HNI 27/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 2 : ĐẠO ĐỨC LÀ SỰ PHẢN CHIẾU CỦA THIÊN ĐẠO TRONG TÂM CON NGƯỜI
(Thơ triết lý – HenryLe)
Giữa cõi vô biên, Trời gieo một hạt,
Hạt ấy là tâm – gốc của nhân sinh.
Trong lòng người có Trời trú ngụ,
Ánh Đạo lan từ nhịp đập bình minh.
Đạo Đức chẳng từ ngôn từ mà đến,
Mà khởi sinh từ ánh mắt yêu thương.
Từ một lời an, một hành động thiện,
Mà lay trời, chuyển đất, hóa muôn phương.
Thiên Đạo ở xa – mà cũng ở gần,
Trong tiếng gió qua rừng, trong giọt nắng tan dần.
Người tĩnh lặng sẽ nghe điều vô ngữ,
Thấy đạo trời soi chiếu giữa lòng nhân.
Khi tâm sáng, mọi điều đều thiện,
Khi tâm mờ, muôn cảnh hóa sai.
Thiên Đạo vốn không thiên vị,
Chỉ phản chiếu lòng người, chẳng đổi thay.
Người sống đúng – như nước thuận dòng,
Không cần gượng ép, chẳng cần nói nhiều.
Trời thấy, Đạo nghe, lòng tự tại,
Như vầng trăng lặng giữa đêm chiều.
Có người tìm đạo nơi đỉnh núi cao,
Có người tìm trong hư không vạn dặm.
Nhưng chẳng biết – đạo ở ngay ánh mắt,
Ở nơi bàn tay biết nắm, biết buông.
Đạo Đức là Trời trong hình bóng người,
Là ánh nhật phản soi nơi đáy nước.
Trời trong sạch, người trong lòng thiện,
Hai gương lòng phản chiếu – sáng muôn nơi.
Khi người thương, đất trời cũng mở,
Khi người hận, mây đen kéo đầy.
Tâm là cửa, Đạo là ánh sáng,
Thiện hay tà – đều khởi từ đây.
Một nụ cười là hoa đạo nở,
Một tha thứ là hạt phúc sinh.
Mỗi khổ đau là bài học lớn,
Để người tìm lại đạo trong mình.
Hỡi nhân thế – đừng tìm Đạo ở xa,
Hãy soi lòng mà nhận ra Thiên ý.
Vì chính Đạo Trời trong tâm người phản chiếu,
Là bản nguyện muôn đời của tạo sinh.
HNI 27/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 2 : ĐẠO ĐỨC LÀ SỰ PHẢN CHIẾU CỦA THIÊN ĐẠO TRONG TÂM CON NGƯỜI (Thơ triết lý – HenryLe) Giữa cõi vô biên, Trời gieo một hạt, Hạt ấy là tâm – gốc của nhân sinh. Trong lòng người có Trời trú ngụ, Ánh Đạo lan từ nhịp đập bình minh. Đạo Đức chẳng từ ngôn từ mà đến, Mà khởi sinh từ ánh mắt yêu thương. Từ một lời an, một hành động thiện, Mà lay trời, chuyển đất, hóa muôn phương. Thiên Đạo ở xa – mà cũng ở gần, Trong tiếng gió qua rừng, trong giọt nắng tan dần. Người tĩnh lặng sẽ nghe điều vô ngữ, Thấy đạo trời soi chiếu giữa lòng nhân. Khi tâm sáng, mọi điều đều thiện, Khi tâm mờ, muôn cảnh hóa sai. Thiên Đạo vốn không thiên vị, Chỉ phản chiếu lòng người, chẳng đổi thay. Người sống đúng – như nước thuận dòng, Không cần gượng ép, chẳng cần nói nhiều. Trời thấy, Đạo nghe, lòng tự tại, Như vầng trăng lặng giữa đêm chiều. Có người tìm đạo nơi đỉnh núi cao, Có người tìm trong hư không vạn dặm. Nhưng chẳng biết – đạo ở ngay ánh mắt, Ở nơi bàn tay biết nắm, biết buông. Đạo Đức là Trời trong hình bóng người, Là ánh nhật phản soi nơi đáy nước. Trời trong sạch, người trong lòng thiện, Hai gương lòng phản chiếu – sáng muôn nơi. Khi người thương, đất trời cũng mở, Khi người hận, mây đen kéo đầy. Tâm là cửa, Đạo là ánh sáng, Thiện hay tà – đều khởi từ đây. Một nụ cười là hoa đạo nở, Một tha thứ là hạt phúc sinh. Mỗi khổ đau là bài học lớn, Để người tìm lại đạo trong mình. Hỡi nhân thế – đừng tìm Đạo ở xa, Hãy soi lòng mà nhận ra Thiên ý. Vì chính Đạo Trời trong tâm người phản chiếu, Là bản nguyện muôn đời của tạo sinh.
Like
Love
Wow
10
18 Comments 0 Shares