HNI 26/10:
CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI LẠM DỤNG QUYỀN LỰC – TRỜI THU MỆNH
I. Quyền lực – món quà và cũng là thử thách
Từ thuở con người bước ra khỏi hang đá, dựng lên những bộ tộc đầu tiên, quyền lực đã xuất hiện như một ngọn lửa. Ai nắm được ngọn lửa đó thì có thể soi sáng và sưởi ấm muôn người, nhưng cũng có thể thiêu rụi cả nhân gian. Trời trao quyền lực cho người, không phải để người thống trị kẻ khác, mà để người thử xem có xứng đáng cai quản chính bản thân mình.
Quyền lực là một bài thi, không phải một phần thưởng.
Người được Trời trao quyền – dù là vua chúa, nhà lãnh đạo hay bất cứ ai nắm quyền sinh sát – đều đang trong kỳ sát hạch của thiên đạo. Kẻ đỗ là người biết hành xử trong giới hạn của Đạo: có quyền mà không kiêu, có thế mà không bạo, có uy mà vẫn nhân.
Kẻ trượt là người tưởng rằng quyền lực là của mình, quên rằng nó chỉ là ủy thác tạm thời từ Trời và từ dân. Khi ấy, quyền lực trở thành độc dược, và chính nó sẽ hủy diệt người cầm quyền trước tiên.
Người xưa gọi đó là thiên mệnh – mệnh Trời ban, nhưng cũng là mệnh Trời thu. Khi con người không còn thuận theo Đạo Trời, quyền lực không còn là ánh sáng mà biến thành bóng tối. Và khi bóng tối lan tràn, Trời sẽ ra tay.
II. Dấu hiệu của sự lạm quyền
Lạm quyền không phải bắt đầu từ việc ra một đạo luật sai, hay một quyết định bất công. Nó bắt đầu từ một ý niệm sai: ý niệm cho rằng “ta có thể làm gì cũng được”.
Khi một người tin rằng quyền lực của mình là vĩnh viễn, không bị ràng buộc bởi Trời hay dân, thì ngay giây phút đó, mệnh Trời đã rút đi một nửa.
Dấu hiệu của sự lạm quyền có thể nhận ra rõ ràng:
Khi người lãnh đạo xem dân như công cụ, không phải sinh linh.
Dân trở thành phương tiện để củng cố ngai vàng, chứ không còn là gốc rễ của quyền lực.
Khi quyền lực không còn minh bạch mà trở thành bí mật.
Trời là sáng, nên kẻ thuận Trời cũng phải sáng. Khi quyền lực ẩn trong bóng tối, nó tự tách khỏi Thiên đạo.
Khi những lời khuyên trung thực bị xem là phản nghịch.
Đó là khi triều đại bắt đầu mục ruỗng từ bên trong. Không còn ai dám nói thật, không còn ai dám làm đúng.
Khi quyền được thay bằng lợi.
HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI LẠM DỤNG QUYỀN LỰC – TRỜI THU MỆNH I. Quyền lực – món quà và cũng là thử thách Từ thuở con người bước ra khỏi hang đá, dựng lên những bộ tộc đầu tiên, quyền lực đã xuất hiện như một ngọn lửa. Ai nắm được ngọn lửa đó thì có thể soi sáng và sưởi ấm muôn người, nhưng cũng có thể thiêu rụi cả nhân gian. Trời trao quyền lực cho người, không phải để người thống trị kẻ khác, mà để người thử xem có xứng đáng cai quản chính bản thân mình. Quyền lực là một bài thi, không phải một phần thưởng. Người được Trời trao quyền – dù là vua chúa, nhà lãnh đạo hay bất cứ ai nắm quyền sinh sát – đều đang trong kỳ sát hạch của thiên đạo. Kẻ đỗ là người biết hành xử trong giới hạn của Đạo: có quyền mà không kiêu, có thế mà không bạo, có uy mà vẫn nhân. Kẻ trượt là người tưởng rằng quyền lực là của mình, quên rằng nó chỉ là ủy thác tạm thời từ Trời và từ dân. Khi ấy, quyền lực trở thành độc dược, và chính nó sẽ hủy diệt người cầm quyền trước tiên. Người xưa gọi đó là thiên mệnh – mệnh Trời ban, nhưng cũng là mệnh Trời thu. Khi con người không còn thuận theo Đạo Trời, quyền lực không còn là ánh sáng mà biến thành bóng tối. Và khi bóng tối lan tràn, Trời sẽ ra tay. II. Dấu hiệu của sự lạm quyền Lạm quyền không phải bắt đầu từ việc ra một đạo luật sai, hay một quyết định bất công. Nó bắt đầu từ một ý niệm sai: ý niệm cho rằng “ta có thể làm gì cũng được”. Khi một người tin rằng quyền lực của mình là vĩnh viễn, không bị ràng buộc bởi Trời hay dân, thì ngay giây phút đó, mệnh Trời đã rút đi một nửa. Dấu hiệu của sự lạm quyền có thể nhận ra rõ ràng: Khi người lãnh đạo xem dân như công cụ, không phải sinh linh. Dân trở thành phương tiện để củng cố ngai vàng, chứ không còn là gốc rễ của quyền lực. Khi quyền lực không còn minh bạch mà trở thành bí mật. Trời là sáng, nên kẻ thuận Trời cũng phải sáng. Khi quyền lực ẩn trong bóng tối, nó tự tách khỏi Thiên đạo. Khi những lời khuyên trung thực bị xem là phản nghịch. Đó là khi triều đại bắt đầu mục ruỗng từ bên trong. Không còn ai dám nói thật, không còn ai dám làm đúng. Khi quyền được thay bằng lợi.
Like
Love
Sad
9
0 Comments 0 Shares