HNI 27/10 - B1 BÀI THƠ CHƯƠNG 1: BẢN CHẤT CỦA ĐẠO TRỜI – NGUỒN GỐC CỦA ĐẠO ĐỨC NHÂN GIAN
(Thơ triết lý – HenryLe)
Thuở khai thiên, đất trời chưa có,
Ánh đạo vàng ẩn giữa hư vô.
Gió vô thanh gọi mầm nhân nghĩa,
Nước vô hình nuôi hạt trí, tâm cho.
Đạo Trời chẳng nói bằng lời,
Mà hiện qua muôn vật, qua hơi thở người.
Trong tia nắng có tấm lòng nhân ái,
Trong giọt sương là tinh túy của Trời.
Người xưa nhìn mây mà hiểu đạo,
Nhìn nước trôi mà thấu kiếp nhân sinh.
Thiện – Ác vốn là hai dòng chảy,
Từ tâm người mà tỏa khắp hành tinh.
Đạo chẳng xa, ở trong hơi thở,
Trong ánh nhìn mẹ dỗ con thơ.
Trong tiếng gọi cha về bên bếp lửa,
Trong bàn tay nâng nụ hoa vừa nở.
Khi lòng người thuận theo Đạo Trời,
Mọi pháp đều sáng, mọi vật đều tươi.
Khi trái nghịch, nhân tâm mờ tối,
Pháp loạn, đời nghiêng, đạo lý phai vời.
Đạo Đức – dòng suối từ trời chảy xuống,
Thấm hồn người, hóa nước cam lồ.
Dạy nhân loại biết thương – biết nhẫn,
Biết kính sinh linh, biết sợ điều xấu.
Có Đạo, người biết dừng trước vực sâu,
Biết khóc trước lỗi mình – chứ chẳng trách nhau.
Biết ơn đất, biết ơn mưa nắng,
Biết nụ cười là phúc – chứ chẳng cầu đâu.
Bản chất Đạo Trời là cân bằng vũ trụ,
Một âm, một dương, tạo hóa luân hồi.
Người thuận Đạo thì tâm như suối mát,
Kẻ trái Đạo – thân khô héo giữa đời.
Mọi triết lý, mọi tôn giáo nhân gian,
Đều tìm về một nguồn suối ngọc vàng.
Đó là Đạo – không tên, không giới hạn,
Mà muôn nghìn hiền triết mãi luận bàn.
Hỡi nhân loại, đừng quên gốc cội,
Đạo Đức sinh ra từ Đạo Trời thiêng.
Khi tâm thiện, là trời đang mỉm cười,
Khi lòng ác, chính trời đang buồn phiền.
(Thơ triết lý – HenryLe)
Thuở khai thiên, đất trời chưa có,
Ánh đạo vàng ẩn giữa hư vô.
Gió vô thanh gọi mầm nhân nghĩa,
Nước vô hình nuôi hạt trí, tâm cho.
Đạo Trời chẳng nói bằng lời,
Mà hiện qua muôn vật, qua hơi thở người.
Trong tia nắng có tấm lòng nhân ái,
Trong giọt sương là tinh túy của Trời.
Người xưa nhìn mây mà hiểu đạo,
Nhìn nước trôi mà thấu kiếp nhân sinh.
Thiện – Ác vốn là hai dòng chảy,
Từ tâm người mà tỏa khắp hành tinh.
Đạo chẳng xa, ở trong hơi thở,
Trong ánh nhìn mẹ dỗ con thơ.
Trong tiếng gọi cha về bên bếp lửa,
Trong bàn tay nâng nụ hoa vừa nở.
Khi lòng người thuận theo Đạo Trời,
Mọi pháp đều sáng, mọi vật đều tươi.
Khi trái nghịch, nhân tâm mờ tối,
Pháp loạn, đời nghiêng, đạo lý phai vời.
Đạo Đức – dòng suối từ trời chảy xuống,
Thấm hồn người, hóa nước cam lồ.
Dạy nhân loại biết thương – biết nhẫn,
Biết kính sinh linh, biết sợ điều xấu.
Có Đạo, người biết dừng trước vực sâu,
Biết khóc trước lỗi mình – chứ chẳng trách nhau.
Biết ơn đất, biết ơn mưa nắng,
Biết nụ cười là phúc – chứ chẳng cầu đâu.
Bản chất Đạo Trời là cân bằng vũ trụ,
Một âm, một dương, tạo hóa luân hồi.
Người thuận Đạo thì tâm như suối mát,
Kẻ trái Đạo – thân khô héo giữa đời.
Mọi triết lý, mọi tôn giáo nhân gian,
Đều tìm về một nguồn suối ngọc vàng.
Đó là Đạo – không tên, không giới hạn,
Mà muôn nghìn hiền triết mãi luận bàn.
Hỡi nhân loại, đừng quên gốc cội,
Đạo Đức sinh ra từ Đạo Trời thiêng.
Khi tâm thiện, là trời đang mỉm cười,
Khi lòng ác, chính trời đang buồn phiền.
HNI 27/10 - B1 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 1: BẢN CHẤT CỦA ĐẠO TRỜI – NGUỒN GỐC CỦA ĐẠO ĐỨC NHÂN GIAN
(Thơ triết lý – HenryLe)
Thuở khai thiên, đất trời chưa có,
Ánh đạo vàng ẩn giữa hư vô.
Gió vô thanh gọi mầm nhân nghĩa,
Nước vô hình nuôi hạt trí, tâm cho.
Đạo Trời chẳng nói bằng lời,
Mà hiện qua muôn vật, qua hơi thở người.
Trong tia nắng có tấm lòng nhân ái,
Trong giọt sương là tinh túy của Trời.
Người xưa nhìn mây mà hiểu đạo,
Nhìn nước trôi mà thấu kiếp nhân sinh.
Thiện – Ác vốn là hai dòng chảy,
Từ tâm người mà tỏa khắp hành tinh.
Đạo chẳng xa, ở trong hơi thở,
Trong ánh nhìn mẹ dỗ con thơ.
Trong tiếng gọi cha về bên bếp lửa,
Trong bàn tay nâng nụ hoa vừa nở.
Khi lòng người thuận theo Đạo Trời,
Mọi pháp đều sáng, mọi vật đều tươi.
Khi trái nghịch, nhân tâm mờ tối,
Pháp loạn, đời nghiêng, đạo lý phai vời.
Đạo Đức – dòng suối từ trời chảy xuống,
Thấm hồn người, hóa nước cam lồ.
Dạy nhân loại biết thương – biết nhẫn,
Biết kính sinh linh, biết sợ điều xấu.
Có Đạo, người biết dừng trước vực sâu,
Biết khóc trước lỗi mình – chứ chẳng trách nhau.
Biết ơn đất, biết ơn mưa nắng,
Biết nụ cười là phúc – chứ chẳng cầu đâu.
Bản chất Đạo Trời là cân bằng vũ trụ,
Một âm, một dương, tạo hóa luân hồi.
Người thuận Đạo thì tâm như suối mát,
Kẻ trái Đạo – thân khô héo giữa đời.
Mọi triết lý, mọi tôn giáo nhân gian,
Đều tìm về một nguồn suối ngọc vàng.
Đó là Đạo – không tên, không giới hạn,
Mà muôn nghìn hiền triết mãi luận bàn.
Hỡi nhân loại, đừng quên gốc cội,
Đạo Đức sinh ra từ Đạo Trời thiêng.
Khi tâm thiện, là trời đang mỉm cười,
Khi lòng ác, chính trời đang buồn phiền.