HNI 26/10:CHƯƠNG 8: CHÍNH TRỊ NHƯ NGHỆ THUẬT ĐIỀU HÒA NĂNG LƯỢNG CỘNG ĐỒNG
Henry Lê – Lê Đình Hải
1. Chính trị – không chỉ là quyền lực, mà là dòng năng lượng của toàn dân
Từ khi nhân loại xuất hiện, loài người đã luôn tìm cách tổ chức đời sống tập thể. Người nguyên thủy họp nhau quanh ngọn lửa, bộ lạc lập nên quy ước, rồi dần dần hình thành quyền lực và thể chế. Nhưng nếu nhìn sâu hơn vào bản chất, chính trị – ở tầng sâu nhất – không chỉ là quyền lực, mà là sự vận động của năng lượng cộng đồng.
Quyền lực là biểu hiện, năng lượng mới là gốc.
Nếu quyền lực là dòng sông, thì năng lượng của nhân dân chính là mạch nguồn.
Khi dòng năng lượng ấy chảy thuận, xã hội an vui. Khi nó bị tắc nghẽn, bị chiếm đoạt, bị ép uổng – thì hỗn loạn, phản kháng, cách mạng sẽ nổ ra.
Mỗi người dân là một đơn vị năng lượng.
Cả quốc gia là một trường năng lượng tập thể.
Chính trị, vì thế, không khác gì nghệ thuật điều hòa dòng năng lượng sống ấy – sao cho nó không bùng phát thành bạo lực, không tiêu hao trong sợ hãi, mà chuyển hóa thành sức sáng tạo, tinh thần cống hiến, và niềm tin chung.
Chính trị chân chính không đàn áp năng lượng dân, mà khai mở, kết nối, hòa điệu. Nhà chính trị vĩ đại không phải người kiểm soát đám đông, mà là người cảm nhận được nhịp đập của linh hồn dân tộc, rồi điều hòa nó như một nhạc trưởng điều phối dàn giao hưởng.
2. Dân – nguồn năng lượng vô tận
Nếu nhìn bằng con mắt năng lượng học, mỗi công dân là một trung tâm phát xạ. Mỗi ý nghĩ, mỗi hành động, mỗi lời nói đều tạo ra một làn sóng năng lượng lan ra cộng đồng. Một xã hội khỏe mạnh là nơi năng lượng tích cực được nuôi dưỡng, còn năng lượng tiêu cực được nhận diện, chuyển hóa.
Nhưng suốt hàng nghìn năm, nhiều thể chế đã quên mất điều này. Họ chỉ thấy dân như “đối tượng quản lý”, không thấy dân là nguồn năng lượng sống. Khi chính trị tách khỏi dân, năng lượng tập thể bị nén lại, bị méo mó, bị bóp nghẹt. Hậu quả là xã hội mất hài hòa, lòng dân ly tán.
Ngược lại, khi chính trị coi trọng dân, khơi dậy năng lượng sáng tạo của mỗi người, thì phép màu xảy ra: xã hội tự nhiên phát triển, không cần cưỡng ép. Giống như một khu vườn được tưới đúng cách – cây tự lớn, hoa tự nở, không cần mệnh lệnh.
Dân không cần bị “điều khiển” – họ chỉ cần được kết nối và thấu hiểu.
Năng lượng của dân không cần “định hướng” – chỉ cần được tin tưởng và được trao quyền.
Nhà nước nào biết cách làm cho dân vui, dân tin, dân cống hiến – tức là đã điều hòa được dòng năng lượng tập thể. Ngược lại, nếu chỉ biết cai trị bằng sợ hãi, ép buộc bằng luật lệ, thì năng lượng sẽ phản kháng, dù âm thầm hay công khai.
3. Nghệ thuật điều hòa – từ xung đột sang cộng hưởng
Xã hội nào cũng có mâu thuẫn, bởi con người khác nhau về lợi ích, niềm tin, văn hóa. Nhưng bản lĩnh của chính trị không nằm ở chỗ dập tắt xung đột, mà ở chỗ chuyển hóa xung đột thành cộng hưởng.
Giống như trong âm nhạc, nếu chỉ có một nốt thì không thể thành bản hòa âm. Cái hay của nhạc là ở chỗ nhiều nốt khác nhau nhưng hòa hợp trong một trường điệu. Chính trị cũng vậy – đó là nghệ thuật của điều hòa khác biệt.
Nhà lãnh đạo thật sự là người biết lắng nghe mọi tiếng nói – kể cả tiếng nói đối lập. Không phải để thỏa hiệp, mà để hiểu năng lượng đằng sau những tiếng nói ấy. Mỗi nhóm xã hội, mỗi tầng lớp, mỗi thế hệ đều phát ra tần số khác nhau. Điều hòa chính trị là nghệ thuật hòa các tần số ấy thành một bản nhạc chung của dân tộc.
Điều này đòi hỏi ba phẩm chất:
Trí tuệ để hiểu năng lượng của từng nhóm người;



HNI 26/10:🌺CHƯƠNG 8: CHÍNH TRỊ NHƯ NGHỆ THUẬT ĐIỀU HÒA NĂNG LƯỢNG CỘNG ĐỒNG Henry Lê – Lê Đình Hải 1. Chính trị – không chỉ là quyền lực, mà là dòng năng lượng của toàn dân Từ khi nhân loại xuất hiện, loài người đã luôn tìm cách tổ chức đời sống tập thể. Người nguyên thủy họp nhau quanh ngọn lửa, bộ lạc lập nên quy ước, rồi dần dần hình thành quyền lực và thể chế. Nhưng nếu nhìn sâu hơn vào bản chất, chính trị – ở tầng sâu nhất – không chỉ là quyền lực, mà là sự vận động của năng lượng cộng đồng. Quyền lực là biểu hiện, năng lượng mới là gốc. Nếu quyền lực là dòng sông, thì năng lượng của nhân dân chính là mạch nguồn. Khi dòng năng lượng ấy chảy thuận, xã hội an vui. Khi nó bị tắc nghẽn, bị chiếm đoạt, bị ép uổng – thì hỗn loạn, phản kháng, cách mạng sẽ nổ ra. Mỗi người dân là một đơn vị năng lượng. Cả quốc gia là một trường năng lượng tập thể. Chính trị, vì thế, không khác gì nghệ thuật điều hòa dòng năng lượng sống ấy – sao cho nó không bùng phát thành bạo lực, không tiêu hao trong sợ hãi, mà chuyển hóa thành sức sáng tạo, tinh thần cống hiến, và niềm tin chung. Chính trị chân chính không đàn áp năng lượng dân, mà khai mở, kết nối, hòa điệu. Nhà chính trị vĩ đại không phải người kiểm soát đám đông, mà là người cảm nhận được nhịp đập của linh hồn dân tộc, rồi điều hòa nó như một nhạc trưởng điều phối dàn giao hưởng. 2. Dân – nguồn năng lượng vô tận Nếu nhìn bằng con mắt năng lượng học, mỗi công dân là một trung tâm phát xạ. Mỗi ý nghĩ, mỗi hành động, mỗi lời nói đều tạo ra một làn sóng năng lượng lan ra cộng đồng. Một xã hội khỏe mạnh là nơi năng lượng tích cực được nuôi dưỡng, còn năng lượng tiêu cực được nhận diện, chuyển hóa. Nhưng suốt hàng nghìn năm, nhiều thể chế đã quên mất điều này. Họ chỉ thấy dân như “đối tượng quản lý”, không thấy dân là nguồn năng lượng sống. Khi chính trị tách khỏi dân, năng lượng tập thể bị nén lại, bị méo mó, bị bóp nghẹt. Hậu quả là xã hội mất hài hòa, lòng dân ly tán. Ngược lại, khi chính trị coi trọng dân, khơi dậy năng lượng sáng tạo của mỗi người, thì phép màu xảy ra: xã hội tự nhiên phát triển, không cần cưỡng ép. Giống như một khu vườn được tưới đúng cách – cây tự lớn, hoa tự nở, không cần mệnh lệnh. Dân không cần bị “điều khiển” – họ chỉ cần được kết nối và thấu hiểu. Năng lượng của dân không cần “định hướng” – chỉ cần được tin tưởng và được trao quyền. Nhà nước nào biết cách làm cho dân vui, dân tin, dân cống hiến – tức là đã điều hòa được dòng năng lượng tập thể. Ngược lại, nếu chỉ biết cai trị bằng sợ hãi, ép buộc bằng luật lệ, thì năng lượng sẽ phản kháng, dù âm thầm hay công khai. 3. Nghệ thuật điều hòa – từ xung đột sang cộng hưởng Xã hội nào cũng có mâu thuẫn, bởi con người khác nhau về lợi ích, niềm tin, văn hóa. Nhưng bản lĩnh của chính trị không nằm ở chỗ dập tắt xung đột, mà ở chỗ chuyển hóa xung đột thành cộng hưởng. Giống như trong âm nhạc, nếu chỉ có một nốt thì không thể thành bản hòa âm. Cái hay của nhạc là ở chỗ nhiều nốt khác nhau nhưng hòa hợp trong một trường điệu. Chính trị cũng vậy – đó là nghệ thuật của điều hòa khác biệt. Nhà lãnh đạo thật sự là người biết lắng nghe mọi tiếng nói – kể cả tiếng nói đối lập. Không phải để thỏa hiệp, mà để hiểu năng lượng đằng sau những tiếng nói ấy. Mỗi nhóm xã hội, mỗi tầng lớp, mỗi thế hệ đều phát ra tần số khác nhau. Điều hòa chính trị là nghệ thuật hòa các tần số ấy thành một bản nhạc chung của dân tộc. Điều này đòi hỏi ba phẩm chất: Trí tuệ để hiểu năng lượng của từng nhóm người;
Love
4
0 Bình luận 0 Chia sẽ