HNI 27/10 - B8 CHƯƠNG 8: TƯ TƯỞNG ĐẠO TRỜI TRONG TRIẾT HỌC PHƯƠNG ĐÔNG
(Thơ triết lý – HenryLe)
Trời xanh chẳng nói thành lời,
Mà muôn vật sống nhờ hơi thở ấy.
Đạo chẳng ẩn, chỉ tâm người thấy,
Tĩnh thì gần, động lại xa khơi.
Phương Đông ngẫm chuyện đất trời,
Lấy lòng nhân để soi lòng Đạo.
Người thuận Trời, vạn duyên chẳng đảo,
Trái Thiên tâm, muôn cảnh đảo điên.
Khổng Tử dạy: “Thiên mệnh rõ ràng,
Người quân tử thuận Trời mà sống.”
Giữa bão tố vẫn không lay động,
Vì trong tâm đã có Thiên hành.
Lão Tử nói: “Đạo vốn vô hình,
Như nước chảy, như mây không nghỉ.”
Càng khiêm hạ, càng gần chân lý,
Càng vô danh, càng sáng vô cùng.
Trang Tử mộng, hóa bướm trong sương,
Thấy mình cùng vũ trụ hòa nhịp.
Người cùng Đạo chẳng còn cách biệt,
Chỉ một niệm – trời đất tương thông.
Mạnh Tử luận: “Tính thiện là đồng,
Là lẽ Trời gieo trong lòng mỗi kẻ.”
Giữ lòng ấy, nhân gian sẽ trẻ,
Quên lòng ấy, thế giới thành hoang.
Phật dạy rằng: “Đạo Trời là sáng,
Chiếu trong tâm – chẳng ở xa vời.”
Một hơi thở cũng là chân lý,
Một nụ cười – mở cõi an vui.
Từ Nho, Lão, Phật cùng tỏa sáng,
Ba con đường mà một cội chung.
Người biết sống theo lẽ Trời trong,
Thì đâu đâu cũng là Đạo cả.
Đạo Trời chẳng hề xa lạ,
Ở trong từng ánh mắt yêu thương.
Ở giọt mưa rơi, trong hạt sương,
Trong lòng mẹ, trong lời con trẻ.
Trời chẳng phạt, người gieo mà nhận,
Đạo chẳng ban, chỉ dẫn mà thôi.
Ai thuận lẽ – đời thêm chan chứa,
Ai trái lòng – tự chuốc khổ đau.
Phương Đông ngàn năm vẫn dạy,
Đạo Trời không ở chốn cao sâu.
Ở tâm tịnh, lòng nhân chân thật,
Thì muôn đời, Trời ở trong ta.
HNI 27/10 - B8 📕 CHƯƠNG 8: TƯ TƯỞNG ĐẠO TRỜI TRONG TRIẾT HỌC PHƯƠNG ĐÔNG (Thơ triết lý – HenryLe) Trời xanh chẳng nói thành lời, Mà muôn vật sống nhờ hơi thở ấy. Đạo chẳng ẩn, chỉ tâm người thấy, Tĩnh thì gần, động lại xa khơi. Phương Đông ngẫm chuyện đất trời, Lấy lòng nhân để soi lòng Đạo. Người thuận Trời, vạn duyên chẳng đảo, Trái Thiên tâm, muôn cảnh đảo điên. Khổng Tử dạy: “Thiên mệnh rõ ràng, Người quân tử thuận Trời mà sống.” Giữa bão tố vẫn không lay động, Vì trong tâm đã có Thiên hành. Lão Tử nói: “Đạo vốn vô hình, Như nước chảy, như mây không nghỉ.” Càng khiêm hạ, càng gần chân lý, Càng vô danh, càng sáng vô cùng. Trang Tử mộng, hóa bướm trong sương, Thấy mình cùng vũ trụ hòa nhịp. Người cùng Đạo chẳng còn cách biệt, Chỉ một niệm – trời đất tương thông. Mạnh Tử luận: “Tính thiện là đồng, Là lẽ Trời gieo trong lòng mỗi kẻ.” Giữ lòng ấy, nhân gian sẽ trẻ, Quên lòng ấy, thế giới thành hoang. Phật dạy rằng: “Đạo Trời là sáng, Chiếu trong tâm – chẳng ở xa vời.” Một hơi thở cũng là chân lý, Một nụ cười – mở cõi an vui. Từ Nho, Lão, Phật cùng tỏa sáng, Ba con đường mà một cội chung. Người biết sống theo lẽ Trời trong, Thì đâu đâu cũng là Đạo cả. Đạo Trời chẳng hề xa lạ, Ở trong từng ánh mắt yêu thương. Ở giọt mưa rơi, trong hạt sương, Trong lòng mẹ, trong lời con trẻ. Trời chẳng phạt, người gieo mà nhận, Đạo chẳng ban, chỉ dẫn mà thôi. Ai thuận lẽ – đời thêm chan chứa, Ai trái lòng – tự chuốc khổ đau. Phương Đông ngàn năm vẫn dạy, Đạo Trời không ở chốn cao sâu. Ở tâm tịnh, lòng nhân chân thật, Thì muôn đời, Trời ở trong ta.
Like
Wow
Love
Sad
9
10 Bình luận 0 Chia sẽ