HNI 26/10: CHƯƠNG 3: QUYỀN LỰC VÀ TRÁCH NHIỆM – HAI MẶT CỦA CÙNG MỘT ĐẠO
(Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải)
I. Quyền lực – ngọn lửa của Đạo Trời trong lòng con người
Quyền lực không phải là sự ban phát của ai, cũng không phải vật để sở hữu. Quyền lực là dòng chảy của năng lượng Trời, được đặt vào mỗi con người như một hạt giống thiêng liêng. Từ giọt máu đầu tiên, từ tiếng khóc chào đời, con người đã được trao cho một phần “quyền tạo hóa” – quyền được lựa chọn, được tác động, được sáng tạo nên thế giới quanh mình.
Nhưng rồi, qua hàng ngàn năm lịch sử, loài người đã quên mất điều ấy. Người ta nghĩ quyền lực là vương miện chỉ dành cho vua chúa, là ghế ngồi của kẻ cầm quyền, là con dấu của chính phủ. Người dân bị dạy rằng họ chỉ là người phục tùng, còn quyền lực là đặc ân của kẻ khác.
Thực ra, mọi quyền lực nếu không bắt nguồn từ Trời và từ dân thì chỉ là bóng đen của quyền lực – thứ quyền lực không có linh hồn, chỉ còn tham vọng, sợ hãi và thao túng. Quyền lực thật không sinh ra để thống trị, mà để kiến tạo. Nó không là ngọn roi, mà là ngọn đèn soi sáng.
Khi một con người ý thức được rằng trong họ có dòng quyền lực của Trời, họ trở thành người đồng sáng tạo. Khi một dân tộc nhận ra quyền lực là của tất cả mọi người, dân tộc ấy bước vào kỷ nguyên của Đạo Trời, nơi sức mạnh và trách nhiệm hòa làm một.
II. Quyền lực mất Đạo – khi con người quên trách nhiệm
Quyền lực là năng lượng, mà năng lượng luôn có hai hướng: sáng tạo và phá hủy. Khi quyền lực không còn được soi chiếu bởi Đạo – tức là bởi lương tâm, trí tuệ, và lòng nhân – nó biến thành quái vật của dục vọng.
Từ triều đại cổ xưa cho đến thế kỷ hiện đại, bao lần nhân loại đã chứng kiến quyền lực biến thành xiềng xích. Vua chúa nhân danh Trời mà cai trị dân. Đảng phái nhân danh nhân dân mà nắm quyền. Doanh nghiệp nhân danh tự do mà bóc lột con người. Tất cả những “nhân danh” ấy chỉ là vỏ bọc, khi trách nhiệm bị tách khỏi quyền lực.
Một vị vua không gánh trách nhiệm, chỉ còn là kẻ chiếm ngai.
Một chính quyền không gánh trách nhiệm, chỉ còn là bộ máy.
Một con người nắm quyền mà quên Đạo, sẽ bị quyền lực nuốt chửng chính mình.
Đạo dạy rằng: “Kẻ có quyền là kẻ có bổn phận lớn hơn kẻ thường.” Bởi quyền lực không sinh ra để phục vụ cá nhân, mà để phục vụ cộng đồng. Một người nắm quyền mà không có trách nhiệm, chẳng khác gì người cầm lửa mà quên nước – sớm muộn cũng cháy rụi cả mình lẫn thiên hạ.
Chính vì vậy, Đạo Trời luôn đặt trách nhiệm bên cạnh quyền lực, như hai cực âm dương không thể tách rời.
III. Trách nhiệm – mặt kia của vương quyền
Trách nhiệm không phải là nghĩa vụ do xã hội ép buộc, mà là tự ý thức của linh hồn khi đối diện với quyền năng mình nắm giữ. Mỗi khi con người làm một hành động, dù nhỏ, họ đang sử dụng quyền lực: quyền tác động đến người khác, đến môi trường, đến tương lai.
Người nông dân gieo hạt – nắm quyền sinh ra lúa, nhưng cũng có trách nhiệm với đất.
Người thầy truyền tri thức – nắm quyền ảnh hưởng tâm trí, nhưng cũng có trách nhiệm nuôi dưỡng lương tri.
Người lãnh đạo quyết định vận mệnh muôn người – càng nắm quyền lớn, càng gánh trách nhiệm sâu.
Chỉ khi hiểu rằng trách nhiệm là linh hồn của quyền lực, con người mới vận dụng được năng lượng Trời một cách đúng Đạo. Nếu quyền lực là ngọn lửa, thì trách nhiệm là tay người giữ lửa.
Trách nhiệm không đến từ sợ hãi bị trừng phạt, mà từ tình yêu và ý thức về sự hòa hợp. Một người có trách nhiệm không phải vì họ sợ luật pháp, mà vì họ hiểu: mỗi hành động sai lệch sẽ làm lệch trục Đạo trong chính mình.
HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 3: QUYỀN LỰC VÀ TRÁCH NHIỆM – HAI MẶT CỦA CÙNG MỘT ĐẠO (Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải) I. Quyền lực – ngọn lửa của Đạo Trời trong lòng con người Quyền lực không phải là sự ban phát của ai, cũng không phải vật để sở hữu. Quyền lực là dòng chảy của năng lượng Trời, được đặt vào mỗi con người như một hạt giống thiêng liêng. Từ giọt máu đầu tiên, từ tiếng khóc chào đời, con người đã được trao cho một phần “quyền tạo hóa” – quyền được lựa chọn, được tác động, được sáng tạo nên thế giới quanh mình. Nhưng rồi, qua hàng ngàn năm lịch sử, loài người đã quên mất điều ấy. Người ta nghĩ quyền lực là vương miện chỉ dành cho vua chúa, là ghế ngồi của kẻ cầm quyền, là con dấu của chính phủ. Người dân bị dạy rằng họ chỉ là người phục tùng, còn quyền lực là đặc ân của kẻ khác. Thực ra, mọi quyền lực nếu không bắt nguồn từ Trời và từ dân thì chỉ là bóng đen của quyền lực – thứ quyền lực không có linh hồn, chỉ còn tham vọng, sợ hãi và thao túng. Quyền lực thật không sinh ra để thống trị, mà để kiến tạo. Nó không là ngọn roi, mà là ngọn đèn soi sáng. Khi một con người ý thức được rằng trong họ có dòng quyền lực của Trời, họ trở thành người đồng sáng tạo. Khi một dân tộc nhận ra quyền lực là của tất cả mọi người, dân tộc ấy bước vào kỷ nguyên của Đạo Trời, nơi sức mạnh và trách nhiệm hòa làm một. II. Quyền lực mất Đạo – khi con người quên trách nhiệm Quyền lực là năng lượng, mà năng lượng luôn có hai hướng: sáng tạo và phá hủy. Khi quyền lực không còn được soi chiếu bởi Đạo – tức là bởi lương tâm, trí tuệ, và lòng nhân – nó biến thành quái vật của dục vọng. Từ triều đại cổ xưa cho đến thế kỷ hiện đại, bao lần nhân loại đã chứng kiến quyền lực biến thành xiềng xích. Vua chúa nhân danh Trời mà cai trị dân. Đảng phái nhân danh nhân dân mà nắm quyền. Doanh nghiệp nhân danh tự do mà bóc lột con người. Tất cả những “nhân danh” ấy chỉ là vỏ bọc, khi trách nhiệm bị tách khỏi quyền lực. Một vị vua không gánh trách nhiệm, chỉ còn là kẻ chiếm ngai. Một chính quyền không gánh trách nhiệm, chỉ còn là bộ máy. Một con người nắm quyền mà quên Đạo, sẽ bị quyền lực nuốt chửng chính mình. Đạo dạy rằng: “Kẻ có quyền là kẻ có bổn phận lớn hơn kẻ thường.” Bởi quyền lực không sinh ra để phục vụ cá nhân, mà để phục vụ cộng đồng. Một người nắm quyền mà không có trách nhiệm, chẳng khác gì người cầm lửa mà quên nước – sớm muộn cũng cháy rụi cả mình lẫn thiên hạ. Chính vì vậy, Đạo Trời luôn đặt trách nhiệm bên cạnh quyền lực, như hai cực âm dương không thể tách rời. III. Trách nhiệm – mặt kia của vương quyền Trách nhiệm không phải là nghĩa vụ do xã hội ép buộc, mà là tự ý thức của linh hồn khi đối diện với quyền năng mình nắm giữ. Mỗi khi con người làm một hành động, dù nhỏ, họ đang sử dụng quyền lực: quyền tác động đến người khác, đến môi trường, đến tương lai. Người nông dân gieo hạt – nắm quyền sinh ra lúa, nhưng cũng có trách nhiệm với đất. Người thầy truyền tri thức – nắm quyền ảnh hưởng tâm trí, nhưng cũng có trách nhiệm nuôi dưỡng lương tri. Người lãnh đạo quyết định vận mệnh muôn người – càng nắm quyền lớn, càng gánh trách nhiệm sâu. Chỉ khi hiểu rằng trách nhiệm là linh hồn của quyền lực, con người mới vận dụng được năng lượng Trời một cách đúng Đạo. Nếu quyền lực là ngọn lửa, thì trách nhiệm là tay người giữ lửa. Trách nhiệm không đến từ sợ hãi bị trừng phạt, mà từ tình yêu và ý thức về sự hòa hợp. Một người có trách nhiệm không phải vì họ sợ luật pháp, mà vì họ hiểu: mỗi hành động sai lệch sẽ làm lệch trục Đạo trong chính mình.
Love
Like
8
0 Bình luận 0 Chia sẽ