HNI 27/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : NHÂN TÂM VÀ THIÊN TÂM – KHI LÒNG NGƯỜI HÒA CÙNG LÒNG TRỜI
(Thơ triết lý – HenryLe)
Trời cao lặng lẽ nhìn nhân thế,
Người nhỏ nhoi lại chứa cả trời.
Giữa một hơi thở – hai tâm gặp,
Một bên là Trời, một bên là Người.
Nhân tâm như nước trong lòng suối,
Phản chiếu vòm xanh của cõi Trời.
Khi trong vắt – mây trời rực sáng,
Khi đục mờ – trăng cũng xa rời.
Thiên tâm chẳng ở đâu xa,
Chỉ cần người mở cửa lòng ra.
Khi buông tham, khi buông sân hận,
Trời sẽ vào như ánh trăng ngà.
Đôi khi nhân gian đầy giông gió,
Không phải Trời, mà do lòng người.
Khi tâm động, muôn loài nghiêng ngả,
Khi tâm an, vũ trụ mỉm cười.
Thiên tâm vốn chẳng thiên vị ai,
Người thuận Đạo thì Trời cùng lại.
Tâm trong sáng – là Trời đang sáng,
Tâm tối mù – là Trời đang phai.
Khi người thương, đất trời nở rộ,
Khi người hận, mây gió đìu hiu.
Khi người biết cảm thông giọt lệ,
Là Thiên tâm trong máu đang kêu.
Nhân tâm – chiếc gương của Thiên đạo,
Phải lau từng lớp bụi thời gian.
Mỗi niệm thiện – là lau thêm một chút,
Cho Trời hiện rõ trong lòng phàm.
Trời không ở trên, Trời trong người,
Trong ánh mắt biết soi điều phải.
Trong tiếng cười không đớn hận ai,
Trong giấc ngủ yên, lòng không nặng trái.
Có lúc nhân tâm như lá nhỏ,
Giữa bão đời – vẫn vững, vẫn xanh.
Vì biết có Trời luôn cùng thở,
Trong mỗi nhịp đập, trong mạch lành.
Khi lòng người hòa cùng lòng Trời,
Không còn ngăn cách, chẳng còn lời.
Chỉ còn hơi thở hòa cùng vũ trụ,
Một cõi nhân – thiên đồng sáng soi.
(Thơ triết lý – HenryLe)
Trời cao lặng lẽ nhìn nhân thế,
Người nhỏ nhoi lại chứa cả trời.
Giữa một hơi thở – hai tâm gặp,
Một bên là Trời, một bên là Người.
Nhân tâm như nước trong lòng suối,
Phản chiếu vòm xanh của cõi Trời.
Khi trong vắt – mây trời rực sáng,
Khi đục mờ – trăng cũng xa rời.
Thiên tâm chẳng ở đâu xa,
Chỉ cần người mở cửa lòng ra.
Khi buông tham, khi buông sân hận,
Trời sẽ vào như ánh trăng ngà.
Đôi khi nhân gian đầy giông gió,
Không phải Trời, mà do lòng người.
Khi tâm động, muôn loài nghiêng ngả,
Khi tâm an, vũ trụ mỉm cười.
Thiên tâm vốn chẳng thiên vị ai,
Người thuận Đạo thì Trời cùng lại.
Tâm trong sáng – là Trời đang sáng,
Tâm tối mù – là Trời đang phai.
Khi người thương, đất trời nở rộ,
Khi người hận, mây gió đìu hiu.
Khi người biết cảm thông giọt lệ,
Là Thiên tâm trong máu đang kêu.
Nhân tâm – chiếc gương của Thiên đạo,
Phải lau từng lớp bụi thời gian.
Mỗi niệm thiện – là lau thêm một chút,
Cho Trời hiện rõ trong lòng phàm.
Trời không ở trên, Trời trong người,
Trong ánh mắt biết soi điều phải.
Trong tiếng cười không đớn hận ai,
Trong giấc ngủ yên, lòng không nặng trái.
Có lúc nhân tâm như lá nhỏ,
Giữa bão đời – vẫn vững, vẫn xanh.
Vì biết có Trời luôn cùng thở,
Trong mỗi nhịp đập, trong mạch lành.
Khi lòng người hòa cùng lòng Trời,
Không còn ngăn cách, chẳng còn lời.
Chỉ còn hơi thở hòa cùng vũ trụ,
Một cõi nhân – thiên đồng sáng soi.
HNI 27/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : NHÂN TÂM VÀ THIÊN TÂM – KHI LÒNG NGƯỜI HÒA CÙNG LÒNG TRỜI
(Thơ triết lý – HenryLe)
Trời cao lặng lẽ nhìn nhân thế,
Người nhỏ nhoi lại chứa cả trời.
Giữa một hơi thở – hai tâm gặp,
Một bên là Trời, một bên là Người.
Nhân tâm như nước trong lòng suối,
Phản chiếu vòm xanh của cõi Trời.
Khi trong vắt – mây trời rực sáng,
Khi đục mờ – trăng cũng xa rời.
Thiên tâm chẳng ở đâu xa,
Chỉ cần người mở cửa lòng ra.
Khi buông tham, khi buông sân hận,
Trời sẽ vào như ánh trăng ngà.
Đôi khi nhân gian đầy giông gió,
Không phải Trời, mà do lòng người.
Khi tâm động, muôn loài nghiêng ngả,
Khi tâm an, vũ trụ mỉm cười.
Thiên tâm vốn chẳng thiên vị ai,
Người thuận Đạo thì Trời cùng lại.
Tâm trong sáng – là Trời đang sáng,
Tâm tối mù – là Trời đang phai.
Khi người thương, đất trời nở rộ,
Khi người hận, mây gió đìu hiu.
Khi người biết cảm thông giọt lệ,
Là Thiên tâm trong máu đang kêu.
Nhân tâm – chiếc gương của Thiên đạo,
Phải lau từng lớp bụi thời gian.
Mỗi niệm thiện – là lau thêm một chút,
Cho Trời hiện rõ trong lòng phàm.
Trời không ở trên, Trời trong người,
Trong ánh mắt biết soi điều phải.
Trong tiếng cười không đớn hận ai,
Trong giấc ngủ yên, lòng không nặng trái.
Có lúc nhân tâm như lá nhỏ,
Giữa bão đời – vẫn vững, vẫn xanh.
Vì biết có Trời luôn cùng thở,
Trong mỗi nhịp đập, trong mạch lành.
Khi lòng người hòa cùng lòng Trời,
Không còn ngăn cách, chẳng còn lời.
Chỉ còn hơi thở hòa cùng vũ trụ,
Một cõi nhân – thiên đồng sáng soi.