HNI 21/10 - BÀI HÁT CHƯƠNG 2 :
BÀI HÁT: "ĐỪNG VỘI PHÁN XÉT"
(Lời ca lấy cảm hứng từ chương 2 – Lê Đình Hải)
Verse 1
Con người nhìn nhau qua ánh mắt lạnh,
Như lưỡi dao vô hình rạch vào tim.
Một lời nói tưởng như gió thoảng,
Lại hóa thành xiềng xích giam cầm niềm tin.
Ta dễ dàng dựng nên tòa án,
Trong lòng mình, chẳng cần chứng cứ chi.
Phán xét nhau, như thể ta toàn năng,
Mà quên rằng ai cũng mang vết thương.
Điệp khúc 1
Đừng vội phán xét khi chưa hiểu hết,
Phía sau nụ cười là bao nỗi đau.
Mỗi người một kiếp, một câu chuyện dài,
Không ai xứng đáng bị coi thường đâu.
Đừng lấy chuẩn mực của riêng ta,
Mà áp đặt cho cuộc đời người khác.
Nếu muốn xã hội này bớt thương đau,
Hãy học cách lắng nghe, cảm thông.
Verse 2
Trong xã hội hiện đại,
Mạng lưới ảo giăng đầy,
Một dòng chữ phóng đi vội vã,
Có thể giết chết một trái tim.
Người ta dễ quên đi sự thật,
Thích tin vào những điều phù phiếm.
Đám đông hùa theo tiếng hô vang,
Mà quên mất sự lặng im công bằng.
Điệp khúc 2
Đừng vội phán xét khi chưa hiểu hết,
Mỗi con người là một vũ trụ riêng.
Đừng ném đá vào một linh hồn yếu đuối,
Khi ta cũng từng ngã, từng đau, từng phiền.
Chúng ta cần nhiều yêu thương hơn,
Thay vì lời cay nghiệt lạnh lùng.
Hãy mở rộng vòng tay,
Thay vì dựng lên bức tường ngăn cách.
Cầu nối (Bridge)
Nếu ta sống bằng ánh nhìn tử tế,
Thế giới này sẽ bớt bao hận thù.
Nếu ta học cách kiên nhẫn và lắng nghe,
Con người sẽ không còn sợ nhau nữa.
Hãy đặt mình trong đôi giày của kẻ khác,
Để hiểu hành trình họ phải đi qua.
Đằng sau một quyết định, một sai lầm,
Có khi là cả một bi kịch sâu xa.
Điệp khúc cuối
Đừng vội phán xét khi chưa hiểu hết,
Mỗi trái tim đều mong được thấu cảm.
Khi ta chọn yêu thương thay vì phán xét,
Xã hội này sẽ chữa lành vết thương.
Hãy để nhân loại cùng nhau học lại,
Bài học từ nghìn năm vẫn còn nguyên:
Tôn trọng, bao dung, lắng nghe, thấu hiểu –
Đó mới là con đường tiến hóa thật sự.
Kết
Đừng vội phán xét, xin hãy chậm lại,
Một ánh mắt nhân từ thay ngàn lời nói.
Khi ta không còn vội vàng
BÀI HÁT: "ĐỪNG VỘI PHÁN XÉT"
(Lời ca lấy cảm hứng từ chương 2 – Lê Đình Hải)
Verse 1
Con người nhìn nhau qua ánh mắt lạnh,
Như lưỡi dao vô hình rạch vào tim.
Một lời nói tưởng như gió thoảng,
Lại hóa thành xiềng xích giam cầm niềm tin.
Ta dễ dàng dựng nên tòa án,
Trong lòng mình, chẳng cần chứng cứ chi.
Phán xét nhau, như thể ta toàn năng,
Mà quên rằng ai cũng mang vết thương.
Điệp khúc 1
Đừng vội phán xét khi chưa hiểu hết,
Phía sau nụ cười là bao nỗi đau.
Mỗi người một kiếp, một câu chuyện dài,
Không ai xứng đáng bị coi thường đâu.
Đừng lấy chuẩn mực của riêng ta,
Mà áp đặt cho cuộc đời người khác.
Nếu muốn xã hội này bớt thương đau,
Hãy học cách lắng nghe, cảm thông.
Verse 2
Trong xã hội hiện đại,
Mạng lưới ảo giăng đầy,
Một dòng chữ phóng đi vội vã,
Có thể giết chết một trái tim.
Người ta dễ quên đi sự thật,
Thích tin vào những điều phù phiếm.
Đám đông hùa theo tiếng hô vang,
Mà quên mất sự lặng im công bằng.
Điệp khúc 2
Đừng vội phán xét khi chưa hiểu hết,
Mỗi con người là một vũ trụ riêng.
Đừng ném đá vào một linh hồn yếu đuối,
Khi ta cũng từng ngã, từng đau, từng phiền.
Chúng ta cần nhiều yêu thương hơn,
Thay vì lời cay nghiệt lạnh lùng.
Hãy mở rộng vòng tay,
Thay vì dựng lên bức tường ngăn cách.
Cầu nối (Bridge)
Nếu ta sống bằng ánh nhìn tử tế,
Thế giới này sẽ bớt bao hận thù.
Nếu ta học cách kiên nhẫn và lắng nghe,
Con người sẽ không còn sợ nhau nữa.
Hãy đặt mình trong đôi giày của kẻ khác,
Để hiểu hành trình họ phải đi qua.
Đằng sau một quyết định, một sai lầm,
Có khi là cả một bi kịch sâu xa.
Điệp khúc cuối
Đừng vội phán xét khi chưa hiểu hết,
Mỗi trái tim đều mong được thấu cảm.
Khi ta chọn yêu thương thay vì phán xét,
Xã hội này sẽ chữa lành vết thương.
Hãy để nhân loại cùng nhau học lại,
Bài học từ nghìn năm vẫn còn nguyên:
Tôn trọng, bao dung, lắng nghe, thấu hiểu –
Đó mới là con đường tiến hóa thật sự.
Kết
Đừng vội phán xét, xin hãy chậm lại,
Một ánh mắt nhân từ thay ngàn lời nói.
Khi ta không còn vội vàng
HNI 21/10 - 🎵 BÀI HÁT CHƯƠNG 2 :
🎵 BÀI HÁT: "ĐỪNG VỘI PHÁN XÉT"
(Lời ca lấy cảm hứng từ chương 2 – Lê Đình Hải)
Verse 1
Con người nhìn nhau qua ánh mắt lạnh,
Như lưỡi dao vô hình rạch vào tim.
Một lời nói tưởng như gió thoảng,
Lại hóa thành xiềng xích giam cầm niềm tin.
Ta dễ dàng dựng nên tòa án,
Trong lòng mình, chẳng cần chứng cứ chi.
Phán xét nhau, như thể ta toàn năng,
Mà quên rằng ai cũng mang vết thương.
Điệp khúc 1
Đừng vội phán xét khi chưa hiểu hết,
Phía sau nụ cười là bao nỗi đau.
Mỗi người một kiếp, một câu chuyện dài,
Không ai xứng đáng bị coi thường đâu.
Đừng lấy chuẩn mực của riêng ta,
Mà áp đặt cho cuộc đời người khác.
Nếu muốn xã hội này bớt thương đau,
Hãy học cách lắng nghe, cảm thông.
Verse 2
Trong xã hội hiện đại,
Mạng lưới ảo giăng đầy,
Một dòng chữ phóng đi vội vã,
Có thể giết chết một trái tim.
Người ta dễ quên đi sự thật,
Thích tin vào những điều phù phiếm.
Đám đông hùa theo tiếng hô vang,
Mà quên mất sự lặng im công bằng.
Điệp khúc 2
Đừng vội phán xét khi chưa hiểu hết,
Mỗi con người là một vũ trụ riêng.
Đừng ném đá vào một linh hồn yếu đuối,
Khi ta cũng từng ngã, từng đau, từng phiền.
Chúng ta cần nhiều yêu thương hơn,
Thay vì lời cay nghiệt lạnh lùng.
Hãy mở rộng vòng tay,
Thay vì dựng lên bức tường ngăn cách.
Cầu nối (Bridge)
Nếu ta sống bằng ánh nhìn tử tế,
Thế giới này sẽ bớt bao hận thù.
Nếu ta học cách kiên nhẫn và lắng nghe,
Con người sẽ không còn sợ nhau nữa.
Hãy đặt mình trong đôi giày của kẻ khác,
Để hiểu hành trình họ phải đi qua.
Đằng sau một quyết định, một sai lầm,
Có khi là cả một bi kịch sâu xa.
Điệp khúc cuối
Đừng vội phán xét khi chưa hiểu hết,
Mỗi trái tim đều mong được thấu cảm.
Khi ta chọn yêu thương thay vì phán xét,
Xã hội này sẽ chữa lành vết thương.
Hãy để nhân loại cùng nhau học lại,
Bài học từ nghìn năm vẫn còn nguyên:
Tôn trọng, bao dung, lắng nghe, thấu hiểu –
Đó mới là con đường tiến hóa thật sự.
Kết
Đừng vội phán xét, xin hãy chậm lại,
Một ánh mắt nhân từ thay ngàn lời nói.
Khi ta không còn vội vàng