HNI 25-10
BÀI THƠ CHƯƠNG 16 :
LÒNG DÂN VÀ TÍNH CHÍNH DANH CỦA QUYỀN LỰC
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Trời trao quyền chẳng phải cho kẻ mạnh,
Mà cho ai biết lắng tiếng dân ca.
Dân là biển, quyền như thuyền lướt sóng,
Thuận lòng dân – thuyền vững đến muôn xa.
Chính danh đến từ tâm dân quy tụ,
Không từ ngai, gươm báu hay ấn vàng.
Khi dân thuận, nước yên như trời lặng,
Khi dân ly, quyền lực hóa tro tàn.
Có triều đại dựng trên lòng dân sáng,
Chẳng cần roi vẫn khiến nước thanh bình.
Có triều đại dựa vào gươm và máu,
Rụng tan như lá úa cuối bình minh.
Dân là gốc – lời xưa còn vọng mãi,
Bao vương triều hiểu được đạo này đâu?
Họ quên mất gốc sinh ra quyền lực,
Từ nhân tâm – chẳng từ đấu tranh sầu.
Khi quyền lực biết soi mình trong dân,
Sẽ thấy trong mắt dân – Trời phản chiếu.
Còn khi nó xem dân như cát bụi,
Chính nó đang tự đổ vỡ, tiêu điều.
Một nụ cười dân – ngàn vàng chính trị,
Một giọt lệ dân – mệnh trị lung lay.
Lòng dân chính là thước đo danh chính,
Quyền nào trái Đạo – sớm hóa mây bay.
Có thể dối một thời bằng mỹ ngữ,
Nhưng dân không dại mãi giữa nhân gian.
Sức mạnh thật không nằm trong khẩu hiệu,
Mà trong niềm tin – gắn kết muôn ngàn.
Khi dân đã tin – non sông bất khuất,
Khi dân đã nghi – đế chế lung lay.
Chính danh ấy – không ai tự ban tặng,
Mà do lòng dân – ký giữa trời mây.
Đọc thêm
BÀI THƠ CHƯƠNG 16 :
LÒNG DÂN VÀ TÍNH CHÍNH DANH CỦA QUYỀN LỰC
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Trời trao quyền chẳng phải cho kẻ mạnh,
Mà cho ai biết lắng tiếng dân ca.
Dân là biển, quyền như thuyền lướt sóng,
Thuận lòng dân – thuyền vững đến muôn xa.
Chính danh đến từ tâm dân quy tụ,
Không từ ngai, gươm báu hay ấn vàng.
Khi dân thuận, nước yên như trời lặng,
Khi dân ly, quyền lực hóa tro tàn.
Có triều đại dựng trên lòng dân sáng,
Chẳng cần roi vẫn khiến nước thanh bình.
Có triều đại dựa vào gươm và máu,
Rụng tan như lá úa cuối bình minh.
Dân là gốc – lời xưa còn vọng mãi,
Bao vương triều hiểu được đạo này đâu?
Họ quên mất gốc sinh ra quyền lực,
Từ nhân tâm – chẳng từ đấu tranh sầu.
Khi quyền lực biết soi mình trong dân,
Sẽ thấy trong mắt dân – Trời phản chiếu.
Còn khi nó xem dân như cát bụi,
Chính nó đang tự đổ vỡ, tiêu điều.
Một nụ cười dân – ngàn vàng chính trị,
Một giọt lệ dân – mệnh trị lung lay.
Lòng dân chính là thước đo danh chính,
Quyền nào trái Đạo – sớm hóa mây bay.
Có thể dối một thời bằng mỹ ngữ,
Nhưng dân không dại mãi giữa nhân gian.
Sức mạnh thật không nằm trong khẩu hiệu,
Mà trong niềm tin – gắn kết muôn ngàn.
Khi dân đã tin – non sông bất khuất,
Khi dân đã nghi – đế chế lung lay.
Chính danh ấy – không ai tự ban tặng,
Mà do lòng dân – ký giữa trời mây.
Đọc thêm
HNI 25-10
BÀI THƠ CHƯƠNG 16 :
LÒNG DÂN VÀ TÍNH CHÍNH DANH CỦA QUYỀN LỰC
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Trời trao quyền chẳng phải cho kẻ mạnh,
Mà cho ai biết lắng tiếng dân ca.
Dân là biển, quyền như thuyền lướt sóng,
Thuận lòng dân – thuyền vững đến muôn xa.
Chính danh đến từ tâm dân quy tụ,
Không từ ngai, gươm báu hay ấn vàng.
Khi dân thuận, nước yên như trời lặng,
Khi dân ly, quyền lực hóa tro tàn.
Có triều đại dựng trên lòng dân sáng,
Chẳng cần roi vẫn khiến nước thanh bình.
Có triều đại dựa vào gươm và máu,
Rụng tan như lá úa cuối bình minh.
Dân là gốc – lời xưa còn vọng mãi,
Bao vương triều hiểu được đạo này đâu?
Họ quên mất gốc sinh ra quyền lực,
Từ nhân tâm – chẳng từ đấu tranh sầu.
Khi quyền lực biết soi mình trong dân,
Sẽ thấy trong mắt dân – Trời phản chiếu.
Còn khi nó xem dân như cát bụi,
Chính nó đang tự đổ vỡ, tiêu điều.
Một nụ cười dân – ngàn vàng chính trị,
Một giọt lệ dân – mệnh trị lung lay.
Lòng dân chính là thước đo danh chính,
Quyền nào trái Đạo – sớm hóa mây bay.
Có thể dối một thời bằng mỹ ngữ,
Nhưng dân không dại mãi giữa nhân gian.
Sức mạnh thật không nằm trong khẩu hiệu,
Mà trong niềm tin – gắn kết muôn ngàn.
Khi dân đã tin – non sông bất khuất,
Khi dân đã nghi – đế chế lung lay.
Chính danh ấy – không ai tự ban tặng,
Mà do lòng dân – ký giữa trời mây.
Đọc thêm