HNI 25-10
BÀI THƠ CHƯƠNG 20 :
BÀI HỌC TỪ CÁC TRIỀU ĐẠI HƯNG – VONG TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM VÀ THẾ GIỚI
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Lịch sử mở – trang dài như vận nước,
Mỗi triều hưng, mỗi triều vong – một lời.
Kẻ thuận Đạo, lòng dân hòa Trời đất,
Người nghịch tâm, cơ nghiệp hóa mù khơi.
Nhà Trần sáng vì dân cùng gánh nặng,
Lê Thánh Tông trị nước bằng nhân tâm.
Nguyễn Huệ dấy, ngọn cờ dân nghĩa rực,
Dân tin theo, sấm dậy khắp xa gần.
Nhà Hồ gấp – dù tài cao chí lớn,
Nhưng lòng dân chưa kịp đắp nền sâu.
Nhà Mạc sáng – rồi tan như khói sớm,
Vì mất lòng, trời cũng ngoảnh nhìn đâu.
Trên thế giới, La Mã từng lừng lẫy,
Cũng gục ngã khi dân mất niềm tin.
Đông phương có Tần – vạn người cúi lạy,
Rồi vỡ tan vì áp bức, kiêu linh.
Anh từng mạnh khi biết nghe dân nói,
Pháp từng hưng vì mở trí nhân quyền.
Nhật canh tân – vì dân làm gốc rễ,
Mỹ trường tồn – do dân được nói lên.
Không có triều đại nào vĩnh cửu,
Nếu xa dân, thì sớm cũng tàn phai.
Không có quốc gia nào suy đổ,
Nếu dân còn tin, còn hát giữa tương lai.
Lịch sử dạy – dân là dòng huyết mạch,
Chính quyền kia chỉ là chiếc con thuyền.
Thuyền không nước, chẳng đi về bến được,
Nước không thuyền, vẫn tự chảy bình yên.
Bài học lớn không ghi trong bia đá,
Mà trong lòng muôn thế hệ cháu con.
Triều đại hưng – vì dân làm rường cột,
Triều đại vong – vì phản lại nhân tâm.
Quyền không bền nếu chỉ xây trên sợ,
Ngai không lâu nếu dựng bởi lừa dối.
Chỉ có dân – mới là gốc của Trời,
Giữ quốc đạo trường tồn qua vạn lối.
Từ Việt Nam nhìn ra muôn thế giới,
Một đạo chung, muôn nẻo vẫn cùng về:
Dân làm chủ – Trời trao quyền chính trị,
Thuận lòng dân – muôn kiếp chẳng hề phai.
Đọc thêm
Đọc thêm
BÀI THƠ CHƯƠNG 20 :
BÀI HỌC TỪ CÁC TRIỀU ĐẠI HƯNG – VONG TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM VÀ THẾ GIỚI
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Lịch sử mở – trang dài như vận nước,
Mỗi triều hưng, mỗi triều vong – một lời.
Kẻ thuận Đạo, lòng dân hòa Trời đất,
Người nghịch tâm, cơ nghiệp hóa mù khơi.
Nhà Trần sáng vì dân cùng gánh nặng,
Lê Thánh Tông trị nước bằng nhân tâm.
Nguyễn Huệ dấy, ngọn cờ dân nghĩa rực,
Dân tin theo, sấm dậy khắp xa gần.
Nhà Hồ gấp – dù tài cao chí lớn,
Nhưng lòng dân chưa kịp đắp nền sâu.
Nhà Mạc sáng – rồi tan như khói sớm,
Vì mất lòng, trời cũng ngoảnh nhìn đâu.
Trên thế giới, La Mã từng lừng lẫy,
Cũng gục ngã khi dân mất niềm tin.
Đông phương có Tần – vạn người cúi lạy,
Rồi vỡ tan vì áp bức, kiêu linh.
Anh từng mạnh khi biết nghe dân nói,
Pháp từng hưng vì mở trí nhân quyền.
Nhật canh tân – vì dân làm gốc rễ,
Mỹ trường tồn – do dân được nói lên.
Không có triều đại nào vĩnh cửu,
Nếu xa dân, thì sớm cũng tàn phai.
Không có quốc gia nào suy đổ,
Nếu dân còn tin, còn hát giữa tương lai.
Lịch sử dạy – dân là dòng huyết mạch,
Chính quyền kia chỉ là chiếc con thuyền.
Thuyền không nước, chẳng đi về bến được,
Nước không thuyền, vẫn tự chảy bình yên.
Bài học lớn không ghi trong bia đá,
Mà trong lòng muôn thế hệ cháu con.
Triều đại hưng – vì dân làm rường cột,
Triều đại vong – vì phản lại nhân tâm.
Quyền không bền nếu chỉ xây trên sợ,
Ngai không lâu nếu dựng bởi lừa dối.
Chỉ có dân – mới là gốc của Trời,
Giữ quốc đạo trường tồn qua vạn lối.
Từ Việt Nam nhìn ra muôn thế giới,
Một đạo chung, muôn nẻo vẫn cùng về:
Dân làm chủ – Trời trao quyền chính trị,
Thuận lòng dân – muôn kiếp chẳng hề phai.
Đọc thêm
Đọc thêm
HNI 25-10
BÀI THƠ CHƯƠNG 20 :
BÀI HỌC TỪ CÁC TRIỀU ĐẠI HƯNG – VONG TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM VÀ THẾ GIỚI
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Lịch sử mở – trang dài như vận nước,
Mỗi triều hưng, mỗi triều vong – một lời.
Kẻ thuận Đạo, lòng dân hòa Trời đất,
Người nghịch tâm, cơ nghiệp hóa mù khơi.
Nhà Trần sáng vì dân cùng gánh nặng,
Lê Thánh Tông trị nước bằng nhân tâm.
Nguyễn Huệ dấy, ngọn cờ dân nghĩa rực,
Dân tin theo, sấm dậy khắp xa gần.
Nhà Hồ gấp – dù tài cao chí lớn,
Nhưng lòng dân chưa kịp đắp nền sâu.
Nhà Mạc sáng – rồi tan như khói sớm,
Vì mất lòng, trời cũng ngoảnh nhìn đâu.
Trên thế giới, La Mã từng lừng lẫy,
Cũng gục ngã khi dân mất niềm tin.
Đông phương có Tần – vạn người cúi lạy,
Rồi vỡ tan vì áp bức, kiêu linh.
Anh từng mạnh khi biết nghe dân nói,
Pháp từng hưng vì mở trí nhân quyền.
Nhật canh tân – vì dân làm gốc rễ,
Mỹ trường tồn – do dân được nói lên.
Không có triều đại nào vĩnh cửu,
Nếu xa dân, thì sớm cũng tàn phai.
Không có quốc gia nào suy đổ,
Nếu dân còn tin, còn hát giữa tương lai.
Lịch sử dạy – dân là dòng huyết mạch,
Chính quyền kia chỉ là chiếc con thuyền.
Thuyền không nước, chẳng đi về bến được,
Nước không thuyền, vẫn tự chảy bình yên.
Bài học lớn không ghi trong bia đá,
Mà trong lòng muôn thế hệ cháu con.
Triều đại hưng – vì dân làm rường cột,
Triều đại vong – vì phản lại nhân tâm.
Quyền không bền nếu chỉ xây trên sợ,
Ngai không lâu nếu dựng bởi lừa dối.
Chỉ có dân – mới là gốc của Trời,
Giữ quốc đạo trường tồn qua vạn lối.
Từ Việt Nam nhìn ra muôn thế giới,
Một đạo chung, muôn nẻo vẫn cùng về:
Dân làm chủ – Trời trao quyền chính trị,
Thuận lòng dân – muôn kiếp chẳng hề phai.
Đọc thêm
Đọc thêm