HNI 25-10
BÀI THƠ CHƯƠNG 19 :
CHÍNH TRỊ KHÉP KÍN VÀ HẬU QUẢ CÔ LẬP XÃ HỘI
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)

Khi quyền lực tự giam trong tháp ngà,
Dân ngoài cổng chỉ còn là tiếng vọng.
Lời than thở chẳng qua được vách lạnh,
Xã hội mờ như khói phủ không trung.
Chính trị khép kín – cửa lòng đóng chặt,
Không nghe dân, chỉ sợ mất ngai vàng.
Khi đối thoại biến thành mệnh lệnh,
Là lúc niềm tin mục ruỗng trong dân.
Một triều đại sợ dân như sợ gió,
Tức đã đánh mất gốc Đạo từ lâu.
Càng cô lập, càng xa nguồn sinh khí,
Càng gần hơn vực thẳm diệt vong sâu.
Không ai có thể sống giữa cô độc,
Huống chi là quốc gia giữa nhân gian.
Khi dân không nói – Trời cũng im lặng,
Khi dân xa lánh – nước mất linh hồn.
Chính trị chân chính là dòng chảy mở,
Nối muôn tâm, muôn ý – hợp thành sông.
Khép kín lại, dòng Đạo hóa tù hãm,
Quyền lực kia cũng hóa đá vô hồn.
Những bức tường không ngăn được sự thật,
Những hàng rào không chặn nổi lòng dân.
Càng cố che, càng phơi ra yếu đuối,
Càng bưng bít, càng để mất niềm tin.
Một tiếng dân – có thể làm nên sóng,
Một ánh nhìn – soi tỏ cả triều ngôi.
Khi chính trị quên mất dân là gốc,
Là tự xây mồ chôn lấy chính mình thôi.
Chỉ khi mở – chính trị thành minh triết,
Chỉ khi nghe – quyền lực hóa nhân tâm.
Cửa mở rộng, dân hòa cùng lãnh đạo,
Xã hội hưng thịnh, quốc thái dân an.
Dân không chỉ cần cơm và áo,
Họ cần được tôn trọng, được sẻ chia.
Chính trị mở – như Trời dang tay đón,
Đem cô lập tan biến giữa lòng người.
Đọc thêm
HNI 25-10 BÀI THƠ CHƯƠNG 19 : CHÍNH TRỊ KHÉP KÍN VÀ HẬU QUẢ CÔ LẬP XÃ HỘI (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi quyền lực tự giam trong tháp ngà, Dân ngoài cổng chỉ còn là tiếng vọng. Lời than thở chẳng qua được vách lạnh, Xã hội mờ như khói phủ không trung. Chính trị khép kín – cửa lòng đóng chặt, Không nghe dân, chỉ sợ mất ngai vàng. Khi đối thoại biến thành mệnh lệnh, Là lúc niềm tin mục ruỗng trong dân. Một triều đại sợ dân như sợ gió, Tức đã đánh mất gốc Đạo từ lâu. Càng cô lập, càng xa nguồn sinh khí, Càng gần hơn vực thẳm diệt vong sâu. Không ai có thể sống giữa cô độc, Huống chi là quốc gia giữa nhân gian. Khi dân không nói – Trời cũng im lặng, Khi dân xa lánh – nước mất linh hồn. Chính trị chân chính là dòng chảy mở, Nối muôn tâm, muôn ý – hợp thành sông. Khép kín lại, dòng Đạo hóa tù hãm, Quyền lực kia cũng hóa đá vô hồn. Những bức tường không ngăn được sự thật, Những hàng rào không chặn nổi lòng dân. Càng cố che, càng phơi ra yếu đuối, Càng bưng bít, càng để mất niềm tin. Một tiếng dân – có thể làm nên sóng, Một ánh nhìn – soi tỏ cả triều ngôi. Khi chính trị quên mất dân là gốc, Là tự xây mồ chôn lấy chính mình thôi. Chỉ khi mở – chính trị thành minh triết, Chỉ khi nghe – quyền lực hóa nhân tâm. Cửa mở rộng, dân hòa cùng lãnh đạo, Xã hội hưng thịnh, quốc thái dân an. Dân không chỉ cần cơm và áo, Họ cần được tôn trọng, được sẻ chia. Chính trị mở – như Trời dang tay đón, Đem cô lập tan biến giữa lòng người. Đọc thêm
Like
Love
Wow
8
0 Comments 0 Shares