Quý tộc phẫn nộ. Nhà thờ bất bình. Người dân oán thán. Đất nước như một nồi hơi áp suất. Và rồi, khi không còn chịu đựng nổi, các lãnh chúa đã liên kết lại, giương gươm ép buộc nhà vua ký vào một bản hiệp ước. Đó chính là Magna Carta – Đại Hiến Chương, ra đời ngày 15 tháng 6 năm 1215. III. Nội dung cốt lõi của Magna Carta Magna Carta ban đầu chỉ có 63 điều khoản, chủ yếu nhằm bảo vệ quyền lợi của giới quý tộc và Giáo hội. Thế nhưng, bên trong những dòng chữ đó lại ẩn chứa mầm mống của một cuộc cách mạng pháp lý: Không ai đứng trên pháp luật – Ngay cả nhà vua cũng phải tuân thủ luật pháp, không thể cai trị bằng ý chí độc đoán. Quyền xét xử công bằng – Không ai
Love
Wow
Like
Angry
10
0 Bình luận 0 Chia sẽ